Giường đơn hay giường đôi - Chương 106

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Tất cả mọi chuyện trước đây đều do anh không đúng".
Anh bày hoa lên chỗ dễ thấy nhất trên giá sách, không hề chối bỏ trách nhiệm, "Em muốn thế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bố em và người nhà anh đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của anh, anh nên sớm nói cho emchuyện của Thẩm Thanh".

Phổ Hoa quay người ngồi trước bàn viết chữ, tờ giấy nháp trước mặt đầy chữ và các hình vẽ trừu tượng, nghe anh nói như vậy, cô từ từ quay người nhìn Vĩnh Đạo không chớp mắt, xương gò má nhô lên trên mặt anh thể hiện rõ dáng vẻ tiều tụy,lẽ nào anh cũng ốm ư? Rất lâu rồi cô chưa nói một lời nào với anh, cũng không muốn nói chuyện.
"Anh đi đi".
Cô lạnh lùng nói xong, tiếp tục lấy Pu't vẽ loạn trên giấy nháp. Cửa đóng lại, không phải Vĩnh Đạo đi ra mà là đóng cửa phòng từng bước tới sau lưng cô, không đợi cô đứng dậy, giơ cánh ta ôm lấy vai cô, thở dài "Phổ Hoa, anh sai rồi, anh xin lỗi!".
Anh nghẹn ngào, ôm cô qua lưng ghế, tay đặt trên vai cô không ngớt ấn nhẹ, giống như sợ cô chạy mất. Má anh kề sát lên vùng da lộ ra ngoài cổ áo, tất cả sự vùng vẫy để thoát ra của cô đều bị hóa giải, bất cứ lúc nào đều cảm nhận được bên má nóng rực của anh.
Anh vẫn nói câu đó, "Phổ Hoa, anh sai rồi, khi đó quả thực anh không còn cách nào, em đi Sư Phạm, anh cũng không biết nên làm thế nào. Sau lần gặp nhau năm thứ nhất đó, trở về anh liền chia tay với cô ấy... Vì anh không thể có lỗi vớiem. Anh biết anh rất khốn nạn, nhưng chính vì nhớ em, khi đó gần như phát điên,luôn nhớ đến em, cho dù ở bên cô ấy cũng không thể quên nổi em. Vì vậy anh mới đi nửa năm, không dám quay lại tìm em, anh sợ em sẽ không ở bên anh...".
Từ năm lớp mười anh thổ lộ với cô, trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, anh lại cầu xin sự tha thứ của cô. Trái tim cô không phải cứng như đá, sau buổi tối lễ Tình nhân khi đó, cô đã quen với sự tồn tại của anh, sự khó chịu run rẩy khi anh đi vào cơ thể dần dần biến mất, cô không thể không thừa nhận muốn ở bên anh, thích ở bên anh, hy vọng ở bên anh.
Có anh, còn hơn mình cô liều lĩnh ôm lấy quá khứ không buông, tuyệt vọng đi về phía trước trên con đường không thấy điểm cuối. Quyên Quyên từng hỏi đó là tình yêu ư? Phổ Hoa không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh và Cầu Nhân liền rất đau lòng.
Cô oán giận anh, thậm chí có chút hận anh, trong nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉkhông hy vọng anh và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thế cô sẽ không nghĩ tới An Vĩnh, cũng sẽ thoát khỏi tình yêu thầm lặng bị vứt bỏ trong bóng tối ấy.
Cuối cùng cô rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay anh, vò nát mấy tờ nháp đầy chữ, tâm tư rối loạn đi ra cửa. Anh đã nhận sai nhưng không hề nhắc tới Cầu Nhân, sự ấm áp trong mắt cô cũng trở nên lạnh lẽo. Mở cửa, cô đẩy anh ra ngoài, ngày hôm sau anh đến, cô vẫn mặc kệ. Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả một kỳ nghỉ hè, số câu cô nói với anh cộng lại không vượt quá mười câu. Vào học, cô phải tới tòa soạn tạp chí, anh phải đi Hồng Kông.
Anh gửi tới nhà cô giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêm túc nói rõ chỉ cần cô không tha thứ, anh sẽ không đi Hồng Kông nữa, tất cả nghe theo quyết định của cô. Cô có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ. Muốn chia tay mà chia tay không nổi, ngày ngày anh đến, cũng không còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ở bêncô, mặc kệ cô giở tính trẻ con. Không chia tay thì nuốt không trôi, trong lòng cô u ám sống qua ngày, không thể nói rõ ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc một trận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với anh.
Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đều đã dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu nói cũ, còn cố chấp hơn cả cô. Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố cô không chịu nổi bèn đi tìm Phổ Hoa nói chuyện. "Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạo cũng nhận sai rồi, không thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng đã lớn, phải biết tha thứ cho nhau".
"Bố...".
Phổ Hoa bướng bỉnh, không nén được tức giận thở dài với bố. Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông đã thương yêu, coi trọng anh như con trai. Cuối cùng, cô không thể không mềm lòng, đành chịu bố, cũng không thắng nổi Vĩnh Đạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ đã sống chung, cô cũng chẳng còn đường lùi.
Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng Vĩnh Đạo một tối. Hai ngày sau anh hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay đi Hồng Kông bắt đầu học nghiên cứu sinh. Cô đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, anh ôm chặt eo cô khôngbuông, miệng vô số lần nói xin lỗi.
Trái tim cô rốt cuộc cũng mềm đi, anh quỳ khóc dưới chân cô, tất cả những lời cô muốn nói lại không thể nói ra đều đè nén trong lòng. Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, cô lại tha thứ cho anh từ cơ thể đến nội tâm, tiếp nhận anh, chỉ trừ sự tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vô cùng.
Anh tới sân bay, lần đầu tiên đùa với cô trong vài tháng nay, khẩu khí nhẹ nhõm vui vẻ, trong mắt lộ rõ vẻ không nỡ xa rời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc