Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 124

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Sau trừ tịch, Thẩm Thanh Cẩm đã bị Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cấm túc ở hậu viện hầu phủ đóng cửa ăn năn, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho các quý tộc đế đô tiếp tục ở sau lưng nói thị phi về Thẩm Thanh Cẩm, mỗi người cả ngày nhàn rỗi, hiện giờ có tư liệu sống tốt như vậy đưa tới cửa, cũng đủ để những nhóm công tử quý ăn không ngồi đó bố trí chín chín tám mươi mốt cái phiên bản khác nhau về Thẩm Thanh Cẩm……
Đối với chuyện của Thẩm Thanh Cẩm, Tô Vãn cũng không hề quan tâm, lúc này Tĩnh Ninh hầu phủ đang chuẩn bị cho hôn sự của Tô Vãn cùng Tô Duệ, toàn bộ hầu phủ đều là cảnh tượng bận rộn.
Tết Thượng Nguyên qua đi, tin tức Tĩnh Ninh hầu phủ muốn cùng Tấn Thân Vương phủ liên hôn rốt cuộc cũng ở đế đô chậm rãi truyền ra, tin tức này vừa ra lập tức thay thế tai tiếng của Thẩm Thanh Cẩm trở thành đề tài nóng nhất đế đô năm nay..
Quan viên cùng các bá tánh ở đế đô đều biết Tấn Thân Vương Tần Mục Ngôn thân thể suy yếu từ trước đến nay không gần nữ sắc, nhưng vì sao lại cố tình coi trọng Tĩnh Ninh hầu phủ Tô tiểu thư?
Trên phố nghe đồn, Cửu vương gia cùng Tô tiểu thư bởi vì một con hổ vương màu trắng mà kết duyên, hai người mới gặp mà như quen biết đã lâu, chỉ hận gặp nhau quá muộn, mà Tô tiểu thư cá tính hoạt bát cũng làm Cửu vương gia cô độc hai mươi mấy năm cảm thấy động tâm, hơn nữa tất cả mọi người đều biết mấy năm nay Tô tiểu thư vẫn luôn đau khổ lưu luyến si mê Thẩm tướng quân, chỉ tiếc thần nữ có tâm, Tương Vương vô mộng, tuy rằng hai người cũng từng có hôn ước, nhưng đối với Tô Vãn đơn phương trả giá, Thẩm Ngọc Thư trước nay chưa từng trực tiếp cho nàng một cái gì đáp lại.
Kể từ đó, cùng người thuần hậu ôn nhu như Cửu vương gia so sánh, Tô Vãn di tình biệt luyến cũng là có tình có lý.
Thời điểm Thẩm Ngọc Thư biết được tin tức Tô Vãn phải gả cho Tần Mục Ngôn, hắn đang ở giáo trường đế đô mang theo binh lính Hắc Hổ quân huấn luyện dã ngoại, đem tin tức này nói cho Thẩm Ngọc Thư chính là tham tướng trong quân.
Tô Vãn, phải gả người khác?
Thời điểm Thẩm Ngọc Thư biết được tin tức này, cả người đều ngây ra một lúc, đôi tay vô ý thức buông lỏng, binh khí trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, bắn ra vô số tro bụi.
“Tướng quân?”
Tham tướng ở một bên sắc mặt chần chờ nhìn tướng quân nhà mình, trong lòng có chút hối hận mình nhanh miệng mình nhiều chuyện.
“Ta không có việc gì.”
Thẩm Ngọc Thư phục hồi lại tinh thần, điều chỉnh sắc mặt.
“Các ngươi tự mình huấn luyện đi, ta…… Đi ra ngoài một chút!”
Có một số việc, Thẩm Ngọc Thư sớm nên đi tìm Tô Vãn giáp mặt nói rõ ràng, chỉ là mấy ngày này hắn luyện binh quá bận rộn, hơn nữa……đáy lòng hắn không muốn đi tìm Tô Vãn đối chất.
Về “sự kiện kia”, cho dù Tô Vãn nói thật hay giả, đều làm Thẩm Ngọc Thư cảm thấy khó chịu.
Cách nhiều ngày, lại lần nữa đi vào cửa lớn Tĩnh Ninh hầu phủ, Thẩm Ngọc Thư nhìn bọn gia đinh đang ở cửa lớn bận rộn treo lụa đỏ, ánh mắt hơi ngưng ngưng.
Tơ lụa đỏ tươi, thật quá loá mắt.
Trước đây chỉ cần Thẩm Ngọc Thư đi vào Tĩnh Ninh hầu phủ đều được đi thẳng vào, mà hôm nay hắn lại bị ngăn ở cửa chờ quản sự thông báo.
Chờ đến khi Thẩm Ngọc Thư nhìn thấy Tô Vãn, đã là mười lăm phút sau.
Tháng giêng thời tiết vẫn hàn khí bức người như cũ, Tô Vãn bọc trong áo khoác trắng như tuyết, trong tay còn cầm lục mai mà nàng vừa mới hái ở hậu viện.
“Thẩm công tử, ngọn gió nào thổi huynh tới đây?”
Đi vào đại sảnh, trên người Tô Vãn còn mang theo hàn khí chưa tan, cô dậm dậm chân, giơ tay giao lục mai đang cầm trong tay cho nha hoàn trong đại sảnh.
Nhìn thấy Tô Vãn bình tĩnh ngồi vào ghế phía trên, Thẩm Ngọc Thư sắc mặt trầm tĩnh nhìn nàng.
“Ta nghe nói nàng muốn thành thân, riêng tới…… Chúc mừng nàng.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn hướng về phía Thẩm Ngọc Thư hơi mỉm cười.
“Hôm nay huynh còn uống đại hồng bào không? Ta gọi người pha cho huynh. ”
“Không, không cần.”.
Thẩm Ngọc Thư hướng về phía Tô Vãn vẫy vẫy tay, ánh mắt cũng dần dần thâm thúy.
“Thật ra ta lần này tới còn có chuyện muốn nói rõ ràng với nàng.”
Nói tới đây, biểu tình Thẩm Ngọc Thư hơi hơi có chút chần chờ, hắn đột nhiên không biết mở miệng như thế nào.....
Nếu những chuyện hắn nghe đồn là sự thật, về sau hắn nên đối mặt với muội muội của mình như thế nào?
Mà nếu những chuyện đồn thổi đó đều là do Tô Vãn hư cấu, như vậy hắn lại nên lấy tâm tình như thế nào đối mặt với Tô Vãn?
Thấy Thẩm Ngọc Thư ngồi ở chỗ đó bộ dáng hình như có chút tiến thoái lưỡng nan, Tô Vãn nhịn không được dẫn đầu mở miệng.
“Là vì chuyện của Thẩm Thanh Cẩm sao?”
Nghe Tô Vãn chủ động mở miệng, Thẩm Ngọc Thư sửng sốt, theo bản năng nâng đôi mắt, một đôi con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tô Vãn.
Mà ở dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Ngọc Thư, Tô Vãn vẫn vẻ mặt đạm nhiên.
“Cho dù huynh tin hay không tin, mỗi một chữ ngày hôm đó ta nói tại hậu cung, đều là sự thật, huynh không tin, có thể tự mình đi tra. Đương nhiên, lấy quan hệ hiện tại của chúng ta, không, phải nói cho tới nay, ta ở trong lòng huynh không hề quan trọng, cho nên, huynh có thể lựa chọn không tin ta. Ta cũng sẽ không trách huynh, nói cho cùng…… Đều là chuyện quá khứ, có một số việc đã qua đi, lại truy cứu cái gì chứ, thật ra cũng không còn nhiều ý nghĩa.”
Nghe Tô Vãn nói như vậy, Thẩm Ngọc Thư không biết nói như thế nào, chỉ là lẳng lặng nhìn đôi mắt Tô Vãn, giống như muốn liếc mắt một cái nhìn thấu tâm nàng.
“Nàng lúc trước cùng ta từ hôn, là bởi vì Thanh Cẩm sao? Hay là bởi vì…… Tấn Thân Vương?”
Không có một nam nhân kiêu ngạo nào nguyện ý thừa nhận mình bị vứt bỏ, Thẩm Ngọc Thư cũng không ngoại lệ.
“Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa sao?”
Tô Vãn rũ con ngươi, có chút bực bội nắm thật chặt áo khoác trên người, không bao giờ chịu cùng Thẩm Ngọc Thư đối diện.
Nàng không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cái này làm cho tâm tình của Thẩm Ngọc Thư cũng thật phiền nhiễu.
Bất quá……
Còn phiền nhiễu cái gì nữa chứ?
Hắn cùng nàng đã sớm không còn quan hệ gì, là người xa lạ.
Từ Tĩnh Ninh hầu phủ đi ra, Thẩm Ngọc Thư nhìn lại tấm biển thiếp vàng trên cửa lớn hầu phủ dưới ánh mắt trời kia.
Đời này kiếp này, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi này nửa bước!
Có chút tự giễu cười cười, Thẩm Ngọc Thư đang muốn xoay người rời đi, dư quang khóe mắt lại liếc thấy một hình bóng quen thuộc, đó là……
“Đại công tử.”
Văn Ngọc đứng ở hẻm nhỏ bên ngoài bờ tường của Tĩnh Ninh hầu phủ, lẳng lặng nhìn Thẩm Ngọc Thư cách đó không xa.
Một tiếng đại công tử này, làm ánh mắt Thẩm Ngọc Thư ngưng một chút, hắn bước nhanh đi tới đầu ngõ, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn nữ tử trước mắt.
“Ngọc Như?”
Lúc này nữ tử trước mắt cùng Ngọc Như trong trí nhớ của Thẩm Ngọc Thư so sánh đã gầy ốm tiều tụy rất nhiều.
“Đại công tử, nô tỳ hiện tại tên là Văn Ngọc, là thị nữ bên người của Tô đại tiểu thư.”
Văn Ngọc hướng về phía Thẩm Ngọc Thư nhẹ nhàng hành lễ, hơn nữa đem thân phận hiện tại của mình nói cho hắn.
“Ngươi nói ngươi là thị nữ của Tô Vãn…… Đây là có chuyện gì?”
Suy nghĩ trong đầu Thẩm Ngọc Thư đã bị lời nói của Văn Ngọc quấy nhiễu.
“Thanh Cẩm nói ngươi bị Trần Miễn đánh ૮ɦếƭ, ngươi làm sao sẽ……”
“Nô tỳ xác thật thiếu chút nữa bỏ mạng, là Tô tiểu thư cứu nô tỳ cho nô tỳ một sinh mạng mới.”
Nói đến đây, Văn Ngọc gắt gao cắn môi, nàng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm đột nhiên thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Thẩm Ngọc Thư.
“Đại công tử, nô tỳ tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Nô tỳ có tội! Nô tỳ thực xin lỗi Tô tiểu thư, thực xin lỗi đại công tử!”
“Ngọc Như, ngươi……”
Thẩm Ngọc Thư trong lòng chấn động, tuy rằng đã nghĩ tới khả năng nào đó, nhưng hắn lại không dám xác định.
“Chẳng lẽ…… Tô Vãn nói đều là sự thật? Thật là Thanh Cẩm, là Thanh Cẩm muội ấy……”.
“Đúng vậy!”
Văn Ngọc cắn chặt răng, rốt cuộc thừa nhận chuyện này.
“Là Thanh Cẩm tiểu thư sai nô tỳ hãm hại Tô tiểu thư! Chuyện ngày đó đều là Thanh Cẩm tiểu thư một tay an bài, nô tỳ ở một bên hiệp trợ.”
Chuyện này đã đè ở đáy lòng Văn Ngọc rất lâu, đã thành một khối tâm bệnh, mà hiện tại nàng cuối cùng cũng có dũng khí đem tất cả nói ra.
Khi Văn Ngọc đem kế hoạch ngày đó một chữ không sót nói cho Thẩm Ngọc Thư, sắc mặt Thẩm Ngọc Thư đã khó coi đến cực điểm.
Hắn không nghĩ tới muội muội mà hắn vẫn luôn yêu thương, vậy mà sẽ ác độc đến loại trình độ này!
Hiện tại ngẫm lại, Thanh Cẩm hình như thật sự vẫn luôn không thích Tô Vãn, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để nàng tổn thương người khác.
Phải biết rằng danh tiết của nữ tử ở hoàng triều Đại Kình so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, Thanh Cẩm không chỉ muốn huỷ hoại thanh danh Tô Vãn, còn muốn đem nàng đẩy cho Trần Miễn.
Trần Miễn là cái mặt hàng gì?
Tưởng tượng Tô Vãn ngày đó thiếu chút nữa đã bị Trần Miễn làm hại, Thẩm Ngọc Thư lại không thể khống chế gắt gao nắm chặt song quyền của mình.
Thoáng nhìn Thẩm Ngọc Thư nắm chặt song quyền cùng đáy mắt đỏ lên của hắn, Văn Ngọc lại lần nữa quyết tâm, nàng chậm rãi ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Ngọc Thư.
“Đại công tử, người có biết Tô tiểu thư vì sao hối hôn không? Vì sao nguyện ý gả cho Tấn Thân Vương?”
“Ngươi còn biết cái gì? Đều nói hết cho ta!”
Văn Ngọc nói làm Thẩm Ngọc Thư từ trong phẫn nộ phục hồi lại, hắn biết lời nói kế tiếp của Văn Ngọc có lẽ mới chính là điều mà nàng chân chính muốn nói cho mình, mà đáp án này, có lẽ, cũng không phải điều mà hắn muốn biết……
Tĩnh Ninh hầu phủ, hậu viện.
Tiễn Thẩm Ngọc Thư đi rồi, Tô Vãn liền mang theo Văn Nguyệt trở về khuê phòng, hôm nay Thượng Y Cục đã đem hỷ phục chuẩn bị tốt lại đây, đây là áo cưới của Vương phi do chính Thái Hậu khâm định, hỷ phục đỏ tươi được dùng chính là tuyết lụa màu đỏ quý báu tốt nhất, bên cạnh là đường may tơ vàng, thêu đồ án tường vân, mà chỗ *** là một đôi giao cổ uyên ương rất sống động, ở làn váy được khảm trân trâu Đông Hải mượt mà, một kiện hỷ phục này giá trị liên thành, có thể so với phượng bào của Hoàng Hậu!
“Tiểu thư, hỷ phục này quá đẹp! Thái Hậu cùng Vương gia đối với người thật sự là quá tốt!”
Văn Nguyệt nhìn thấy một kiện hỷ phục giá trị liên thành được bày chỉnh tề trên giường kia, một đôi mắt đẹp đều lấp lánh kim quang.
Tô Vãn chậm rãi đi đến mép giường, giơ tay nhẹ nhàng vuốt cái hỷ phục có chút quen mắt này....
Hỷ phục này, thật ra là dựa theo quy cách của Hoàng Hậu mà làm.
Không phải Hoàng Hậu của hoàng triều Đại Kình, mà là…… Hoàng Hậu triều Đại Hạ.
Tô Vãn có chút hoảng hốt nhớ tới thế giới kia, mình cùng Tô Duệ lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên chia lìa.
Khi đó cô mặc một kiện hỷ phục như vậy, cuối cùng ở trong lòng *** Tô Duệ biến mất không thấy.
Thì ra, hắn vẫn luôn nhớ rõ.
Thì ra, chính mình cũng chưa bao giờ quên……
Mùng tám tháng hai, ngày hoàng đạo, nghi thức gả cưới.
Trung tâm đế đô, từ Tĩnh Ninh hầu phủ đến Tấn Thân Vương phủ, đường phố không quá dài bị đội ngũ đón dâu thật dài chiếm cứ, hỉ nhạc dễ nghe theo gió truyền khắp toàn bộ đế đô, ở hai bên đường phố sớm đã vây đầy các bá tánh tiến đến xem náo nhiệt..
Thị vệ Tấn Thân Vương phủ tất cả đều thống nhất mặc trang phục màu đỏ, mà Tô Duệ rất ít ra cửa hôm nay cũng mặc mãng bào đỏ tươi, đỉnh đầu mang kim quan lưu miện.
Người đế đô đều chỉ biết là Tấn Thân Vương cơ trí thể nhược, rất ít người gặp qua chân dung vị thân vương trong truyền thuyết này, hiện giờ Tô Duệ cưỡi hãn huyết bảo mã trên người mặc lễ phục trang trọng sắc mặt trầm tĩnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức khiến cho một mảnh kinh hô....
Thì ra Vương gia nhà chúng ta lại phong hoa tuyệt đại như thế!
Các thiếu nữ ở đế đô tỏ vẻ tâm của mình đều tan nát ~ sớm biết Vương gia soái khí như vậy, nô gia cũng nguyện ý sinh hầu tử cho ngài a ~ ( không có cửa đâu ha mấy chụy =)).)
Thật ra dựa theo tổ chế Đại Kình, thân vương thành hôn, nhà trai không cần thiết tự mình nghênh đón, chỉ cần phái ra đội ngũ đón dâu ở trước giờ lành đem kịêu hoa của tân nương nâng đến cửa chính của vương phủ là được rồi.
Nhưng mà lúc này đây, Tô Duệ vẫn kiên trì tự mình đi Tĩnh Ninh hầu phủ nghênh đón.....
Cũng không phải mỗi người đều có cái cơ hội như vậy, có thể cùng người mình yêu, ở trong mỗi thế giới khác nhau, hoàn thành các hình thức hôn lễ khác nhau.
Tô Vãn, ta tới cưới nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc