Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 143

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

“Người biết là hắn làm?”
Nghe Tô Duệ hỏi, Văn Thù rũ mắt, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
“Đứa nhỏ Tô Ngọc kia, là một đứa trẻ đáng thương. Ta biết nó vẫn luôn…… Ai.”
Văn Thù thở dài, cũng không tiếp tục nói tiếp, có lẽ cô cảm thấy giờ này khắc này ở trước mặt “Chuẩn con rể” của mình nhắc tới chủ đề như vậy có chút kỳ quái....
Cháu trai ruột của chồng mình đối với mình có một loại *** gì đó không giống bình thường, loại chuyện này, đối với tiểu thư khuê các như Văn Thù, cho dù trong lòng biết cũng sẽ không đem nó nói ra.
Hôm nay sở dĩ cô đem chuyện này nói cho Tô Duệ, là bởi vì Văn Thù cảm giác được Tô Duệ hình như đã nhìn thấu chân tướng.
Đúng vậy, thanh niên này ánh mắt thật sự có thể xuyên thủng nhân tâm.
Cảm giác được Văn Thù không muốn nhắc lại chuyện của Tô Ngọc, Tô Duệ cũng không tiếp tục truy vấn, hắn đem vật chứa chứa đầy máu đặt ở trên ngăn tủ đầu giường, đôi bàn tay để xuống phía dưới, khí tụ đan điền, nội kình từ lòng bàn tay phát ra, vật chứa đầy máu kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang không ngừng biến mất!
Văn Thù nhìn thấy chuyện trước mắt vượt qua phạm trù khoa học, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cô chú ý tới Tô Duệ sắc mặt không ngừng tái nhợt, màu mắt hiện lên một tia ôn nhu tán thưởng....
Đứa nhỏ này không chỉ không ngại ở trước mặt mình triển lãm cái “Không giống người thường”, thậm chí cố ý đem độc tố mà Tô Ngọc tiêm vào trong cơ thể mình tất cả đều hủy hết, điều này đối với Văn Thù mà nói cũng là một loại biến tướng bảo hộ.
Đương nhiên, hắn làm tất cả, cũng không phải bởi vì mình đối với hắn có bao nhiêu quan trọng.
Tất cả đều bởi vì Tiểu Vãn.
Hắn yêu Tiểu Vãn, yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể tận tâm tận lực vì mình suy nghĩ như thế.
Nghĩ đến đứa con gái mình vẫn luôn lo lắng lúc này đây rốt cuộc cũng tìm được một người nam nhân tốt, Văn Thù tươi cười càng thêm ôn nhu.
Khi Tô Duệ làm xong tất cả, nâng mắt, liền nhìn thấy Văn Thù đang dựa vào đầu giường, vẻ mặt ôn hòa nhìn mình, khóe môi bà treo ý cười nhợt nhạt, trong phòng cũng không có mở cửa sổ, nhưng giờ này khắc này trên người Văn Thù giống như mang theo ánh sáng mặt trời ấm áp.
Tô Duệ bắt đầu có chút hiểu rõ, Tô Ngọc từ nhỏ mất đi cha mẹ vì sao đối với Văn Thù có một loại tình cảm cố chấp, mà Tưởng Du có diện mạo hoàn toàn kế thừa từ Văn Thù vì sao lại được các nam nhân hoan nghênh như vậy.
Thì ra hào quang nữ chủ được kế thừa từ mẹ của cô ta, chỉ là Văn Thù xuất thân dòng dõi thư hương, trong xương cốt của bà có sẵn hiền thục ôn nhu, còn Tưởng Du loại này thường xuyên sẽ hảo tâm gây trở ngại chứ không giúp được gì, làm việc không trải qua suy nghĩ của đại não, nữ chủ đại nhân cho dù như thế nào đi nữa cũng không so sánh được.
“Được.”
Thu hồi suy nghĩ của mình, Tô Duệ hướng về phía Văn Thù cười cười.
“Dì, con đi gọi bọn họ vào, chú Tô đã sớm ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt!”
Khi nói chuyện Tô Duệ đã xoay người hướng về cửa phòng ngủ đi đến, hắn nhẹ nhàng kéo cửa phòng, mọi người ở ngoài cửa tầm mắt đầu tiên đều nhìn về phía Tô Duệ.
Nhìn thấy Tô Duệ sắc mặt tái nhợt, Tô Vãn lập tức tiến lên một bước, quan tâm cầm hắn tay.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Tô Duệ hướng về phía Tô Vãn cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hải Thành ở một bên...
"Chú Tô, dì đã tỉnh, người vào xem dì đi?”
Cái gì?
Tô Hải Thành không thể tin tưởng nhìn Tô Duệ, sau đó đột nhiên nhấc chân vọt vào, sau khi Tô Hải Thành đi vào, Tô Duệ trực tiếp giơ tay đem phòng ngủ đóng lại.
“Lúc này chúng ta vẫn là không nên đi quấy rầy bọn họ.”
Nói xong, bước chân Tô Duệ lảo đảo một cái, cả người trực tiếp ngã vào trong *** Tô Vãn.
“Tô…… Tiêu Khải!”
Tô Vãn đại kinh thất sắc lập tức khẩn trương đem Tô Duệ đỡ lấy.
"Anh…… anh đừng làm em sợ.”
“Anh chỉ là quá mệt mỏi.”
Tô Duệ đem đầu gối lên đôi vai ngọc gầy ốm của Tô Vãn, ngữ khí cũng trở nên có chút hữu khí vô lực.
“Vợ, em đỡ anh về phòng của em nghỉ ngơi một lát được không?”
“Được, được.”
Tô Vãn lập tức xoay người đỡ Tô Duệ hướng về phía phòng ngủ của mình mà đi, đám người Tưởng Du cùng La Ngữ bị lưu ngoài cửa chỉ có thể tiếp tục yên lặng bị người làm lơ……
Phòng ngủ Tô Vãn cách phòng Văn Thù cũng không xa, cố sức đem Tô Duệ đỡ vào phòng ngủ, Tô Vãn đang muốn xoay người đi đóng cửa, Tô Duệ bên cạnh đột nhiên cả người không trọng lượng đè ép lại đây, kết quả, hai người liền cùng nhau ngã xuống trên thảm lông xù.
Trên người thật ra ngã không đau lắm, nhưng cái mũi hai người ***ng vào nhau thật mạnh, cái này làm cho Tô Vãn có chút ăn đau nhíu mày, nhưng giờ phút này cô càng quan tâm thân thể Tô Duệ hơn.
“Anh không sao chứ?”
Cô nâng mi mắt, quan tâm nôn nóng nhìn nam nhân trên người mình, kết quả....
“Tí tách”
Từng giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt Tô Vãn.
“Cái mũi anh chảy máu rồi.” =))
Tô Vãn giãy giụa một chút, muốn từ dưới thân Tô Duệ đứng lên, kết quả Tô Duệ trên người lại đột nhiên cúi thân mình ôm chặt lấy Tô Vãn.
“Vợ à, em đừng nhúc nhích. Anh ôm em một lát là khỏe ngay.”
Cảm giác được nơi nào đó của Tô Duệ xảy ra biến hóa, sắc mặt Tô Vãn lập tức thay đổi liên tục...
Tùy thời tùy chỗ đều có thể động tình, cái kỹ năng này Tô tướng quân anh như thế nào làm được vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc