Giường đơn hay giường đôi - Chương 131

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Anh kéo chăn dém vào sau lưng cô, "Nếu không đồng ý...anh có thể khuyên em...".
Anh khẽ vẽ lên mí mắt sưng đỏ của cô, "Em rất hiếu thuận... hơn nữa sẽ lấy đại cục làm trọng...trước một trăm ngày của bố...chúng ta đi ký hợp đồng, được không?".
Không phải cô không muốn bố có một nơi yên nghỉ thanh thản, ở một thế giới khác không còn phiền muộn âu lo mệt mỏi của thế giới này. ôm cổ anh, cô buồn bã "Ừ" một tiếng, yên tâm chảy nước mắt, không phải là đau lòng mà là cuối cùng đã an tâm.
"Khóc đi... không cần kìm nén nữa...".
Anh vuốt lưng cô, cảm kích vô hạn, "Sau này có gì đều phải nói ra... nói cho anh biết... Đừng để anh suy đoán lung tung... Khóc đi...Khóc xong thì phải vui lên...".
"Vâng...".
"Khi đó anh từng tìm Ngu Thế Nam, An Vĩnh, anh trai anh, Lâm Quả Quả, HảiAnh, Doãn Trình, cũng tìm cả bạn bè khác của em, đến Lưu Yến anh cũng đều tìm đến. Luôn không nhìn thấu em đang nghĩ gì, vì vậy cứ va đập khắp nơi".
Cô ngẩng đầu, muốn sờ nếp nhăn ở khóe mắt anh.
"Sau này... phải nói cho anh biết...". Anh kéo tay cô đặt lên mặt, mặc kệ cô chầm chậm lần mò. Tắt đèn, họ quen với bóng tối và hình dáng của nhau trong bóng tối. Giường đơn rất nhỏ, hai cơ thể áp chặt vào nhau, cô bám vào cánh tay, vai anh, nhiều lần thử làm nếp nhăn ở ấn đường của anh giãn ra.
Vĩnh Đạo cười. "Sao vậy?".
"Có một nếp nhăn, sâu hơn trước...". Cô vừa nói vừa sờ.
Anh kéo tay cô, dùng râu cọ vào *** trong cánh tay cô, "Nếu anh không kết hôn... em sẽ làm thế nào? vẫn sống như vậy tiếp à?".
Xuôi theo cằm anh, cô vẽ theo đường nét khuôn mặt anh, suy nghĩ về khả năng đó.
"Em sẽ đợi...".
"Đợi cái gì?".Anh giữ chặt tay cô.
"Đợi... anh trở về...".
"Vậy sao không đến tìm anh? Lại để hai năm qua đi!".
"Em tưởng rằng... anh sẽ trở về... Trước đây... anh đều quay lại". Đây là lời từ đáy lòng cô, anh cũng làm như vậy. Bắt đầu từ năm lớp chín, mỗi lần rời đi là mỗilần quay lại. Cô quen đứng nơi cũ chờ anh men theo cùng một vòng tròn không ngừng quanh quẩn, nhưng lần cuối cùng anh sai đường, suýt chút nữa đi lướt qua cô.
"Nếu anh đi sai đường... em phải đến tìm anh... túm anh lại... biết chưa...".
Anh tìm thấy tay cô nắm chặt, cô cảm nhận được tất cả tình cảm đó, gật đầu.
Không biết nằm bao lâu, Vĩnh Đạo hỏi: "Em ngủ chưa?".
Phổ Hoa mở mắt: "Em chưa".
"Hận anh không?".
Cô vùi vào gối im lặng một lúc. "Hận...".
Bây giờ... còn hận không?".
"Ừ...". Suy nghĩ về đáp án này, Vĩnh Đạo chống người lên, nhìn cô từ trên cao.
"Vậy... cũng yêu chứ?".
Anh hỏi rất dè dặt, nhẫn nại chờ đợi đáp án, giống như sự chờ đợi trong suốt mười lăm năm qua. Như một lữ khách mệt mỏi, cuối cùng có thể cởi bỏ tất cả tội lỗi trên đường, kể cả bản thân cũng giao phó cho bạn đồng hành tin cậy nhất.
Cô bám vào cổ anh, sát bên tai anh, khẽ nói: "Em yêu...".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc