Giường đơn hay giường đôi - Chương 122

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Bây giờ con rất tốt...đấy... bố không cần lo lắng... Con sẽ... chăm sóc tốt cho bản thân...Con chỉ nhớ bố... vô cùng nhớ bố...".
Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên, xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ***. Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửavào phòng. Cô quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoa kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.
Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâu rồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống mộtbên người.
"Anh...sao đến vậy...".Cô lau qua loa mặt, lấy lại tinh thần.
Vĩnh Đạo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh cửa. Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc lan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tangmàu đen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.
"Em ăn cơm chưa?".Anh dịu dàng hỏi.
"Rồi". Phổ Hoa đặt bức ảnh của bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.
"Em ăn gì?".Anh tiếp tục truy vấn.
"Không nhớ nữa".
"Vậy còn thuốc?".
"Em cũng uống rồi...".
"Thật không?".
Anh không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt tay lên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và *** tiếp xúc, Phổ Hoa không nén được hơi co người lại.Tay anh rất lạnh, cơ thể cô lại nóng bừng.Anh không cho cô thời gian giải thích, bế bổng cô lên.
"Anh...làm gì vậy!".Cô hoảng hốt, toàn thân mềm nhũn.
"Em đang sốt!". Anh không thèm phân trần đưa cô về phòng, đặt cô lên giường,kéo chăn đắpthành hai lớp lên người cô.
Cô vẫn muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống gối. Lần này Vĩnh Đạo dùng chút sức, cô quả thật không động đậy được, đành nằm xuống, quay mặt vào trong.
"Nghe anh một câu được không?".
Anh ngồi rất lâu sau lưng cô, vài lần thở dài bất đắc dĩ, giống như quở trách, cầu khẩn, lại giống như đau lòng. Nản lòng và mệt mỏi kéo nhau trở lại, cô không phân biệt được tâm trạng củamình, cuộn tròn người, cảm thấy mọi người đều đã đi, nhưng anh trở lại, còn khiến cô tủi thân, buồn bã hơn trước kia.
"Anh... đi đi...".Cô vùi đầu trong chăn, không muốn nhìn anh, nước mắt không nén được tuôn trào. Anh không nói gì, ôm cô qua tấm chăn. Toàn thân cô căng ra, rất nhanh chóng lại mềm đi.Trong cánh tay anh có một sựấm áp an ủi không thể nói rõ, cho cô cảm giác an toàn, khiến cô không thể không từ bỏ cái gọi là khoảng cách, vô tình càng dựa sát vào anh.
Giống như khi từ biệt bố, hai người ôm chặt nhau, không hề có khe hở nào.
Phổ Hoa mệt mỏi rã rời đẩy chăn trên người ra rồi ngồi dậy, túi chườm trên đầu trượt xuống gối, vài giọt nước chảy từ Thái Dương vào tai. Cô không nhớ mình ngủ khi nào, trước đó xảy ra việc gì. Bộ quần áo còn vết mồ hôi trên người đã được thay bằng bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau cổ còn lót khăn bông khô. Cô còn đang nghi hoặc thì cửa phòng bật mở.
Thấy Lâm Quả Quả bưng khay vào, Phổ Hoa kinh ngạc, "Lâm Quả Quả...Sao chị ở đây?".
"Tỉnh rồi? Cảm giác đỡ hơn chưa?". Lâm Quả Quả đặt khay xuống, ngồi bên cạnh giường lấy mu bàn tay thử nhiệt độ của Phổ
Hoa, ấn cô trở lại gối kéo chăn lên vai cô, "Nằm xuống đi, vừa hạ sốt".
"Tôi sao vậy?". Phổ Hoa ngơ ngác nằm trở lại.
"Cô sốt hai ngày rồi". Lâm Quả Quả khuấy cốc nước, thổi cho nguội, "Khi tôi vừa tới, cô còn không nhận ra tôi, gọi dậy cũng không tỉnh, cũng may đã uống thuốc hạ sốt, bằng không phải đi bệnh viện".
Phổ Hoa quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, "Bây giờ...đã là chiều rồi à?".
Lâm Quả Quả bưng nước đường gừng tới, "Uống chút đi, vừa đun xong, uống vào sẽ toát mồ hôi".
"Buổi tối... sắp hai giờ rồi...".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc