Giường đơn hay giường đôi - Chương 43

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Liên quan... đến Vĩnh Đạo?". Bố rốt cuộc vẫn là bố, cô còn chưa mở miệng đã cảm nhận được.
"Dạ...".
"Lần trước các con trở về... đã cãi nhau à?". Bố Diệp quan sát con gái, cẩn thận suy đoán.
"Không có". Phổ Hoa lắc đầu.
"Vậy thì là thế nào? Rất nhiều lần mấy ngày không thấy nó trở về, luôn nói bận, không bận đến mức cả cuối tuần cũng không có thời gian về ăn bữa cơm chứ ? Còn bên bố mẹ chồng con thế nào?"
"Không có... bố đừng đoán lung tung...".
"Vậy thì có chuyện gì?".
"Là... hai chúng con... có vài vấn đề...". Phổ Hoa khó khăn nặn ra vài chữ, thấybiểu hiện nghiêm trọng của bố, giọng nói bất giác run rẩy.
"Có vấn đề gì?".
"Chúng con...". Phổ Hoa không muốn thấy bố không yên tâm, cắn môi, đứng lên, phịch một cái quỳ xuống trước mặt bố, vùi mặt lên đùi bố ôm chặt.
"Bố...". Tiếng bố đó, mang theo cả âm thanh của nước mắt, cũng mang theo nỗi hối hận và bất lực sâu sắc trong hai năm qua.
"Con sao thế...". Phổ Hoa cảm nhận được đôi chân gầy run rẩy trong ống quần, bàn tay vỗ lên đầu cô cũng run rẩy. Đôi tay nứt nẻ chai sạn, xoa trán cô, "Sao vậy? Hoa Hoa!".
Tất cả vỏ bọc trong phút chốc tan tành, nước mắt trào ra. Cô ngẩng mặt lên,dường như cắn nát môi, cuối cùng nói ra những lời nên nói với bố từ hai năm trước.
"Bố, chúng con chia tay rồi... ly hôn rồi...".
"Cạch" một tiếng, cốc trà bên tay bố đổ xuống bàn, nước trà sánh ra đất, tiếng giọt nước tí tách cùng hỉ nộ ái ố của nhân vật trong ti vi át đi tiếng khóc của Phổ Hoa. Bố hoàn toàn bất ngờ đến sững sờ, rất lâu sau mới nói ra một câu không hoàn chỉnh. Phổ Hoa nhào lên đùi bố khóc nức nở không thành tiếng, lại lo lắng, lại sợ hãi.
"Bố... Bố..." Nghe cô khóc gọi như vậy, bố giơ tay định đánh nhưng không nỡ, chỉ có thể vỗ lên lưng cô, hỏi "Các con, mấy đứa này... rốt cuộc... là vì cái gì chứ...".
Nói xong cũng không nén được mà bật khóc. Qua nửa đêm, nhà họ Diệp thường ngày vốn ngủ sớm giờ vẫn sáng đèn.
Cốc trà trên bàn được thay nước mới, trà nhạt dần, không còn vị gì, chỉ còn hơi nóng lan tỏa. Phổ Hoa nói lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, nghe cô kể xong, bố đứng lên chắp tay sau lưng bước tới ban công đứng tới tận bây giờ. Bóng dáng hơi khom người của bố xuyên qua ánh đèn phòng khách in trên khung kính, khiến Phổ Hoa nghẹn ngào.
Bên cạnh cô đặt một cuốn sổ dán những bài báo cũ, bề mặtthấm đẫm một vệt nước trà nhỏ. Bên trong đều là báo cũ vài năm qua, đượcxếp gọn gàng theo thời gian, hễ là những chỗ có tên đều, được dùng 乃út chì khoanh lại. Vĩnh Đạo.
Tất cả đều liên quan tới cô và Phổ Hoa ngồi rất lâu, đồ trong tay bị lấy đi mới biết bố đã đứng bên bàn lúc nào,gấp tờ báo xếp sang một bên. Đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, vẻ mệt mỏi xanh xao trên nếp nhăn chồng chất, hoàn toàn không giống một người mới hơn năm mươi tuổi. Ông kéo tay Phổ Hoa thở dài, trong phút chốc như già đi vài tuổi, chậm rãi vuốt mái tóc rủ xuống hai má Phổ Hoa.
"Hoa Hoa, con đường này, bố không hy vọng con cũng đi. Cãi nhau thì cãi nhau, ầm ĩ thì ầm ĩ, ly hôn không đơn giản như thế, con cũng thấy bố và mẹ rồi đấy,bố thực... không thể để các con cũng như vậy. Các con còn trẻ, có gì thương lượng xem sao, không được thì con ở nhà một thời gian trước đi, đợi hai ngườiđều bĩnh tĩnh rồi nói tiếp... Vĩnh Đạo không phải như con nghĩ, sự việc có lẽ vẫncòn có nước xoay chuyển... không được vậy để bố đi tìm nó nói chuyện...".
"Bố... đừng... con xin bố đấy!".
Phổ Hoa khó mở miệng về việc Vĩnh Đạo tái hôn,cô thà để bố giữ hình tượng ban đầu của Vĩnh Đạo trong lòng còn hơn cho bố biết Vĩnh Đạo đã lựa chọn người khác, đã có cuộc sống mới rồi.
Cô lại quỳ trên đất, ôm chân bố, cầu xin bố, "Bố... bố đừng tìm anh ấy...".
"Con nghe bố nói...".
Bố không từ bỏ một tia hy vọng, kêu Vĩnh Đạo qua đây nói xem, nói với bố... con đứng lên đi!". Bố kéo Phổ Hoa lên, nhưng cô không thể.
"Bố nói với Vĩnh Đạo, bố hỏi nó vì sao, không thể như vậy được... Bốn năm nay bọn con kết hôn, Vĩnh Đạo như thế nào trong lòng bố rất rõ... Nó sẽ không quyết định tuyệt tình như thế. Một đứa trẻ hiếu thuận như vậy sao có thể ly hôn với con! Tháng trước nữa nó còn nói đợi trời đỡ nóng sẽ đưa bố ra ngoài cho khuây khỏa... còn nói muốn theo bố học đánh cờ...".
Bố càng nghẹn ngào hơn, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống nếp nhăn, "Bố vốn nghĩ nếu ngày nào đó bốkhông còn, thì bên cạnh con ít nhất còn có Vĩnh Đạo để dựa dẫm, bố cũng có thể yên tâm.
Phổ Hoa lắc tay bố, úp mặt lên lòng bàn tay ấm áp của bố, tìm kiếm sự an ủi. Nước mắt lại chảy, cô như quay về thời thơ ấu, không ngừng tự trách, nhận lỗisai. "Bố... con sai rồi... con sai rồi... con thực sự sai rồi... bố...".
Bố chỉ lắc đầu, ôm Phổ Hoa, không biết nên nói gì. Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phổ Hoa, cô lật cuốn sổ dán báo, dụi khóe mắt cay cay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Nội dung các bài báo bắt đầu từ hồi trung học, sau đó là đại học, cái tên Vĩnh Đạo từng chút từng chút xuất hiện nhiều hơn, số trang sau này còn nhiều hơn cả cô. Trong đó còn có vài bức ảnh, lúc đầu bọn họ còn bị che kín trong đám bạn học, sau đó là ảnh chụp chung của hai người.
Không thể không nói ra chuyện tái hôn của Vĩnh Đạo, có như vậy bố mới từ bỏ việc thuyết phục, ông trở về phòng ngơ ngẩn hồi lâu, cầm phong thư bọc sổ tiết kiệm đặt lên bàn, mặt không một chút biểu cảm, cũng không còn bi thương,không phán đoán gì thêm nữa, chỉ nói "Trả cái này cho Vĩnh Đạo trước đi...".
Gấp cuốn sổ lại, Phổ Hoa cất cuốn sổ tiết kiệm trên bàn lại, tiền là Vĩnh Đạo biếu riêng bố, cô không rõ, thấy bố liệt kê chi tiết rõ ràng trên sổ sách cô mới biết, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Vĩnh Đạo đã kiên trì tròn sáu năm rồi. Bố nhất định rất đau lòng, có lẽ còn đau lòng hơn cả cô. Trong phòng vọng ra tiếng ho của bố, Phổ Hoa bước tới gõ cửa, bố không trả lời.
Trở lại tắt đèn, cô kéo chiếc chăn bố phủ trên ghế sofa đắp lên người. Đêm đó đối với cô mà nói, giống như rất nhiều đêm trước, rất khó ngủ, nghĩ trước nghĩ sau trằn trọc, trăn trở tới khi trời sáng mới mơ màng ngủ thi*p đi.
Hôm sau khi cô tỉnh dậy, bố đã ra khỏi nhà, trên bàn để sẵn bữa sáng bố mua về cho cô, sữa đậu nành nóng hổi còn đậy nắp, bánh ga tô nhân táo đã được cắt thành miếng nhỏ, trong đĩa còn có bánh trứng gà. Dưới phong thư còn có mảnh giấy nhắn, nét chữ bố nguệch ngoạc, "Trời lạnh rồi,mặc thêm áo, buổi tối sớm về nhà. Bố".
Bố chưa đề cập tới chuyện ly hôn, trên giá áo gần cửa treo thêm chiếc khăn quàng cổ cũ mà Phổ Hoa để lại nhà. Trước khi đi làm, Phổ Hoa đi một vòng trong phòng bố, trên tủ đầu giường để gạt tàn chất đầy đầu thuốc lá đã hút, rõ ràng không chỉ mình cô không ngủ được, lọ thuốc trị ho trống rỗng, quả bóng tập thể dục bố thường mang theo bên mình cũng đặt bên gối. Bóng lưng hơi còng đó lại xuất hiện trước mặt cô, và tiếng ho cả đêm của ông. Cô cầm quả bóng tập thể dục của bố lên, quấn khăn quàng cổ, Phổ Hoa không kịp ăn sáng đã vội vàng rời khỏi nhà.Giống Phổ Hoa mất hai năm mới thích ứng với cuộc sống độc thân, bố cũng cần thời gian để tiêu hóa tin tức ly hôn của bọn họ.
Phổ Hoa về nhà, một mặt ở cùng bố, mặt khác để an ủi ông. Cô dễ dàng nhận ra nỗi buồn không muốn nói ra của bố. Mấy ngày liền bố không xuống tầng chơi cờ, hàng ngày chỉ đứng trên ban công nghe đài, đọc báo, bệnh ho nửa đêm cũng nặng hơn, ngay cả thói quen gói bánh sủi cảo cuối tuần cũng dừng một tuần.
Nhưng Phổ Hoa dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, từ khi nói với bố, cô có thể biểu lộ hỉ nộ ái ố chân thực trước mặt ông, cho dù hiếm khi vui vẻ. Cô thường ra ban công hít thật sâu, mất vài tiếng làm bữa tối thịnh soạn cho bố. Khi mẹ tranh thủ về nhà, cả nhà ba người cùng thảo luận tương lai của Phổ Hoa, cô không tránh khỏi lại bị mẹ mắng.
Lời răn dạy và quở mắng cho dù có cay nghiệt nhiều hơn nữa Phổ Hoa đều có thể nghe được, đến một câu phản bác cô cũng không nói, để mặc mẹ trút giận. Cô gửi tin nhắn nói cho Quyên Quyên mấylời khó nghe của mẹ, thi thoảng cũng cười cười một cách đau khổ, tự chế giễu chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc