Giường đơn hay giường đôi - Chương 111

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Cô nhận được email bạn cùng trường forward cho, Phổ Hoa ban đầu không quan tâm, để bức thư đó trong hòm thư mấy tuần không mở ra xem. Sau đó khi tìm cách liên hệ của tác giả trong hòm thư mới tiện tay mở ra, Phổ Hoa mới phát hiện bức thư đó ban đầu được gửi từ hòm thư của Kỷ An Vĩnh.
Vài năm nay mọi người không nhắc tới cậu ấy, đi từ năm thứ ba đại học, vài tin tức Phổ Hoa đều nghe từ chỗ các bạn ở ký túc. Tin tức qua tay vài người, Phổ Hoa không có thông tin chính xác, chỉ biết Kỷ An Vĩnh hoàn thành chương trình đại học ở Canada, lại tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng không ai nói tới chuyện cậu ấy có phải di dân định cư ở đó không, đến cậu ấy sống ở thành phố nào cô cũngkhông biết.
Ký ức của cô đối với Kỷ An Vĩnh mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm thứ ba đại học,cậu ấy đi một cách vội vã, đồ đạc để lại không đủ để lưu luyến, nhưng cô vẫn cất giữ quyển Tuyển tập thơ Tagore và chiếc Pu't máy gãy đôi. Bây giờ tập thơ đặt cùng với tập thơ trước cậu ấy tặng, buổi tối trước khi đi ngủ Phổ Hoa thi thoảng lật ra xem, đặc biệt là bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thếgiới, tuy rất nhiều người nói bài thơ đó không phải là do Tagore viết, làm giả trênmạng rồi đưa vào trong tập thơ lậu, từ đó lưu truyền, nhưng Phổ Hoa vẫn coi nó như vật kỷ niệm quý báu nhất thời trung học.
Cô như cố ý lại như vô tình nghe ngóng tin tức của Kỷ An Vĩnh, vài tháng sau, cuối cùng cũng nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Quỷ, rất bất ngờ, Kỷ An Vĩnh đã vền ước! Hơn nữa mới gần đây.
Trong điện thoại Tiểu Quỷ còn nói Kỷ An Vĩnh từng tổ chức gặp mặt bạn học với quy mô nhỏ, giới hạn trong phạm vi bạn đại học của cậu ấy. Nhưng vì sao không phải trung học chứ? Phổ Hoa ngạc nhiên trong lòng, có cảm giác xúc động không rõ ràng, cô rất muốn gặp mặt Kỷ An Vĩnh một lần, nói cảm ơn, cho dù không nói gì, chỉ xem cậu ấy có bình yên không, bù đắp một chút tiếc nuối ban đầu chưa chào tạm biệt.
Ly biệt như vậy quả thật để lại tiếc nuối rất lớn trong lòng cô, thực ra trong phạm vi hiểu biết của cô, với quan hệ của Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh ban đầu, họ hoàn toàn có thể làm bạn tốt. Nhưng hiện thực không tốt đẹp như mong ước,Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh không chỉ không còn là bạn, mà sau vài năm xa cách đã giống như người xa lạ.
Phổ Hoa chưa từng nghe thấy Vĩnh Đạo nhắc một câu về Kỷ An Vĩnh, cho dù họ có chung hồi ức về thời kỳ trung học, Kỷ An Vĩnh cũng trởthành một điều anh cố ý vùi lấp. Cô rất muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi. Dùng dãy số ngày sinh nhật của mình để đăng nhập vào máy tính của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa không chỉ đọc được bức mail đó, còn tìm thấy một bức thư của Kỷ An Vĩnh trong phần thư xóa gần đây, trên đó rõ ràng hẹn Vĩnh Đạo và Doãn Trình, Cao Triệu Phong cùng tụ tập, ngày tháng đã là hai tuần trước.
Cô suy nghĩ mấy ngày, cố lấy can đảm viết một lá thư đơn giản ngắn gọn đại diện cho mình và Vĩnh Đạo gửi cho Kỷ An Vĩnh, đại khái là hỏi thăm cuộc sống ở nước ngoài của cậu ấy mấy năm nay có tốt không, đồng thời kín đáo hỏi sau này cậu ấy có dự định phát triển trong nước không.
Tính thời gian đã gần năm năm chưa từng gặp mặt, chưa từng nói chuyện, Phổ Hoa gửi thư xong vẫn khó mà kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, cô không dám đoán bừa Kỷ An Vĩnh sẽ nghĩ thế nào, thậm chí cô nghi ngờ cậu ấy có đọc bức thư này không, nhưng phần cuối của bức thư, cô vẫn viết một đoạn những lời mà cô còn mắc nợ cậu ấy.
"Mấy năm đã qua từ ngày cậu đi, hy vọng cậu đi học ở nước ngoài tất cả đều suôn sẻ bình an. Năm đó bện*** có cậu giúp đỡ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, luôn muốn gặp mặt cảm ơn cậu, khổ nỗi không có cơ hội, hy vọng bây giờ nói cảm ơn không muộn. Có lẽ chúng ta vẫn luôn chưa được coi là bạn bè thựcsự, nhưng cho dù cậu ở đâu, mình và Vĩnh Đạo đều sẽ thực lòng cầu chúc cậu sự nghiệp thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc".
Thư đã gửi đi, đêm đó trở về hòm thư của Phổ Hoa là một bức mail dài, hoàn toàn không có vẻ xa cách, trong đó có một đoạn, Phổ Hoa đọc vài lần.
"Bỏ lỡ đám cưới của hai người, bây giờ chúc mừng bù mong hai cậu tân hôn vui vẻ,có cơ hội thì sẽ bù quà tặng. Năm năm ở nước ngoài vẫn ổn, nhưng không bằng trong nước có gia đình và bạn bè, có một cảm giác thân thuộc. Có thể con người càng trưởng thành càng dễ nhớ chuyện xưa, vừa tới Bắc Kinh là mình tới trường trung học và đại học, gặp thầy cô năm đó, vẫn dáng vẻ xưa, thực sự đều thay đổi rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc