Giường đơn hay giường đôi - Chương 78

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Ừm... hôm khác nói sau...".
"Được".
"Vậy... chúc ngủ ngon".
"Ngủ ngon".
Đặt điện thoại xuống, chuông lại reo. cầm ống nghe lên, bên trong chỉ toàn tạp âm lạo xạo, Phổ Hoa nhoài người lên gối nắm ống nghe, cố gắng ngăn cơn choáng váng đầu óc do âm thanh đó gây ra.
"A lô?". Không ai trả lời.
"A lô?" Cô lờ mờ nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn chưa nói xong trước khi cúp máy.
"A lô, Kỷ An Vĩnh?". Bên kia vẫn không ai trả lời.
"Kỷ An Vĩnh".
Giống như đường dây có vấn đề, cô nói xong, tạp âm tiếp tục một lúc, điện thoại liền ngắt. Hôm sau khi đi học, dạy gia sư, một bên mí mắt của Phổ Hoa nháy liên tục, ăn cơm xong, vội chạy về ký túc đợi điện thoại, cứ như vậy đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc điện thoại nào tìm cô, cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Tối thứ sáu, làm xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc chuẩn bị lấy xe, nhà xe phía đối diện có người nhảy qua thanh ngang bước dài về phía cô. Cô giật nảy mình, ba tuần không gặp, Thi Vĩnh Đạo mang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu mọc lởm chởm cả nửa gương mặt, dưới ánh đèn đường trông càng giống hung thần.
"Cậu.... về rồi...". Cô tiến lên phía trước.
Cậu không nói một lời kéo cô về rừng cây phía sau ký túc.
"Cậu làm gì...".
"Hỏi chuyện cậu!". Cậu nói rành mạch đâu ra đó xong vẫn trừng mắt nhìn cô, kéo cô vào sâu trong rừng cây đến khi không còn ánh đèn chiếu đến mới buông tay.
"Cậu...".
Cậu nắm cổ tay cô kéo thẳng vào lòng, nâng mặt cô, bức thiết tìm kiếm dấu vết khả nghi trên gương mặt cô, bừng bừng giận dữ hỏi: "Sao không nhận điện thoại của mình?".
"Điện thoại nào?".
"Cậu nói điện thoại nào! Sáng sớm gọi không có mặt, chiều gọi không có mặt, tối gọi cũng không có mặt! Hàng ngày gọi đều không có mặt, cậu đã đi đâu!". Cậu hận không thể cắn cô một cái.
"Không đi đâu cả". Cô quay đầu đi lại bị cậu vặn lại.
"Không đi?". Cậu nhíu mày nổi cả nếp nhăn, "Vậy sao không tìm được cậu?".
"Mình... phải về nhà ông ngoại, ông bị bệnh... dạy gia sư rồi tiết học cũng nhiều".
Cô nói thật, cậu vẫn không yên tâm, nheo mắt kề sát mặt cô ngửi ngửi, cứ như trên người cô có mùi đặc biệt có thể phân biệt được sự thành thật và dối trá. Cô vốn muốn đẩy ra, nhưng bị cậu ngửi khiến cô bật cười.
"Làm gì...".
"Ngửi chút!". Cậu vô cùng tức giận, lại không có cách nào với cô, "Lâu như vậy không gặp mình, cũng không gọi điện, cậu không lo à?".
"Đi cùng trường, không cần quá lo lắng chứ?".
Cô nói mập mờ như tìm lý do cho bản thân, cằm vẫn bị cậu quay trái quay phải nhìn ngó, "Hơn nữa, mình gọi điện một lần".
"Thật hay giả?". Cậu càng nghi ngờ hơn nữa.
"Thật". Cô gật đầu, nhưng không thể thoát ra khỏi hai cánh tay siết chặt trên lưng.
Cậu nghĩ một chút, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Thứ tư tuần trước cậu đã đi đâu?".
"Thứ tư tuần trước?". Cô nhớ kỹ lại, nhớ ra là tối uống say, "Sao vậy...".
"Chẳng sao!". Giọng cậu hơi tức giận, cậu siết chặt cánh tay, "Buổi tối gọi đến ký túc cậu, đường dây không tốt, mãi mới được, có người nhận rồi cố ý không nói!".
"Mình không có".
Cô vội biện bạch, ngược lại cậu cười xảo quyệt, nhân cơ hội cắn lên khóe miệng cô, "Mình nói là cậu à?!".
Cô nhất thời bối rối, đồng nghĩa với việc không đánh mà khai. Không sợ cậu giận vì thế, chỉ sợ cậu hiểu nhầm.
"Hôm đó...".
Trái lại cậu không hỏi, kề sát miệng cô một lúc lâu. "Vậy mình hỏi cậu, nhớ mình không?". Cậu hồn nhiên hỏi xong, cô mới cảm thấy kỳ cục, hai người áp sát vào nhau thân mật, động đậy cũng khó.
"Cậu... khỏe không...". Cô không còn lời nào để đáp đành hỏi vậy.
"Không khỏe!". Cậu giả vờ vẫn còn tức giận, giữ chặt gương mặt cô, véo véo má,
"Vậy còn cậu...".
"Mình khỏe". Cô liên tục gật đầu.
"Thế ư?". Cậu nhướng mày, mặt sa sầm, đôi mắt đen lại sáng rực, tay ôm eo cô, biếng nhác thổi tung mái tóc đen tuột ra khỏi cái kẹp tóc trước trán, thổi cho cô phải nhắm mắt, nhột đến nỗi hơi run run.
"Cậu khỏe không?".
Cậu hỏi rồi kề sát miệng cô nhẫn nại dụ dỗ, mấy năm qua côluôn không chống lại được sự kiên nhẫn của cậu, đợi khi cô hơi buông lơi cậu liền chiếm lấy môi cô. Toàn bộ quy tắc cấm đoán mấy tháng đều được vứt qua một bên, rừng cây tối om và những đôi tình nhân mờ ám trợ giúp cho sự dũng cảm của cậu. Môi cậu *** nhẹ, trượt xuống vành tai rồi chu du ở cổ, cô run rẩy say mê.
"Khỏe không?".
Tay cậu quanh quẩn bên mép áo, khi cô không để ý đã lén luồn vào trong. Cô giãy giụa càng dữ dội, ngược lại cậu trói buộc càng ***, nhớ tới cách cô gọi "Kỷ An Vĩnh", trong lòng lửa cháy càng khủng khiếp.
"Không...".
Nghe thấy sự kháng cự của cô, cậu xoa nhẹ bờ vai gầy gò thanh mảnh của cô, quyết chí luồn tay ra đằng trước.
"Thi Vĩnh Đạo! Không được...". Cô tức giận đấm cậu, cắn chặt môi, giọng cũng đang run rẩy.
Trái lại cậu không thèm để ý, dừng lại mép dưới áo lót, nhìn thẳng cô. Giọng nói khản tiếng mềm mại tối đó thân mật, nhưng lại gọi người khác, hơn nữa là Kỷ AnVĩnh. "Thi...". Cô thở hổn hển, liếc thấy sự kiên định lộ ra trong ánh mắt cậu. Nhân lúccô sơ ý, cậu khống chế cơ thể cô, đột ngột vén lớp áo lót mỏng manh ra, hạ môi xuống chặn đứng tất cả sự chống đối của cô, phủ lên phần *** mềm mại.
"Cậu nói dối!".
Cậu kề sát tai cô khàn khàn nói ra mấy chữ, con dã thú bị cầm tù trong lòng cuốicùng cũng thoát khỏi ***g, quyết định sẽ không tiếp tục làm theo cách của cônữa. Phổ Hoa lạnh nhạt với Thi Vĩnh Đạo rất lâu, ngoài một lần nói "Xin lỗi, sau này mình sẽ chú ý" ra, thời gian rảnh cậu vẫn như cũ, trâng tráo xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa không chỉ không có bất cứ chút nản lòng vì thái độ của cô, ngược lại lần nào cũng đều rất vui vẻ, giống như trở về thời kỳ đặc biệt nào đó hồi trung học. Cậu khi đó cũng bướng bỉnh cố chấp đến mức làm cô đau đầu.
Cô không nhận điện thoại cậu gọi đến ký túc, không đọc thư của cậu, bị cậu chặn lại trong trường thì mặc kệ, cậu theo cả đoạn đường cũng không có kết quả đành trở về. Cô tưởng lạnh lùng sẽ khiến cậu chùn bước nhưng cậu không hề như vậy. Thi Vĩnh Đạo rất nhiều lần nói "Mình đợi cậu", lần này không cần cô đồng ý, cũngkhông còn nhất nhất dựa vào suy nghĩ của cô nữa.
Cuối tuần cậu bám đuôi theo cô về nhà, đợi mấy tiếng đồng hồ dưới nhà, tới khi gặp người đàn ông trung tuổi nào liền đi lên hỏi: "Chú ạ, chú có phải là bố của Diệp Phổ Hoa không ạ?", cuối cùng quả nhiên ***ng phải bố cô ở tầng dưới đánh cờ, toại nguyện gặp được cô.Bố cô chắp tay sau lưng lên lầu chưa đầy năm phút, Phổ Hoa đi dép, đến tóc cũng không kịp buộc chạy xuống, việc đầu tiên là đuổi cậu đi.
"Cậu đi đi!".
"Vậy thế nào cậu mới không giận?".
"Thế nào cũng không được!".
"Vì sao?".
"Không vì sao, cậu đi đi!". Cô đầy một bụng tức nói không ra lý do.
"Vậy tối chủ nhật cùng về trường nhé?". Cậu nhượng bộ một bước.
Cô lại từ chối, "Không!".
Cậu cũng bực, nghiến răng giận dữ, nhấc một túi thuốc bổ trong giỏ xe đặt xuống đất, "Biếu ông ngoại cậu, không được nói không với mình! Mình về!".
Cậu đạp xe trong sân nhỏ vài vòng vờ định đi, thấy cô đứng ở dưới lầu thực sự bực mình, cuối cùng mới chịu đi về. Đuổi được cậu về, Phổ Hoa vừa vào đến cửa liền bị bố gọi vào phòng, trực tiếp hỏi cô có phải là đã yêu rồi không, đó có phải là bạn trai cô không. Cho dù cô thề thốt không chịu nhận, người lớn rốt cuộc vẫn là người từng trải liếc một cái là có thể nhìn ra bí mật trong đó.
Chủ nhật Phổ Hoa về trường, bố cô lấy ra bức ảnh chụp hồi tốt nghiệp cấp hai, cấp ba của con gái dưới tấm kính, tìm kiếm gương mặt cậu con trai mới gặp mặt một lần trong số hàng trăm người. Đeo kính lão tìm tỉ mỉ trước sau trên dưới,cuối cùng cũng tìm được Thi Vĩnh Đạo trong hai bức ảnh.
Cách vài hôm, buổi tối hai bố con gọi điện nói chuyện như thường lệ, bố cô thử thăm dò: "Người đó... Thi Vĩnh Đạo... học trường nào?".
Phổ Hoa bặm môi do dự hồi lâu mới nói: "Đại học Bắc Kinh ạ...".
"Học gì?".
"Sinh hóa...".
"Ừ, bao nhiêu tuổi rồi?".
"Dạ... hơn con một tuổi...".
"Nhà nó có ai?".
"Có một anh trai ạ".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc