Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 131

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Khoảng cách từ học viện Phong Hằng về đến Tô gia cũng không xa, Tô Vãn thời điểm ra khỏi cổng trường đã gọi cho Ôn Văn Hạo xin nghĩ một tiết, sau đó liền lái xe về Tô gia.
Sáng sớm Tô Hải Thành đã đi công ty làm việc, thời điểm Tô Vãn mở cửa vào nhà, người giúp việc nhà là dì Trương đang quét tước vệ sinh.
“Tiểu thư, cô đã trở lại!”
Nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, dì Trương lập tức buông giẻ lau trong tay, vẻ mặt khẩn trương cung kính nhìn cô, dì Trương làm ở Tô gia cũng đã nhiều năm, đối với tính tình của vị Tô đại tiểu thư này cũng rất rõ ràng, đặc biệt là sau khi vị đại tiểu thư Tưởng Du hàng thật xuất hiện, tính tình Tô Vãn một ngày so với một ngày càng kém.
Những đứa trẻ ở tuổi này thật ra đều đang ở thời kì phản nghịch, giống như nguyên chủ lập tức từ công chúa biến thành “Cô bé lọ lem”, chênh lệch to lớn trong lòng có thể nghĩ.
Giống như mỗi đứa trẻ bướng bỉnh phản nghịch khác, bọn chúng cũng không phải thật sự muốn xưng vương xưng bá, có lẽ, bọn chúng làm như vậy chỉ là hy vọng được người khác chú ý nhiều một chút.
Tô Vãn ngay từ đầu là công chúa của nhà này, cơm áo không lo lại có cha mẹ vô hạn cưng chiều, mà từ khi Tưởng Du xuất hiện, bởi vì vợ chồng Tô thị cảm thấy con gái ruột của mình bị thua thiệt, bọn họ liền theo bản năng muốn đối tốt với Tưởng Du gấp bội, mà Tưởng Du lại đặc biệt tri kỷ hiểu chuyện, cho nên một nhà ba người tình cảm kịch liệt tăng lên, nguyên chủ cảm giác mình bị vắng vẻ bị vứt bỏ, đây cũng là chuyện không thể tránh được……
Thật ra, thiên hạ có rất nhiều cặp cha mẹ, nhưng riêng vợ chồng Tô Hải Thành lại là hai người cực kì là thiện lương và nhiệt tâm, bằng lương tâm mà nói, bọn họ đối với Tô Vãn đã cực kì tốt rồi.
Mà ở cốt truyện ban đầu, Tô Vãn bởi vì ghen ghét Tưởng Du đoạt đi người mình yêu, cô lại oán hận Tưởng Du đoạt đi cha mẹ thuộc về mình, vì thế cô ở khắp nơi cùng Tưởng Du đối nghịch, đến cuối cùng mới phải đi lên con đường của một pháo hôi……
“Tô Vãn?”
Một giọng nam ôn nhuận đánh gãy suy nghĩ Tô Vãn, cô đứng ở phòng khách theo bản năng nhấc đầu liền thấy được thân ảnh gầy ốm ở chỗ cầu thang kia.
Trên cầu thang nam nhân mặc áo lông vàng nhạt sạch sẽ tươi mát, cả người dựa nghiêng vào một bên cầu thang, ngón tay tinh tế thon dài, nhẹ nhàng dừng ở trên tay vịn cầu thang.
Tô Vãn theo bản năng nhìn đôi tay ấy nhiều hơn một chút, liếc mắt một cái, đôi tay là dùng để cứu người, đồng thời, cũng là VK sắc bén để ***.
“Ngươi đã đến rồi.”
Tô Vãn thu hồi ánh mắt dựa theo khẩu khí trong trí nhớ nguyên chủ, hướng về phía nam nhân kia không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Như thế nào, hiện tại nhìn thấy anh đến một tiếng anh cũng không gọi?”
Nam nhân trên cầu thang hướng về phía Tô Vãn ôn hòa cười, lúc này mới chậm rãi đi từng bước xuống cầu thang, nam nhân lớn lên thật tuấn tú, mặt mày lại là nho nhã ôn hòa hiếm thấy, người như vậy cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân, rất khó làm người ta đối với hắn nảy sinh chán ghét.
Nhưng……
Tô Vãn chính là đối với loại công tử như ngọc này cực kỳ mãnh liệt đề phòng.
Không có biện pháp, Từ Sách năm đó để lại cho cô một bóng ma thật sự là quá lớn, Tô Vãn chỉ cần vừa thấy quý công tử ôn tồn lễ độ như vậy, đáy lòng đều sẽ dâng lên cảm giác chán ghét rất mãnh liệt.
Tô Ngọc bước đi ưu nhã tới trước người Tô Vãn, ánh mắt ôn hòa nhìn "em họ" này của mình, rõ ràng là cùng khuôn mặt, nhưng…… thiếu nữ trước mắt lại đem đến cho Tô Ngọc cảm giác rất kỳ dị, đáy mắt hắn có tinh quang chợt lóe, trên mặt vẫn duy trì ý cười ôn hòa trước sau như một.
“Thân thể dì càng ngày càng kém, anh vừa mới kiểm tra cho dì xong, dì ngủ rồi, Tô Vãn, em có thời gian thì ở bên cạnh dì nhiều một chút.”
Thời gian của Văn Thù còn không nhiều lắm, cái này Tô Vãn thật ra cũng biết.
Nghe Tô Ngọc nói, Tô Vãn nghiêm túc gật gật đầu...
“Tôi đã biết, tôi sẽ ở bên cạnh mẹ nhiều một chút.”
Nói xong, Tô Vãn muốn bước lên cầu thang, trong nháy mắt, Tô Ngọc đột nhiên bắt được bả vai Tô Vãn.
Tô Vãn ăn đau nhíu mày, lạnh mặt quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Ngọc...
“Ngươi làm cái gì?”
“Trên vai em có cái gì này.”
Tô Ngọc hướng về phía Tô Vãn nhợt nhạt cười, sau đó không dấu vết nâng đôi tay của mình, thoạt nhìn bộ dáng vô tội.
Tô Vãn không lên tiếng, lo xách theo cặp sách của mình về phòng ngủ ở lầu hai.
Vừa vào cửa, Tô Vãn lập tức sắc mặt tái nhợt dựa vào cửa phòng, cô kéo giáo phục của mình ra, đầu tiên kiểm tra chỗ bả vai, lúc này trên vai trắng nõn của cô đã để lại một vết sẹo thon dài, dấu vết màu đỏ đặc biệt nổi bật.
Tô Ngọc……
Tô Vãn rũ mi mắt, thật là một gia hỏa không dễ chơi.
Căn cứ theo cốt truyện mà Tô Vãn nắm giữ, nhân vật Tô Ngọc này bên ngoài là bác sĩ, trên thực tế lại là sát thủ cấp S bị cảnh sát quốc tế truy nã nhiều năm.
Hắn tồn tại ẩn mình trong bóng tối, khi Tô gia gặp nạn hắn sẽ ra tay, khi Tưởng Du cùng nam nhân của mình bị kẻ thù ám toán, hắn cũng sẽ ra tay.
Vừa rồi hai người chỉ là mới đối mặt một lần, nhưng thực rõ ràng, có được trực giác nhạy bén siêu cấp của sát thủ Tô Ngọc đã hoài nghi mình, hơn nữa hắn còn không hề cố kỵ, trực tiếp ra tay.
Đây là một loại thử, cũng là một loại cảnh cáo.
Một lần nữa sửa sang lại quần áo của mình, Tô Vãn không hề suy nghĩ chuyện Tô Ngọc nữa, mà là dựa theo ký ức nguyên chủ ở trên bàn sách hỗn độn tìm được dụng cụ học tập của mình cùng những quyển sách khác, đem tất cả đều chuẩn bị tốt, Tô Vãn lúc này mới xoay người xuống lầu..
Ngòai cửa biệt thự, một chiếc xe màu đen lẳng lặng ngừng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tô Vãn mang cặp sách ra tới, Tô Ngọc ngồi ở vị trí lái xe mỉm cười kéo xuống cửa sổ xe.
“Đi trường học sao? Anh đưa em đi.”
Tô Vãn không trả lời, nhưng vẫn yên lặng đi đến bên xe, mở cửa xe lẳng lặng ngồi ở trên băng ghế sau.
Dọc theo đường đi, Tô Vãn đều dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, mà Tô Ngọc cũng thật chuyên tâm lái xe, hai người ai cũng không nói chuyện, thẳng đến khi xe ngừng ở cổng lớn trường học, Tô Vãn mới lẳng lặng mở cửa xuống xe, thấy cô không nói một lời liền rời đi, Tô Ngọc cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng...
“Tô Vãn, chú với dì vẫn luôn xem em như con ruột của họ, em…… Ngàn vạn lần đừng để họ thất vọng.”
Tô Vãn dừng một chút, cô hơi hơi nghiêng người, ngưng ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Ngọc trong xe.
“Tôi biết.”
Lưu lại ba chữ này, Tô Vãn xoay đầu, mang cặp sách rời đi.
Tô Ngọc ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ xinh kia càng ngày càng xa, thẳng đến khi không thấy nữa, hắn lúc này mới thu hồi ánh mắt, nâng lên đôi tay thon dài kia, hai tay giao nhau nhẹ nhàng cười cười.....
Những đứa trẻ nghe lời đều là những đứa trẻ ngoan.
Còn không nghe lời, cũng chỉ có thể biến mất……
Đáy mắt chợt lóe, Tô Ngọc lúc này mới khởi động xe, tuyệt trần mà đi……
Thời điểm Tô Vãn trở lại phòng học, tiết thứ hai mới tiến hành được một nữa, cô gõ gõ cửa, không xem sắc mặt lão sư, trực tiếp trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, sau đó từ cặp sách lấy ra sách vở, hết sức chuyên chú nghe giảng bài.
Thế giới này chương trình học của cao trung cũng không khó lắm, đã từng được gia giáo đẳng cấp dạy dỗ qua, thời điểm Tô Vãn đi học hoàn toàn vô áp lực.
Thời gian một buổi sáng bất tri bất giác trôi qua, thời điểm giữa trưa chuông reo tan học vang lên, trong phòng học lập tức vang lên một loạt tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều chen chúc đi ra ngoài, mà lúc này một thân ảnh cao lớn cũng đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học.
Trước kia thời điểm Tô Vãn cùng La Ngữ ở bên nhau, nghỉ trưa đều là cô đi tìm La Ngữ, mà hiện tại, La Ngữ lại mỗi ngày đến nơi đây, đương nhiên người hắn muốn gặp, chính là Tưởng Du.
Quả nhiên nhân tài được thiên vị sẽ có ưu đãi như vậy.
Nhìn thấy thân ảnh học trưởng La Ngữ, tất cả nam sinh trong lớp đều mang vẻ mặt cuồng nhiệt.....
Khi một người quá mức ưu tú, ưu tú đến làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị, đến dũng khí hận hắn cũng không có, thì chỉ có thể cuồng nhiệt sùng bái hắn.
Mà La học bá chính là một người đặc biệt ưu tú như vậy, toàn bộ học sinh Phong Hằng, cho dù là nam hay nữ đều chỉ có thể đối với hắn cúi đầu xưng thần.
Tô Vãn vẫn luôn ngồi ở chỗ của mình chậm rì rì thu thập đồ đạc, cái việc học này đối với cô mà nói chỉ là lãng phí thời gian, hiện giờ Tô Vãn đang suy xét con đường về sau.
Cô biết nguyên chủ có một thẻ ngân hàng riêng, thẻ đó chứa tiền mừng tuổi cùng tiền tiêu vặt mấy năm nay của cô ấy, đến bây giờ đã tích góp được gần mười vạn, số tiền này cũng đủ để Tô Vãn ở bên ngoài tìm chỗ ở, sau đó chậm rãi phát triển sự nghiệp của mình.
Tô Vãn chưa rời khỏi chỗ ngồi, Tưởng Du ở trong phòng học cũng không đi, chờ đến những người khác đều rời đi, ở cửa cũng chỉ dư lại một mình La Ngữ.
La Ngữ vóc dáng rất cao, dáng người lại rất chuẩn, đứng ở nơi đó trời sinh liền rất loá mắt, bị người trên hành lang đi ngang qua vây xem một trận, La Ngữ hơi nhíu mày, dứt khoát đi vào trong phòng học, đứng xa xa nhìn Tưởng Du.
“Tưởng Du, đi thôi!”
Nghe La Ngữ nói, Tưởng Du lại xoay chuyển ánh mắt, cười đi đến cạnh bàn Tô Vãn, nghiêng thân mình cười hì hì nhìn cô.
“Tiểu Vãn, cùng đi ăn cơm đi!”
Tưởng Du biết Tô Vãn thích La Ngữ, cho nên…… Cho dù La Ngữ là người đặc biệt ưu tú, thì đó cũng là người mà em gái mình thích, mình không thể làm kẻ thứ ba được.
Thực rõ ràng, hiện tại Tưởng Du còn nghĩ muốn tác hợp La Ngữ cùng Tô Vãn, chỉ là cô tựa hồ quên mất trên thế giới này có cụm từ gọi là càng giúp càng vội.
Quả nhiên, La Ngữ vừa nghe thấy Tưởng Du nói, con ngươi thon dài theo bản năng dừng ở trên mặt Tô Vãn, cặp mắt kia không chút nào che dấu toát ra lạnh lẽo nhè nhẹ.
Ở trong lòng La Ngữ, Tưởng Du vẫn luôn nhiệt tình thiện lương như vậy, nhưng là……
Cô chính là quá thiện lương, hoàn toàn nhìn không thấy Tô Vãn đối với cô tràn đầy ác ý.
“Tôi có hẹn.”
Tô Vãn cuối cùng cũng thu thập xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tưởng Du cùng La Ngữ một cái, nhìn thấy Tưởng Du còn muốn nói cái gì, Tô Vãn lại ngữ khí lạnh nhạt bổ sung một câu.
“Còn có, về sau đừng đem tôi cùng người này nói chung với nhau, tôi với hắn, không phải rất quen thuộc, xin nhớ rõ!”
Nói xong, Tô Vãn liền đứng dậy, vòng qua La Ngữ bước nhanh ra ngoài.
“Tiểu Vãn!”
Tưởng Du ở phía sau cô hét to một tiếng, thấy Tô Vãn bước chân vẫn tiếp tục đi, Tưởng Du trên mặt quýnh lên, nhấc chân muốn đuổi theo, kết quả, cô vừa mới bước đi đã bị La Ngữ bên cạnh kéo lại.
“Anh lôi kéo tôi làm cái gì?”
Tưởng Du vẻ mặt nôn nóng muốn tránh thoát kiềm chế của La Ngữ.
“Cô ấy căn bản là không muốn nói nhiều với em, em cần gì phải tự mình chuốc khổ?”
La Ngữ nhìn ánh mắt Tưởng Du quật cường, trong lòng cảm thấy đau lòng thay cô, cô nỗ lực muốn được Tô Vãn chấp nhận như vậy, nhưng đối phương thì sao?
Cô gái kia chính là không biết tốt xấu.
Thấy La Ngữ nhắc tới Tô Vãn trên mặt đầy lạnh lẽo, Tưởng Du nhịn không được cắn cắn môi.
“Tiểu Vãn cũng rất lương thiện, cậu ấy chỉ là đối với tôi có chút hiểu lầm, sau khi hiểu lầm được giải bỏ thì sẽ tốt lên thôi, La Ngữ anh không cần luôn là nhắm vào cậu ấy, kỳ thật cậu ấy…… Tiểu Vãn thật sự rất thích anh.”
Nói tới đây, ngữ khí Tưởng Du có chút phức tạp, thật ra chính cô cũng rất thưởng thức La Ngữ loại chàng trai vừa ưu tú lại ưu nhã này, nhưng mỗi khi Tưởng Du nhớ tới bộ dáng sau khi Tô Vãn thất tình thất hồn lạc phách, cô liền cưỡng bách chính mình không nên đối với La Ngữ có một chút “Vọng tưởng” nào……
“Cô ấy thích tôi? Vậy còn em? Em không thích tôi?”
La Ngữ nghe Tưởng Du nói thì ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên nghiêng người qua, thân hình cao lớn nháy mắt đem dáng người mảnh khảnh của Tưởng Du bao vây trên bàn học.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, tim Tưởng Du không thể ức chế đập nhanh hơn.
“Tôi…… Tôi……”
Sắc mặt Tưởng Du đỏ lên, ngữ khí cũng không tự chủ được vội vàng.
"Tôi…… Tôi không có.”
“Không có? Vậy em đỏ mặt cái gì?”
La Ngữ nhìn Tưởng Du bởi vì thẹn thùng mà khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được đến gần cô thêm một chút, lông mi thật dài của hắn đã sắp chạm được gương mặt Tưởng Du, ở ngay lúc này, ngoài phòng học đột nhiên vang lên một giọng nữ...
“Tưởng, Tưởng Du, ngoài cổng trường có hai người tìm cậu, bọn họ nói…… Bọn họ là bạn của cậu!”
Sắc mặt Hứa Nặc quẫn bách đứng ở ngoài phòng học, cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn như vậy....
Thì ra La Ngữ học trưởng cùng Tưởng Du đang ở bên nhau sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc