Giường đơn hay giường đôi - Chương 84

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Táo của Phổ Hoa vẫn được đặt trên bàn, ánh mắt cô dừng rất lâu ngoài cửa sổ, không thử phủ nhận hay giải thích. Lâm Quả Quả lấy sách trong túi ra bắt đầu đọc, không quấy rầy cô nữa.
Chia tay ở sân ga Bắc Kinh, hai người một người nam một người bắc, khi tạm biệt Phổ Hoa đi rất nhanh. Tới ngã rẽ gần nhà, cô đặc biệt xuống xe mua một cuốn tạp chí kỳ mới và cuốn Tâm lý Lâm Quả Quả giới thiệu. Trên cột chuyên mục Lâm Quả
Quả vẫn thảo luận về vấn đề tình yêu hôn nhân, chủ đề kỳ này là "Nhóm máu và tình yêu".
Cuối tuần hai người nhà Hải Anh đặc biệt tới nhà chơi, còn mua hoa quả thuốc bổ cho bố cô. Ăn cơm xong, Hải Anh đưa con đi ngủ trưa, Phổ Hoa gọt hoa quả, nói chuyện phiếm với Doãn Trình.
Cậu ấy bày cờ trên bàn ra, trả lời vài câu, nói chuyện không ăn ý lắm, bất cẩn để một quân cờ rơi xuống đất, cậu ấy cúi đầu nhặt, khi ngẩng lên hỏi cô: "Phổ Hoa, bây giờ cậu sống có tốt không?".
Từ khi bước vào cửa, Doãn Trình đã có dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
"Vần ổn mà".
Phổ Hoa nhặt quân cờ lăn dưới chân, "Sao vậy?".
"Ừ...".
Doãn Trình nhìn bàn cờ trầm mặc một lát, cuối cùng buông quân cờ, đột ngột đứng dậy đi về phía căn phòng, miệng nói: "Mình vào trong xem Hải Anh một chút".
Phổ Hoa nhìn bóng dáng sau lưng cậu ấy, lại đặt quân cờ vào vị trí cũ, một nơi nào đó trong lòng cũng hơi lay động. Cô trở về Thiên Tân, ngày càng bận rộn hơn, khi nhàn rỗi đa phần đều là ở một mình. Phổ Hoa nhớ tới cuộc nói chuyện trên tàu với Lâm Quả Quả, cũng mất đi can đảm tìm cô ấy lần nữa. Không có việc để làm, cô lấy đĩa Friends mang từ nhàra xem, uống sữa nóng giúp ngủ ngon. Monica và Chandler trong phim lại cãi nhau, Monica đặt con gà sống lên đầu chọc cười để làm hòa, đĩa xước, bị mất một câu đối thoại. Lúc xem được bình thường, thì đã chuyển tới cảnh Monicatúm lấy Chandler hỏi anh nói cái gì. Phổ Hoa rất quen thuộc màn này, ngón tay định bấm nút tắt đĩa rụt lại. Câu bị mất là câu gì, một giây sau cô liền nhớ ra.
Vĩnh Đạo cũng từng như vậy, nhiều lần yêu cầu cô nói ra ba từ. Cuối cùng cô có nói không? Tình hình lúc đó mơ hồ, chỉ nhớ anh điên cuồng si mê quấn quýt bên cạnh cô. Ký ức nhạt nhòa đó bỗng nhiên lại rõ ràng một cách khác thường, đó là một ngày kỷ niệm, là tối hôm họ lần đầu tiên bên nhau.
Anh muốn cô nói – Em yêu anh.
Đối chiếu xong chứng từ xuất hàng, Phổ Hoa nhận được điện thoại của Ngu Thế Nam, hẹn buổi tối cùng đi ăn cơm. Cậu ta hình như vừa lái xe vừa gọi, nói chuyện không rõ ràng, bên cạnh còn có giọng người khác.
"Rảnh không?".
"Mình... có lẽ phải tăng ca...". Phổ Hoa nói dối, che giấu sự bất an trong lòng ,
"Hôm khác đi nhé".
"Ừ, vậy hôm khác". Ngu Thế Nam nhẹ nhàng cúp máy, không tỏ ra chút nào không vui. Nhưng trong lòng Phổ Hoa do dự sợ bị vạch trần, tan làm đành ở lạivăn phòng đợi mọi người về hết. Nhưng không may lại gặp cậu ta trên đường về, vừa ra khỏi văn phòng liền thấy cậu ta dừng bên lề đường xuống xe, tay xách túi đồ ăn mua bên ngoài.
"Bận xong rồi à?". Cậu ta khóa xe, lắc chìa khóa chậm rãi bước tới, trên chìa khóa xe to nhất cũng có một tờ dán chữ màu hồng.
"Ừ, bọn cậu ăn xong rồi à?". Phổ Hoa thấy đằng sau Ngu Thế Nam không có ai, ngờ rằng cậu ta hẹn riêng cô, bèn hỏi: "Họ đâu?".
"Chỉ mình mình thôi!".
Ngu Thế Nam lắc lắc cái túi trong tay, "Cậu không rảnh,Triệu Phong đi tới nhà mẹ vợ. Ăn chưa?".
"Mình chưa, về rồi ăn". Phổ Hoa nói xong có chút hối hận.
"Vậy thì ăn cùng nhé?". Ngu Thế Nam mở túi trong tay ra cho Phổ Hoa nhìn, "Đùi gà, thế nào?".
"Thôi". Phổ Hoa cười từ chối.
Ngu Thế Nam nhún vai, xách túi với vẻ không sao hết, đi chưa được vài bước liền quay đầu lại hỏi cô, "Mình đưa cậu về nhé?".
Phổ Hoa hơi ngớ ra, không kịp trả lời đã bị cậu ta ςướק lời trước: "Không cần, đúng không?". Cậu ta nói như vậy, càng cho thấy cô không biết giao tiếp, mấy lần cậu ta hẹn đều vì nhớ đến tình nghĩa bạn bè trước kia, cô năm lần bảy lượt từ chối căn bản là không nể mặt cậu ta, nghĩ như vậy, Phổ Hoa hơi áy náy, do dự một lát liền nói: "Vậy được, ngồi xe cậu cho tiện".
"Ok!".
Ngu Thế Nam vài bước đã trở về chỗ để xe mở cửa xe. Tuy nói như vậy nhưng sau khi cô ngồi vào ghế sau, hai người đều không nói gì, cũng chẳng có gì để nói.
Phổ Hoa ôm túi theo thói quen, tay đặt trên đầu gối giống một cô nữ sinh. Vì đây là lần đầu ngồi trên xe của Ngu Thế Nam, cô không nhìn xung quanh như mọi ngày, chỉ chăm chú nhìn đồ trang trí treo trong xe, cảm thấy trên ghế sau còn có nhiều linh kiện máy tính, tay sờ phía sau, quả nhiên ***ng phải mấu kim loại trên bảng mạch điện, bị châm một cái.
"Sao vậy?". Ngu Thế Nam nhìn đường, liếc cô một cái từ gương chiếu hậu.
"Không sao".
"Sao không ngồi ghế phụ?". Cậu ta chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Cô muốn nói không quen, nhưng lại cảm thấy không ổn thỏa, trong đầu xoay đi chuyển lại chỉ nhớ tới lời Vĩnh Bác, buột miệng nói ra.
"Đó là ghế cho chó ngồi".
Ngu Thế Nam không nén được bật cười, bản thân Phổ Hoa cũng cảm thấy bối rối, quay đầu đi hơi cong cong khóe miệng.
Tiếp xúc với Ngu Thế Nam nhẹ nhàng hơn cô nghĩ, đến nhà cô chỉ mất vài phút,CD trong xe chưa phát xong hai bài hát đã tới tầng dưới nhà Phổ Hoa. Cậu ta không xuống xe tiễn cô lên tầng, chỉ hạ kính chỗ ghế lái, thò đầu nói vớicô:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc