Giường đơn hay giường đôi - Chương 108

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Vĩnh Đạo thi thoảng cực kỳ cố chấp, em phải cứng rắn hơn!".
Xe sắp dừng ở chỗ dừng xe đợi máy bay, Vĩnh Bác đùa với Phổ Hoa. Từ khi bên nhau năm thứ ba đại học, cô từng cứng rắn với anh, bỏ mặc không thèm nói năng vì chuyện xảy ra với Cầu Nhân, sau đó thời gian hai năm chớp mắt qua đi, những ngày bình yên thực ra ẩn giấu rất nhiều vấn đề, ví dụ như tính cách không hợp, ví dụ giá trị quan khác nhau, ví dụ như sự khác biệt đối với khát vọng về sự nghiệp, tình cảm. Nhưng những vấn đề dễ nhận thấy này không hề đạt đượcbất cứ sự cải thiện và giải quyết nào.
Vĩnh Đạo đẩy xe hành lý ra khỏi cổng, Phổ Hoa chưa chạy qua, lặng lẽ đứng nguyên chỗ cũ đợi anh chạy tới. Anh vẫn như xưa, để lại xe đẩy hành lý, dang rộng hai cánh tay ôm cô quay một vòng, đặt xuống đất rồi hôn lên trán, chóp mũi, dừng rất lâu trên môi như chốn không người. Anh là một người bạn trai nhiệt tình, đây là đáp án do các đồng nghiệp phòng biên tập đưa ra, biên tập Lưu Yến ngồi bàn đối diện với Phổ Hoa thậm chí còn khẳng định anh sau này sẽ là một ông chồng tốt, vì cực kỳ biết cáchyêu thương cô. Còn trong mắt Phổ Hoa, Vĩnh Đạo chính là Vĩnh Đạo. Cách đối xử đối với tình cảm của họ khác nhau, cô càng hy vọng anh biểu hiện kín đáo hơn.
Trên đường trở về thành phố, Vĩnh Bác nửa đường xuống xe, để lại ghế lái cho Vĩnh Đạo, Phổ Hoa hỏi vì sao, Vĩnh Bác hỏi lại: "Em nói đi!".
Phổ Hoa bĩu môi, chuyện này không chỉ mới một hai lần, cô chẳng lạ. sắp xếp kế hoạch khi trở về trước nay là đặc quyền của Vĩnh Đạo, anh hiếm khi trưng cầu ý kiến của cô, thường hay quyết định thay cô.
"Trở về anh định thế nào? Làm việc không? Hay tiếp tục học?". Cô luôn muốn hỏi nhưng anh vẫn không nói.
"Nói sau, ăn trước đi em".
Xe chạy tới Tô Chiết Hối, mua mấy món cô thích ăn nhất, Vĩnh Đạo đến giá cũng không thèm hỏi, cầm thẻ quẹt, ký tên cái roẹt rồi dắt cô về nhà.
"Sao thế? Gặp anh không vui à?" Lên xe, anh kéo cô vào ngồi ghế phụ, tự tay thắt dây an toàn cho cô. Đi nhà hàng nào, ăn gì, sau này phải ở lại căn hộ mấy ngày, trong lòng anh sớm đã có dự tính, sự sắc bén trong đôi mắt nói lên tất cả, thậm chí ở bên chỗ bố,anh cũng đã chào hỏi trước đó rồi.
Phổ Hoa sống ở chỗ Vĩnh Đạo nháy mắt đã được nửa tháng, anh không nhắc từ nào tới dự tính tương lai. Anh hưởng thụ niềm vui trùng phùng, không chút che đậy thể hiện nỗi nhớ của mình, nhưng càng nồng nhiệt, Phổ Hoa càng không biết làm thế nào. ở lâu cùng anh, Phổ Hoa thậm chí cảm thấy bản thân giống như một pho tượng không chút sinh mệnh, đóng vai không hề quan trọng trong cuộc sống của anh, anh chẳng qua chỉ cần một đối tượng bị chi phối, được yêu, không hề suy nghĩ cẩn thận mà chọn phải cô.
Cô không phải không suy nghĩ, nhưng càng hy vọng có thể lặng lẽ ngồi bên nhau,nghe anh nói chuyện cuộc sống ở Hồng Kông, kể cho anh biết những chuyện đã xảy ra trong nửa năm ở đây, cho dù chỉ ăn chút bánh bao với nước lọc vô cùng đơn giản, giao tiếp về mặt linh hồn sâu sắc hơn một chút cũng tốt.
Mỗi lần khốn cùng trong cơn sóng *** anh nhen lên, Phổ Hoa giống như kẻ vùng vẫy trong nước, vừa lên khỏi mặt nước liền bị một làn sóng lớn hơn cuốn vào trung tâm dòng nước xoáy. Trong ý thức còn sót lại, cô luôn lờ mờ nghĩ tới câu nói "Vĩnh Đạo thỉnh thoảng vô cùng cố chấp, cô phải cứng rắn hơn!" của Vĩnh Bác.
Cứng rắn thế nào? Lẽ nào từ chối anh? Hay cãi nhau một trận? Nhưng chỉ sau vài giây mơ màng, anh dừng lại mọi động tác còn dang dở trong đêm, chống tay vây hãm cô ở Dưới *** mình chăm chú ngắm nhìn cô. Vĩnh Đạo lúc này luôn khiến Phổ Hoa nghĩ tới chàng trai bao năm trước ở trên tầng thượng trường học đó, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ và không chắc chắn đối với cô.
Anh nâng mặt cô nhìn thẳng rất lâu, khiến cô thậm chí không thể khống chế được hỉ nộ ái lạc của bản thân. Cô không thể không nhắm mắt, mất đi dũng khí nhìn thẳng anh, rơi vào trong chiếc lưới lớn hơn nữa.
"Sau này chúng ta sẽ thế nào?".
Phổ Hoa không chỉ một lần từng hỏi câu hỏi như vậy. Vĩnh Đạo cũng dùng cách trêu chọc trả lời cô, đeo lên ngón áp út của cô chiếc nhẫn kết bằng cỏ, "Không được nghĩ linh tinh, nhớ anh là được rồi!".
"Anh có dự định gì?". Anh kéo dài âm cuối, nâng tay cô lên che ánh mặt trời, mắt khép lại,"Chúng ta... sẽ kết hôn!".
"Dự định...".
"Diệp Phổ Hoa!". Anh gọi tên cô, yêu cầu cô nhìn thẳng mình.
"...?".
"Em sẽ kết hôn với anh - trước khi anh lấy được bằng tiến sỹ! Biết chưa!". Anh tính sẵn trong lòng, khoanh tay cười. Ánh mặt trời chiếu vào đồng tử của anh, trong đó là một vực sâu không thấy đáy...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc