Giường đơn hay giường đôi - Chương 128

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Anh không hề trách mắng, chỉ thuật lại sự việc anh biết. Kể xong, rít mạnh vài hơi thuốc. Cuối cùng Phổ Hoa cũng cử động đôi chân tê nhừ, đứng lên, bước tới cửa phòngngủ đang đóng. Nghe lời anh nói, ký ức, tình cảm đã phong kín rất lâu lại ào ra từ khe hở đáy tim cô, cánh cửa đóng rất lâu đó từ từ mở ra.
Trên tường vẫn lưu lại chiếc đinh gỉ, nơi đó từng treo bức ảnh cưới của họ, sau này bị lấy đi. Khung kính để lại một khoảng tường màu trắng khác thường, cô sờ lên bức tường trắng đó, chậm rãi nói: "Thời gian cậu ấy về nước, bọn em... quảthực từng gặp riêng. Một lần là vô tình gặp ngoài trường, lần khác... là em đitặng quà cho cậu ấy... có quyển Tập thơ Tagore ấy và Pu't máy cậu ấy từng dùng, vốn đã gửi đi, nhưng nửa đường bị bưu điện trả lại, em đành tự đi".
Cô đứng dưới cánh cửa, cố gắng nhớ lại tình cảnh và tâm trạng lúc đó, "Em chưa bao giờ cố ý lừa anh... Ngoài lần điền nguyện vọng thi đại học đó... Em biết em không lừa nổi anh... Đối với An Vĩnh... em không nói rõ được đó là cảm giác thếnào... có thể... là tiếc nuối... nhưng cũng hy vọng là bạn bè... Em trả hết đồ cho cậu ấy vì không muốn giữ trong tay... cũng muốn cảm ơn cậu ấy... ban đầu đã từng giúp em...".
Cô quay người, dựa lên cửa nhìn bóng lưng của Vĩnh Đạo, vì chưa bao giờ nói với ai những chuyện này thành ra có chút khó mở miệng.
"Em chỉ mang đồ đến nhà cậu ấy, nói chuyện cũ đồng thời tạm biệt... Khi ra sân bay có Quyên Quyên đi cùng em... Em chưa từng nghĩ đến hậu quả, càng không nghĩ anh sẽ tức giận đến vậy sau việc này. Em chưa từng lừa anh... đối vớichuyện của An Vĩnh... em chưa bao giờ... nhưng em không thể đưa ra đáp án anh cần vì anh nghi ngờ không chỉ em... mà cũng nghi ngờ chính bản thân anh nữa...".
Sự chua xót chôn sâu bao năm đã trút hết ra, Phổ Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhận sự đau đớn và tiếc nuối.
"Chúng ta cãi nhau quá nhiều lần, cãi nhau đến mức em phát sợ... cũng rất mệtmỏi... Em không biết phải làm gì anh mới có thể không phòng bị An Vĩnh...ấy...".
Như thế không công bằng với cậu Cô khẽ mím môi, "Thực ra cậu ấy và em... chưa từng ở bên nhau... Khi em cô đơn nhất... ấy từng là một người bạn rất quan tâm, chu đáo... đặc biệt... năm anh không ở đó...".
Anh dụi dụi khóe mắt, không muốn thể hiện ra sự yếu đuối, nhưng vẫn không nén được thổn thức. Vĩnh Đạo bị tàn TL rơi vào tay, cả người chấn động, bừng tỉnh. Vứt đầu thuốc bước tới bên cạnh cô, anh dùng tay chống lên tường, bao bọc cô, cùng chạm vào khoảng trắng dưới khung kính.
Phổ Hoa co người lại một chút, đứng im. Vĩnh Đạo cũng không cử động, chỉ rút cái đinh trên tường đặt vào tay cô. "Cho em cái này".
Phổ Hoa không hiểu tại sao, nắm bề mặt thô ráp của cái đinh, chừa lại một nửa, bỗng chốc bị Vĩnh Đạo nắm lấy. Anh vừa như có ý vừa như vô tình chạm vào ngón tay cô, khẽ kéo.
"Quá khứ, hiện tại và sau này... đây luôn là nhà của em, sẽ không có người khác!".
Nhà? Nghe từ này, Phổ Hoa ảm đạm buông tay, trở về ghế sofa.
Lần này anh không sốt ruột bắt đầu, mà chầm chậm ***. Ánh sáng lập lòe trong không khí kèm với khói thuốc dày đặc bay Vĩnh Đạo thay cốc nước nóng cho cô, lại châm một ***.
Khi *** sắp cháy hết, anh hỏi: "Em còn về Thiên Tân không?".
"Em chưa nghĩ tới... chắc là không về nữa".
"Vậy... có từng nghĩ đến dự định sau này không?".
Anh chờ đợi, rút ra chìa khóa trong túi đặt lên bàn, "Trước tiên... em dọn trở về đây được không?".
"Vì sao? Cầu Nhân làm thế nào...".
"Điều này không liên quan tới cô ấy, đây là chuyện của anh và em". Trên mặt Vĩnh Đạo có chút bất đắc dĩ và mất mát, giống như sớm sẽ đoán trước được cô sẽ hỏinhư vậy, "Việc anh làm không cần cô ấy đồng ý. Cô ấy ở Mỹ, nếu thuận lợi, thờigian cư trú đạt tiêu chuẩn sẽ xin được thẻ xanh. Anh và cô ấy kết hôn chỉ vì hai mục đích. Cô ấy có thể có trong danh sách đi Mỹ, chi phí do nhà nước tài trự, còn anh...". Anh dập tắt đầu thuốc, "Có thể biết lòng của em... rốt cuộc có ai trong đó...".
Trong lòng Phổ Hoa vẫn chấn động một hồi, dường như có thứ gì cuối cùng cũng được cởi bỏ. "Hơn một năm trước, Cầu Nhân thông qua một người bạn ở Đại học Bắc Kinh lấy được cách liên hệ với anh, cô ấy tìm đến anh... lại biết anh đã ly hôn... Anh nghĩ... khi đó cô ấy chắc không rõ tình trạng của chúng ta, lại rất hy vọng nắm được cơ hội đi Mỹ... thậm chí có cần kết hôn giả hay không... cô ấy không hề để ý".
"Vì thế... anh đã đồng ý?". Cuối cùng Phổ Hoa có chút tức giận, hận anh đối xử với hôn nhân như vậy.
"Đương nhiên không! Anh đã từ chối. Khi đó, anh vẫn tin chúng ta sẽ có thể tái hợp, nhưng vẫn cứ kéo dài, về sau... em vẫn không hề có bất cứ sự bày tỏ rõ ràng nào, hơn nữa càng ngày càng cách xa anh, tới nửa năm cuối... anh không chắc kéo dài như vậy còn có tác dụng không, vì vậy... cảm thấy chúng ta cần thêm tác động bên ngoài... K**h th**h một chút...".
Lời của Vĩnh Đạo khiến Phổ Hoa kinh ngạc, cơ hồ như cắn môi bật ra mấy từ.
"Sau đó thì sao?".
"Sau đó... anh để Doãn Trình gián tiếp chuyển lời đến em," ấn đường của Vĩnh Đạo nhíu lại thành đường nhăn sâu hoắm, lòng dạ rối bời phủi tàn thuốc trên bàn.
"Khi gặp em trong trường, những điều anh và em nghĩ gần như nhau, nhưng... lại không hoàn toàn giống nhau.
Em không hề tìm đến anh... chất vấn anh... Anhvẫn luôn cho rằng em sẽ đến, sẽ đau lòng... Nhưng em im lặng chấp nhận tất cảmọi việc... sau đó... Hải Anh nói... em bắt đầu đi xem mặt...".
Vĩnh Đạo lấy ra bao TL trong túi áo, bao thuốc trống rỗng, anh nhặt đầu thuốc vừa nãy lên, muốn châm nhưng lại vứt đi. "Cuối cùng anh biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, phía Cầu Nhân không ngừng thúc giục... Em đã đi xem mặt... thời gian đó điều gì cũng không suôn sẻ... Anh từng nghĩ đến khả năng ra đi, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng... ít nhất hai bên gia đình không biết, bố mẹ anh còn cho phép anh...". Gương mặtanh lóe lên chút hy vọng rồi nhanh chóng tiêu tan, đầy vẻ chán nản sâu sắc, "Cólúc em vô cùng tuyệt tình, bản thân em có thể không biết, giống như hồi cấp ba". Anh thở dài một hơi.
"Ban đầu cái gì cũng theo ý em, anh không nói, anh liền cùng em che giấu hai năm, chỉ cần em trở lại cho dù nói gì, anh cũng đều đồng ý. Nhưng em không như vậy, hơn nữa em không nói gì liền đem chuyện của Cầu Nhân nói cho hai nhà. Anh không phải tức giận...mà là lo lắng đến phát điên. Em vừa nói... cái gì cũngkhông thể giấu nữa... anh bị kẹt ở thế đã cưỡi lên lưng hổ... Mỗi lần Vĩnh Bác gọivề đều chửi anh như tát nước, bố mẹ sắc mặt khó chịu, bố bệnh một thời giandài, Cầu Nhân gần như ngày ngày gọi điện thúc giục, anh dứt khoát... liền đi ký tên...".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc