Giường đơn hay giường đôi - Chương 59

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?".
Lòng cô càng thêm sốt ruột, thấy anh không nói, có phần luống cuống. Anh ngồi một lúc lâu, cũng nhìn đủ mới bắt đầu nói.
"Phòng thí nghiệm không thua lỗ nhiều tiền đến thế, mấu chốt là... cáo thí nghiệm của mấy hạng mục trong tay".
Sự hiểu biết của Phổ Hoa đối với công việc của Vĩnh Đạo cũng chỉ giới hạn ở một vài số liệu và báo đề tài, nhưng lờ mờ nhận thức được tầm quan trọng to lớn của sự việc.
sao?".
"Báo cáo làm
"Bản báo cáo cuối cùng...". Anh dừng lại một chút, "Bị Mã Tất Uy giành phát biểu trước rồi".
"Với danh nghĩa của phòng thí nghiệm?".
Phổ Hoa ôm tia ảo tưởng cuối cùng, Vĩnh Đạo cười gượng một cái, không trả lời. Anh ngửa người dựa vào ghế sofa, nhắm mắt, xem ra rất mệt mỏi. Trong lòng cô, anh trước nay là Thi Vĩnh Đạo mạnh mẽ, cho dù gặp phải gập ghềnh nào,cũng chưa từng để lộ vẻ yếu đuối. Đây là lần đầu tiên, anh bộc lộ sự thất bại trong công việc với cô, khiến quyết tâm của cô lại dao động.
"Sao có thể... số liệu và báo cáo chẳng phải do anh phụ trách ư?". Anh vẫn nhắm mắt, gương mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo đó.
"Tất cả lưu trong máy tính của anh... Cậu ta lấy được mật khẩu...".
"Mật khẩu gì?".
Anh ngồi dậy, tưởng cô vẫn chưa hiểu.
"Cậu ta đăng nhập vào máy tính của anh, lấy đi cả tập tài liệu, tháng trước đã tuyên bố kết quả một phần. Còn mật khẩu máy tính anh...". Ánh mắt anh hơi sa sầm,
"Là ngày sinh của em!".
Tất cả sự việc đã sáng tỏ, Phổ Hoa ngồi cứng đơ trên ghế, không biết nên có phản ứng thế nào với câu nói của anh.
"Hiểu rồi chứ?".
Vĩnh Đạo hỏi.
Cô không lên tiếng, ngượng nghịu cầm chiếc cốc rỗng trước mặt trở lại bếp, vờ như đi lấy nước cho anh. Dựa vào thành bồn rửa tay trong bếp, trái tim Phổ Hoa rất hỗn loạn, giống như cuộn chỉ gai rối bời. Đặt cốc nước nóng sang một bên, cô không có dũng khí bước ra. Suy đi nghĩ lại cùng một vấn đề: Ly hôn hai năm, máy tính của anh vẫn dùng ngày sinh của cô làm mật khẩu, vì sao?
Cô mở tủ bếp, tất cả đều trống không, đến một gói mỳ tôm cũng không có. Cô lấy nồi ra, đặt nước nóng, lấy vài quả trứng gà trong tủ lạnh cho vào nước, nhìn nước chầm chậm từ phẳng lặng không gựn sóng tới khi bọt khí lăn tăn từng lớp lớn nhỏ. Vũ trang lại cho mình, cô bưng trứng gà luộc chín ra, Vĩnh Đạo vẫn ngồi chỗ cũ, dựa lên thành ghế sofa, Phổ Hoa bước tới mới phát hiện anh đã ngủ rồi. Anh nhắm mắt, hơi thở đều đều, giống như đứa trẻ bị thương ở ngoài trở về nhà. Vếtthương trên khóe mắt anh cong thành một đường cong vô lực, khiến mũi cô độtnhiên cay cay, không thể không đặt đồ xuống, vào phòng ngủ lấy chăn mỏng ra.
Cô đắp chăn lên người anh, anh vẫn chưa tỉnh, đầu nghiêng về phía cô. Nhìn gương mặt quen thuộc đến nỗi như đã được khắc vào tim, cô ngồi xuống, rơivào một cảm giác buồn đau không giải thích được. Vì sao lúc cô nên hận anh nhất lại có thể mềm lòng chứ?
Lau thử ẩm ướt nơi khóe mắt, cô đỡ anh nằm lên ghế sofa. Anh hơi động đậy một chút, miệng lẩm bẩm những từ mơ hồ không rõ rệt, quay đầu rồi lại ngủ say. Buối tối, Phổ Hoa thu áo khoác lông phơi trên ban công vào phòng, sờ vào túi áo, lấy ra vài tờ cuống vé và hộp thuốc rỗng.
Có thể anh đã đi tới một nơi rất xa để tìm Tất Mã Uy, chạy liên tiếp mấy thành phố, chẳng thu được kết quả mới mệt mỏi trở về nơi này tìm chứng cứ chỗ cô. Ngồi đối diện ghế sofa, cô nhớ lại Tất Mã Uy trong ký ửc, cậu nam sinh cao gầy cung kính gọi anh là "anh Thi", sạch sẽ, gọn gàng, cặp kính vàng nho nhã, mỗi lần gặp đều thẹn thùng cười với cô. Cô rất có thiện cảm với cậu ta, cảm thấy cậu ta giống một người. Bây giờ xem ra, cô nhìn nhầm rồi!
Vắt áo khoác bên cạnh ghế sofa, cô nhẹ nhàng trở về phòng mình, trước khi rời đi, cô đứng rất lâu trước ghế sofa nhìn chăm chú dáng vẻ anh ngủ. Phổ Hoa lại mất ngủ, nửa đêm bị tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa, đi dép bước ra ngoài, Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa. Trên ghế sofa chỉ còn lại chiếc chăn mỏng đã gấp, để lại dấu vết anh từng nằm, trứng gà trên bàn thiếu hai quả, vỏ trứng bóc ra được vứt gọn trong thùng rác.
Cô bước ra ban công, nhìn ra ngoài theo thói quen. Trong đêm, ngoài ánh đèn lác đác, cái gì cũng không nhìn rõ. Anh có lẽ cũng đang đứng ho dưới gốc cây nào đó, ***, hoặc cô đơn rời đi. Bức tranh đó vặn xoáy vào trái tim cô đến đau đớn, nhoài người lên lan can ban công, cô lặng lẽ rơi lệ.
Sáng sớm ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lên mắc áo từng treo áo khoác của anh, trên đó trơ trọi, bất động đứng im, cô vẫn muốn khóc. Anh đã đi đâu? Sau này sẽ thế nào?
Biết rõ không nên nhớ, nhưng cô không thể ngăn bản thân, hết lần này đến lần khác, nghĩ đi nghĩ lại. Phổ Hoa bề ngoài vẫn đi làm tan làm như bình thường, bản thân cô khó buông xuôi những lo lắng về việc của của Tất Mã Uy. Cô không chỉ một lần mơ thấy VĩnhĐạo với gương mặt bị thương và đôi mắt mệt mỏi vằn máu. Cô cảm thấy mình lại sắp rơi vào cảnh khốn cùng trước đây, đến bước đường cùng, giống như một chân sa vào cát lún không cách nào tự thoát ra được.
Chiếc cốc tối đó anh uống nước vẫn đặt trên thành bồn rửa tay trong bếp, hàng ngày cô đều nhắc nhở bản thân rửa sạch rồi cất đi, nhưng lại không muốn chạm vào, liền cứ để nó như vậy. Tuy nhiều lần bảo bản thân đừng nhúng tay vào, Phổ Hoa vẫn lên mạng điều tra tư liệu của phòng thí nghiệm và manh mối liên quan. Trong vài ngày, tin tức có giá trị ít đến mức đáng thương, cô chỉ tìm thấy lời giới thiệu về phòng thí nghiệm của Vĩnh Đạo.
Thông qua bản giới thiệu này, cô mới hiểu rõ mấy năm nay Vĩnh Đạo đang làm gì,là vất vả kinh doanh, miễn cưỡng sinh tồn trong khe hở những phòng thí nghiệm nhà nước mọc lên như nấm. Phổ Hoa suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định đi Đại học Bắc Kinh một chuyến,tận ba mắt nhìn bản báo cáo nghiên cứu bị Tất Mã Uy ăn cắp bản quyền. Giống như Vĩnh Bác nói: Cho dù giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, khi nó khó khăn nhất, em không thể khoanh tay đứng nhìn!
Câu nói này đánh trúng chỗ yếu nhất của Phổ Hoa, sau khi cô biết mình liên quan đến toàn bộ sự việc thì không cách nào không quan tâm. Đầu tiên cô liên lạc với bạn bè trong trường đại học, lại tìm Tang Hinh Mai, nhanh chóng thông qua cô ấy xin được tờ giấy chứng nhận ra vào thư viện. Phổ Hoa đã chuẩn bị vẹn toàn, chọn buổi chiều không quá bận rộn sau khi làm xong bản thảo liền xin nghỉ để đi Đại học Bắc Kinh, đó là nơi Vĩnh Đạo và Tất Mã Uy cùng học, cũng là nơi cô thường đến thời hai người yêu nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc