Giường đơn hay giường đôi - Chương 47

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Họ trải qua hai tháng bình yên vô sự. Phổ Hoa gánh vác hai áp lực đến từ gia đình và nhà trường, cắn chặt răng ra sức đạt được thành tích tốt hơn trong kỳ thi cuối kỳ. Thi Vĩnh Đạo cũng cởi bỏ gán*** trên vai, không còn dùng thái độ chống đối để cư xử với việc thi cử và xếp hạng. Lần cuối cùng phụ đạo cho nhau trước kỳ thi, vì phải đi giúp giáo viên mà cậu phải dừng giữa chừng, cô ở phòng học đợi cậu. Nhân lúc cậu không có mặt, cô lén xem trộm vở bài tập của cậu, chữ cậu viết, nháp đề kiểm tra của cậu.
Trang cuối cùng trong vở bài tập, cô phát hiện trên góc có một hàng công thức: giá trị PH của D = 1. Đọc câu này nhiều lần, Phổ Hoa cảm thấy D không giống bất cứ hợp chất hay nguyên tố nào cô biết, thần bí thật, cậu ấy từng khắc câu này trên bàn, điều đó có ý nghĩa gì? Trong lúc đợi cậu ấy, cô nhoài người lên bàn ngủ quên mất, khi tỉnh dậy, đồ đạc của cậu ấy vẫn còn, hình như cậu ấy vẫn chưa trở về.
Rời trường học, Phổ Hoa thấy đèn trong văn phòng giáo viên hóa học còn sáng. Tối đó cô mơ mình trở lại phòng học, nằm sấp lên bàn mệt mỏi ngủ quên, ThiVĩnh Đạo đang đứng đối diện. Cậu ấy không giảng bài, mà cúi người xuống cách cô càng lúc càng gần, gần tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của cậu ấy. Cậu ấy lặng lẽ quan sát cô, phân tích cô, dường như cô là một đề ứng dụng khó hiểunhất. Sau đó, gương mặt cậu ấy dần mờ nhạt, đến hình dáng cũng chỉ còn lại bóng mờ màu đen, một làn hơi nóng bỏng lướt qua má cô, lưu lại trên môi cô, nhẹ nhàng, mềm mại.
Phổ Hoa cẩn thận giữ tự tin trong học tập, sau khi có thành tích cuối kỳ, ngoài về thăm bố cuối tuần, phần lớn thời gian cô đều ở sạp bán TL của ông ngoại ngồi nghe bài hát tiếng Anh láng máng không rõ từ đài, dốc sức làm bài tập về nhà và các loại bài tập môn toán lý hóa. Chút an ủi duy nhất của Phổ Hoa chính là điện thoại của Kỷ An Vĩnh, mỗi tối thời gian nói chuyện của họ đã nhiều hơn trước, chủ đề cũng không còn hạn chế trong những khó khăn gặp phải trong môn học. Dường như bằng cách gọi điện,họ có thể bỏ đi những dè dặt, thoải mái trong suy nghĩ, thảo luận vài vấn đề của bản thân.
Bắt đầu là thăm dò sơ sơ, sau đó có thể sẽ im lặng, thử né tránh, sau nữa, KỷAn Vĩnh nói chuyện của cậu ấy, người "bạn gái" xuất hiện trong tin đồn tình cảmvới tần suất cao đó dần dần trở thành nội dung chủ yếu để bọn họ đàm luận. Phổ Hoa hiểu được, Kỷ An Vĩnh cũng chẳng thuận buồm xuôi gió trong tình cảm. Cậu ấy thường than, người mình thích chưa hẳn đã thích mình. Còn người thích mình chưa hẳn mình đã thích.
Nghe như đọc khẩu lệnh, kỳ thực ngẫm nghĩ kỹ thì cũng có lý. Nghe chính miệng cậu ấy nói ra mối tình không thành công đó, ngược lại Phổ Hoa thoải mái hơn nhiều. Ban đầu cô vẫn canh cánh trong lòng với bức thư đó, lúc này lại chẳng muốn truy cứu cậu ấy có cảm nghĩ gì sau khi đọc nữa. Đi tới ranh giới của bạn tốt và tri kỷ, Phổ Hoa tìm thấy vị trí thuộc về mình bên cạnh Kỷ An Vĩnh. Cho dù đối với Kỷ An Vĩnh, vị trí này không quan trọng, có hay không cũng được, chỉ giới hạn ở hai đầu điện thoại, nhưng Phổ Hoa rất mãn nguyện, ít nhất cô có thể dùng quan hệ này để che giấu tình cảm của mình, thoải mái nói cười với cậu ấy, quan tâm tới cậu ấy, khích lệ cậu ấy, thậm chí chế giễu cậu ấy.
Cúp máy, cô sẽ viết tên Kỷ An Vĩnh trên giấy nháp làm bài tập, sau đó là tên mình, rồi viết nội dung nói chuyện vào nhật ký, nằm trên giường hồi tưởng lại. Kỷ An Vĩnh từng nói: "Diệp Phổ Hoa, cậu không giống các bạn nữ khác".
Cô hỏi: "Sao không giống?".
Cậu ấy nghĩ rất lâu, chỉ nói: "Tóm lại là không giống".
Âm thầm thích một người chính là như vậy, cái gọi là "không giống mọi người"khiến Phổ Hoa vui vẻ rất lâu, dù soi gương cũng sẽ mỉm cười. Bị việc học vàchuyện gia đình dồn vào góc, vui vẻ là thứ xa xỉ lâu rồi cô không có. Co ro sau tấm cửa kéo bằng kính, đối diện với một kệ TL thơm, Phổ Hoa thử tìm sự yên ả trong lòng, mà Kỷ An Vĩnh mang lại cho cô đúng lúc.
Trước Tết âm lịch, sạp hàng nhỏ của ông ngoại buôn bán bận nhất, cả ngày Phổ Hoa đều ở cửa hàng bán TL trông hàng, khi không cần tính toán sổ sách thì đeo tai nghe nghe mấy tiết mục cô yêu thích trên đài phát thanh. Hôm đó, cô cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ mơ mộng viển vông, có người đạp xe dừng lại hỏi mua một bao Vạn Bảo Lộc. Gương mặt trẻ tuổi xa lạ đó ngờ ngợ khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Cô chạy vào trong phòng hỏi người lớn giá tiền, cầm bao thuốc quay trở lại, người đi xe đạp đang chờ, đưa năm mươi tệ cho cô. Cô trả lại tiền cho anh ta, người giơ tay ra nhận lại là người khác. Nhận ra Thi Vĩnh Đạo, Phổ Hoa giật nảy mình, lập tức buông tay, tiền lẻ trả lại bị rơi xuống đất. Cậu ấy cũng kinh ngạc, lại nhanh chóng trấn tĩnh, đẩy người mua TL đi, bản thân vẫn đứng ở cửa sổ, lại đưa mười tệ cho cô, nói cậu ấy cũng muốn mua Vạn Bảo Lộc.
Không mặc đồng phục trường, không cạo râu, nhưng cậu ấy trông vẫn có dángvẻ của học sinh trung học. Phổ Hoa kiên quyết không bán, cậu ấy kiên quyết không đi, hai người giằng co bên cửa sổ cho tới khi người lớn ra hỏi. Cô đành xuống nước, dùng ánh mắt cầu xin cậu ấy, không nói thành lời: Nhanh đi đi. Cậu ấy vò tờ tiền, lắc đầu, mua bật lửa rồi lên xe đạp đi. Cả tối đó Phổ Hoa vô cùng sợ hãi bất an, đến cuộc điện thoại đã hẹn với Kỷ An Vĩnh cũng không gọi.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau cô mới dậy, Thi Vĩnh Đạo đã xuất hiện rồi. Cậu ấy khóa xe đạp đối diện với sạp bán TL, khoác ba lô gõ cửa. Cô chặn cửa không cho vào, hỏi cậu ấy: "Cậu đến làm gì?".
Dáng vẻ cậu ta rất tự nhiên, mở cặp sách lấy ra vài quyển vở bài tập: "Mình đế nhỏi bài".
Nói xong, lại cúi rạp người chào ông ngoại đang từ phía sau cô đi tới, nói lớn:"Cháu chào ông ạ". Sau việc này Phổ Hoa nghĩ kỹ thấy mình đã đánh giá thấp Thi Vĩnh Đạo. Năm lớp chín cậu ấy dám *** lá trên tầng thượng trước mặt cô, lớp mười chạy ra ngoài uống R*ợ*u say về lớp, nộp giấy trắng môn hóa khi thi giữa học kỳ, lần sau cầm điểm mười đưa giáo viên xem. Cậu ấy dám mua chuộc cử tri vì cô, lấy danh hiệu của mình che đậy cho cô, cậu ấy có gì không dám làm chứ?
Cô vẫn không hiểu, rốt cuộc cậu ấy thích cô ở điểm nào, cô bình thường như thế,vì sao cậu ấy cố chấp thế nhỉ? Tuần đầu tiên, cậu ấy mượn cớ cũ tới hai lần, lần đầu hỏi xong liền đi, trước sau không đến năm phút, lần thứ hai cậu ấy khoác cặp sách to hơn, hình như trong Tết cậu ấy hoàn toàn không có việc gì làm, chỉ đến chỗ cô hỏi bài.
Lần thứ ba cô thực sự tức giận, đuổi cậu ấy về, cậu ấy bình tĩnh mở cặp sách, lấy ra máy tính xách tay. Thời kỳ đó, học sinh có máy tính để bàn không nhiều, nhưng cậu ấy lại mang máy tính xách tay Toshiba cồng kềnh đến nhà cô, để cô luyện tập trên máy cho kỳ thi vi tính.
Việc cậu ấy dâng vật quý và sự do dự của cô giằng co nhau mất ba phút, cuối cùng Thi Vĩnh Đạo thắng. Ông cô không có khái niệm về giới tính, là bạn học của cô thì sẽ nhiệt tình tiếp đãi, còn giúp chuyển bàn, còn rót nước mận cho Thi Vĩnh Đạo, dặn dò hai đửa ôn tập cho tốt, còn mình đi trông sạp hàng. Người lớn vừa đi, cô ngồi chỗ nào cậu ấy liền ngồi sát lại, gần tới nỗi có thể đếm rõ lông mi của cô.
Mới đầu Phổ Hoa đặc biệt thận trọng, hận không thể giảng vài câu để cậu ấy nhanh chóng đi về, sau đó nghe cậu ấy giảng vi tính rõ ràng mạch lạc, toàn những chỗ khó, trọng điểm của kỳ thi, cũng quên cả việc đuổi người. Cậu ấy giảng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, giảng xong để cô luyện tập, gần như cầm tay dạy cô sử dụng. Đợi luyện xong vài chương trình quan trọng, có qua có lại mới toại lòng nhau, cô cũng bày ra sách tiếng Anh để cậu ấy hỏi. Cậu ấy gập máy tính lại, lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô.
"Tiếng Trung Quốc, cậu có thể hiểu không?". Cậu ấy hỏi. Cô không hề cảnh giác mở tờ giấy, trên đó thình lình viết: Cho mình (Thi Vĩnh Đạo) thích cậu (Diệp Phổ Hoa), được không?
Thi Vĩnh Đạo có xuất hiện lần thứ tư không, Phổ Hoa cũng không nghe ông ngoại nói, cô trốn về chỗ bố. Trong thời gian nửa năm, bố già đi rất nhiều, tóc mai đã điểm bạc. Trên tường phòng khách treo bức ảnh cũ của gia đình Phổ Hoa, bức ảnh cả nhà ba người chúc mừng cô được tuyển thẳng vào trường cấp ba được đặt ở giữa, mặt kính luôn được lau sạch sẽ. Đồ đạc của mẹ trong phòng càng lúc càng ít đi, cô không dám hỏi cũng không dám biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc