Giường đơn hay giường đôi - Chương 73

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Cậu chạy đi mua thuốc tiêu hóa và xin một cốc nước nóng cho cô. Khi ra cô vẫn còn ở đấy, vẽ trên hoa văn gốm sứ của bậc thềm, không lên tiếng. Cậu quen với sự im lặng của cô, bóc vỉ thuốc lấy ra một viên, nắm trong tay đưa tới miệng cô. Cuối cùng cô vẫn hơi động đậy, quay mặt trốn tránh. Cậu theo cô, cô lại trốn, cậu vẫn theo, theo đến khi cô không còn nơi để trốn nữa, tự cô lấy thuốc ngậm trong miệng, nhai kỹ, khẽ nói với cậu: "Cảm ơn".
Đây là câu thứ hai cô nói với cậu, cậu còn tưởng tối nay cô sẽ không thèm để ý đến cậu nữa. "Trước đây cũng sống như vậy à?". Cậu ngồi xuống cùng cô, mở xem tờ hướngdẫn sử dụng trong hộp thuốc dưới ánh đèn yếu ớt, liếc trộm cô. Cô dựa lên cánh cửa kéo, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, "Không...".
"Bây giờ đỡ hơn chưa?".Cậu hỏi.
Cô nghiêng đầu, bên má ngậm viên thuốc phồng lên, hơi bĩu môi gật đầu.
Do dự một lúc, cậu hỏi: "Cậu... sống không tốt lắm à?".
Cô vô thức xoa mặt, khẽ nói: "Không".
"Thế ư?". Cậu kéo cánh tay cô đặt trên đầu gối, mở tay ra để tự cô nhìn, "Cậu gầy hơn lớp mười hai".
Cô giơ bàn tay kia lên không trung, ánh sáng như xuyên qua đó, rồi lại thu thành nắm đấm, đặt lại trong túi áo, sau đó nói với cậu: "Không".
"Sao không?".
Cậu đấu mắt với cô, cô trốn tránh ánh mắt của cậu rồi lại nhìn lên bầu trời, trên trờichẳng có cái gì, ánh sao mờ mờ, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, đây là một buổi tối âm u ngột ngạt.
"Diệp Phổ Hoa! Cậu nhìn mình đi!".
Cô rõ ràng nghe thấy nhưng lại cố ý không nhìn. Cậu đứng dậy bước tới trước mặt cô, bóng cậu bao phủ trên mặt cô. Thế là cô cúi đầu, trốn vào thế giới của mình. Cậu nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình.
"Hôm nay có phải cậu không vui không?". Cậu hỏi thăm dò. Cô không trả lời.
"Bây giờ có phải cậu vẫn khó chịu không?". Cậu lại hỏi. Cô vẫn ngồi im như vậy.
"Nói chuyện với mình!".
Cậu yêu cầu. Cô cố ý mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh thường thấy. Cậu tức giận, thực ra cô cũng đang tức giận, giận bữa tiệc gặp mặt, giận cậu và Cầu Nhân, giận chính bản thân mình.
"Hôm nay có phải cậu không vui không?".
"Không...".
"Cậu hôm nay có phải vẫn khó chịu không?".
"Không...".
"Cậu có phải từng dối gạt mình không?".
"Không...". Câu trả lời của cô khiến cậu sụp đổ.
"Có phải cậu bị bệnh không?".
"Không...".
"Cậu có muốn gặp mình không?".
"Không...".
"Có phải cậu không thích mình không?".
"Không...".
Cô chợt bừng tỉnh, ý thức được cậu hỏi gì, mím môi, không ngờ đã nói ra một từ. Sự kích động cuồng nhiệt lóe lên trong mắt cậu, bàn tay nơi cằm cô buông lỏng, nâng mặt cô, lại hỏi một lần nữa.
"Cậu..."..." có thích mình không?".
"Có phải cậu không thích mình?".
"..."
Cô lại trở nên im lặng, không trả lời, cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần này đến lần khác, hỏi tới mức cô cực kỳ mệt, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ phiền não, cuối cùng cậu mớidừng lại, nản lòng ngồi trên bậc thềm, kéo cô lại gần. Nắm tay cô, vò vò cái đầu vô cùng bướng bỉnh của cô, cậu không còn cách nào đành hỏi: "Đưa cậu về nhà nhé?".
Cô cúi đầu nhìn chăm chú đôi tay đan vào nhau của họ, nghĩ một lúc lâu mới gật đầu, khẽ nói "ừ".
Nhớ đến việc cô bị nôn, cậu quyết định tha cho cô. Mười hai tháng ở giữa họ, cậu muốn vượt qua, không thể thực hiện trong chốc lát. Hôm sau Phổ Hoa đi đến nhà hàng lấy xe, tới cổng khu nhà, nhìn thấy bác bảo vệ từ phòng tiếp khách đưa cho cô một hộp nhỏ. Trong đó là một hộp thuốc tiêu hóa, còn thêm mảnh giấy nhỏ.Một ngày hai lần, mỗi lần trước và sau bữa ăn. Ngoài ra, vấn đề kia, lần sau gặp mặt nói cho mình biết! Vĩnh Đạo.
Cô nghiêm túc làm theo mảnh giấy của cậu, uống một tuần thuốc, nhưng cô vẫn cự tuyệt nghĩ về lời đáp cho câu hỏi đó. Cô không hề chờ đợi "lần sau gặp mặt" của Vĩnh Đạo sẽ nhanh tới, sau cuộc họp lớp, cậu biến mất không chút dấuvết, giống như mười hai tháng trước, hoàn toàn không có bất cứ liên lạc nào.
Không lâu sau khai giảng, do Quyên Quyên nên Phổ Hoa gặp được Kỷ An Vĩnh. Chiếc máy vi tính Quyên Quyên lắp giúp cho ký túc xá Phổ Hoa dùng chưa tới một tháng thì màn hình bị xanh. Trường Quyên Quyên xa, chạy một chuyến cũng vẫn chưa sửa xong, gọi người tới sửa lại chính là Kỷ An Vĩnh.
Cậu ấy vội đến lúc giữa trưa nóng nực nhất, trước khi lên tầng lầu nữ sinh, KỷAn Vĩnh gọi điện tới. Phổ Hoa vừa nằm xuống, Đường Đường đưa cô ống nghe,cô còn tưởng là bố mình.
"A lô?".
"Hi!". Giọng cậu ấy, cô mãi mãi có thể nhận ra ngay từ giây đầu tiên.
"Sao lại là cậu?".
"Mình tới sửa vi tính".
"Hả?".
"Xuống đi, xuống rồi nói chuyện". Cậu ấy nói xong liền cúp máy. Phổ Hoa mặc chỉnh tề xuống lầu đón cậu ấy, Kỷ An Vĩnh đợi ngoài cổng, trong tay là hộp đồ nghề.
"Sao lại là cậu?".
"Doãn Trình nói với mình, nên mình tới". Cậu ấy lắc lắc hộp đồ nghề trong tay,
"Có thể lên chưa? Chiều mình còn có tiết".
"À, được chứ".
Phổ Hoa đưa Kỷ An Vĩnh lên ký túc, trước khi vào phòng kêu Mạch Mạch thu dọn đống đồ lót hong sau cửa. Ký túc vẫn chưa dọn dẹp, sáu cô gái sống hơi bừa bộn, cô kéo rèm trên giường mình xuống, chuyển ghế cho Kỷ An Vĩnh ngồi.
Cậu ấy không nói nhiều, chào hỏi mọi người xong liền khiêng cây máy tính ra, tay chân nhanh nhẹn sửa lại đường dây bị đứt. Giữa chừng, ngoài để Phổ Hoa mang dụng cụ giúp, đến nước cậu ấy cũng không uống. Cậu ấy trước nay không phải người ba hoa khoác lác, lắp máy xong ấn lên màn hình, điều chỉnh một chút, cuối cùng lên mạng cập nhật phần mềm diệt vi rút, rồi dặn dò cô: "Phần mềm thường phải cập nhật, dùng một thời gian, mình giúp các cậu cài đặt lại, hệ thống hơi cũ, rất nhiều phần mềm đều là phiên bản cũ, hôm nay không mang ổ cứng di động, lần sau nhé".
"Không sao, ngoài bình thường viết luận văn, mình hiếm khi dùng". Phổ Hoa ngại làm phiền cậu ấy lần nữa.
"Cuối năm các cậu thi bậc một à?". Cậu ấy chú ý đến mấy tài liệu hướng dẫn thi vi tính bày trên giá sách, "Vần còn phải cài một chút dùng mới tiện, cũng không phiền gì".
"Thật sự không cần đâu".
"Không sao
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc