Giày Thủy Tinh Của Lọ Lem - Chương 07

Tác giả: shunshine_phuong223

Bước xuống nhà đi học trong trạng thái ngái ngủ, suýt chút nữa thì va đầu vào tường. Tất cả cũng vì hôm qua dọn đồ nó đã quên đem theo một thứ quan trọng, đó là con gấu bông to mà nó hay ôm khi ngủ. Không có cái gì đó để ôm là y như rằng nó ngủ không được, hôm qua quên đem theo, không lẽ bây giờ lại về lấy? Chẳng biết làm sao, thôi thì đi học đã rồi tính.
Trên xe thấy cái mặt nó cứ như mất tiền, hắn tò mò
- Này cà chua!
- Gì vậy?
- Cô làm sao mà mặt cứ như mất tiền vậy?
- Hôm qua tôi khó ngủ!
- Sao vậy?
- Không có gì…
Nó trả lời rồi quay mặt qua ngắm cảnh. Không lẽ lại nói với hắn là vì không có gấu ôm nên ngủ không được? Như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho hắn, thôi thì im lặng là vàng.
Tới trường….
Lại nữa, hôm nay nó và hắn đi chung xe đến trường nên bọn con gái lại có chuyện để nói rồi. Nó nghĩ chắc bọn kia phải cảm ơn nó nhiều lắm, vì nhờ nó thì mới có chuyện để nói mà. (tự kiêu kinh khủng)
Hôm nay vì thiếu ngủ nên vừa lên lớp là nó gục mặt xuống bàm nằm ngủ, đến mức cô bước vào mà nó cũng chẳng quan tâm, chỉ nghe loáng thoáng là có học sinh mới thì phải, tên là Lê Nhật Quân. Khoan đã! Lê Nhật Quân?
Nó vội ngước đầu lên nhìn. Ôi trời! Đó không phải là Quân sao? Sao Quân lại ở đây?
Theo phản xạ nó đứng phắt dậy, tay chỉ vào Quân, miệng lắp bắp:
- Cậu…..cậu….sao lại ở đây?
Quân không trả lời, chỉ cười. Một nụ cười làm cho đám con gái điêu đứng.
- Linh Thư! Em quen Quân sao? –Cô ngạc nhiên hỏi
- Cậu ấy là bạn em ạ! –Quân trả lời thay nó
- À! Vậy em muốn ngồi ở đâu?
- Em muốn ngồi gần Thư để dễ hòa nhập với môi trường mới. Được không ạ!
- Ờ….chuyện này….Thiên Phong, em có thể chuyển đi chỗ khác được không? – Cô giáo ậm ừ nhìn hắn hỏi.
Nãy giờ thấy thái độ của Quân đối với nó thân mật là hắn đã khó chịu rồi, bây giờ cô lại bảo hắn chuyển chỗ cho Quân ngồi với nó, hắn khẽ nhíu mày khó chịu.
Cô chủ nhiệm thấy vậy biết là tình hình không ổn rồi, hắn đã có thái độ như vậy thì ai dám bảo hắn đi nữa chứ.
- Thưa cô, để em chuyển chỗ cũng được ạ! Em và Quân sẽ ngồi ở bàn trống bên kia được không ạ? – Nó vội lên tiếng, chỉ vào cái bàn trống ở dãy bên kia.
- Ừ! Vậy cũng được! – Cô giáo như vớt được phao trả lời ngay.
Thấy vậy nó liền ôm cặp định chuyển chỗ, nhưng mà…..sao không đi được nhỉ? Nó nhìn xuống, hóa ra là hắn đang giữ tay nó lại, mắt nhìn Quân nói từng tiếng:
- Ngồi ở đây, không đi đâu hết!
- Nhưng mà….
- Ai cho cô qua đó ngồi, ngồi xuống đi.
Hắn nói rồi giật tay nó kéo xuống làm nó lảo đảo ngồi xuống. Bực mình thật, cái tên này…
- YA! Anh làm gì vậy hả?
Hắn không trả lời, nhìn nó mặt hầm hầm, thấy vậy tự nhiên nó thấy sợ, không nói gì nữa.
- Cô ta sẽ ngồi ở đây, cậu ngồi chỗ khác đi! - Hắn nhìn Quân nói như ra lệnh.
Quân nãy giờ thấy thái độ hắn như vậy thì khó chịu lắm, lại thêm câu nói của hắn cứ như ra lệnh làm Quân cứ muốn giết hắn cho rồi. Kết quả là bây giờ cả hai đang gườm gườm nhìn nhau thách thức làm không khí nóng lên trông thấy.
Nó thấy vậy thì lo sợ lắm, không biết hai người này sẽ làm gì đây, nó cứ hết nhìn hắn rồi lại nhìn Quân, mặt lo lắng thấy rõ.
Quân vì không muốn nó khó xử nên đành xuống nước.
- Vậy thôi em ngồi một mình cũng được ạ! – Quân nói với cô rồi bước xuống cái bàn trống ngồi.
Cô giáo bây giờ mới thở được. May mà Quân xuống nước trước chứ không thì không biết hắn sẽ làm gì nữa, tính cách của hắn thầy cô nào mà chẳng biết, đã muốn gì là làm cho bằng được. Căng thẳng coi như tạm được giải quyết…….
Ra chơi….
Như thường lệ Mạnh Long lại qua lớp nó tán dóc với hắn, Kiệt và Duy. Nó và Quân đang ngồi nói chuyện.. Hóa ra chuyện Kiều Anh nói Quân biến mất mấy ngày trước là vì Quân phải làm thủ tục chuyển trường lên đây. Nó có hỏi Quân sao tự nhiên lại chuyển lên thành phố thì Quân chỉ nói đúng 1 câu “ Sau này cậu sẽ biết” làm nó tò mò ૮ɦếƭ được.
- Này! Cậu ta là ai thế? – Mạnh Long nhìn Quân rồi quay qua hỏi bọn hắn.
- Nghe nói là bạn của chị cậu ở trường cũ. –Duy trả lời.
- Ồ! Vậy à! …
Mạnh Long gật gù ra vẻ hiểu biết (nhưng thực ra chả biết gì).
Kiệt thì nãy giờ không nói gì chỉ im lặng quan sát, và tất nhiên với 1 kẻ tinh mắt như cậu ta thì đã sớm nhận ra thái độ của hắn từ nãy tới giờ. “Có khi nào tình giả thành thật không nhỉ?”, Kiệt nghĩ và khẽ mỉm cười.
Từ nãy tới giờ nó với Quân cứ ngồi cười cười nói nói mà không để ý gì đến hắn làm hắn bực bội lắm, cứ ngồi nhìn 2 đứa nó mà khó chịu. (đang ghen)
- À Thiên Phong! –Mạnh Long quay qua gọi hắn.
- Gì?
- Tối hôm qua có phải chị tớ ngủ không được không?
- Hử? Sao cậu biết? Sáng nay thấy cô ta bảo không ngủ được, tao hỏi thì cô ta nói không có gì.
- Tất nhiên là biết rồi, đó là chị tớ mà. Thật ra ……….
Ra về….
- Cô về nhà trước đi, tôi phải đi có việc! -Hắn đưa nó ra xe rồi quay đi sau khi bỏ lại câu đó cho nó mà không để cho nó kịp nói gì.
Thực ra thì nó cũng không nói gì ngoài chữ “ừ” nhưng tự nhiên lại thắc mắc hắn đi đâu, nhưng biết nếu hỏi thì hắn cũng không trả lời, lại không muốn mang danh nhiều chuyện nên nó lại thôi. Quân thì có việc phải về trước rồi nên cuối cùng là nó đi về một mình.
Tối…..
Đang nhắn tin với Kiều Anh kể lại chuyện nó gặp Quân ở đây thì hắn gõ cửa.
- Cà chua! Ra đây tôi bảo!
- Gì thế? Củ hành tây!
- Theo tôi!
Hắn nói rồi quay lưng bỏ về phòng, nó khó chịu lê từng bước theo hắn.
- Này! Anh kêu tôi qua phòng anh làm gì?
- ………
- NÀY! CỦ HÀNH TÂY! Anh có nghe tôi nói gì không vậy?
- Ồn ào quá! Cô im lặng một chút thì ૮ɦếƭ à?
- Ai bảo tôi hỏi mà không trả lời? Tôi hỏi anh kêu tôi qua phòng anh làm gì?
- Này, tôi bắt đầu hối hận vì đã mua nó cho cô rồi đấy!
- Mua? Anh mua gì cho tôi?
- Tự mà nhìn đi. Cái đồ cà chua như cô thì đúng là không biết gì mà.
Hắn nói rồi ngồi xuống giường. Nó tò mò đưa mắt nhìn khắp phòng để tìm cái “nó” mà hắn nhắc tới rốt cuộc là cái gì.
- Aaaaaaaaaaaaaaa! Gấu bônggggggggggggggggggggg.
Nó hét toáng lên rồi chạy tới ôm con gấu bông màu hồng to ơi là to nằm trên ghế salon. Con gấu bông màu hồng, to và nhìn cực kì dễ thương đang nằm trong lòng nó và nó thì đang vui sướng cười tít cả mắt, không để ý đến hắn đang nhìn nó mà cười thầm. Con gấu nhìn nổi bật giữa căn phòng nên nó nhận ra ngay.
- Này hành tây, anh mua con gấu này cho tôi thật á hả?
- Không lẽ tôi đi nhặt ngoài đường về cho cô à? Cô có tí chất xám nào trong đầu không vậy?
Nó định cãi lại nhưng thôi, do hắn đã mua con gấu này cho nó nên nhường hắn một lần vậy.
- Nhưng sao anh lại mua nó cho tôi vậy?
- Ờ… thấy đẹp thì mua thôi!
- Thật không vậy?
- Không tin thì thôi, trả đây!
- Ai nói không tin chứ! Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Tôi rất thích gấu bông đấy.
Nó nói rồi ôm con gấu bông chạy ù về phòng. Mặc cho hắn gọi với theo
- Này, dù sao cô cũng phải trả ơn tôi chứ. Này, cà chua!
- Trả ơn gì chứ? Thank youuuuuuu, good nighttttttt! Vậy nhé! Tôi đi ngủ đây! Bye bye.
Nó nói rồi đóng cửa phòng đi ngủ, tối nay có gấu bông vậy là nó sẽ ngủ ngon rồi.
Hắn ngồi trong phòng nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của nó mà không khỏi bật cười, nó thật trẻ con. Thật ra con gấu bông đó là do hắn chủ ý mua chứ không phải là tình cờ gì. Chẳng là do sáng nay Mạnh Long đã nói cho hắn biết thói quen của nó, nghe xong hắn cũng ngạc nhiên lắm không ngờ nó lại có thói quen trẻ con vậy. Nhưng nghĩ thế nào ra về hắn lại đến siêu thị và lựa con gấu bông đó cho nó…
Bây giờ thì hắn cũng phải đi ngủ thôi. “Ngủ ngon đi, cà chua!”
Sáng nay đang trên đường đi học tự nhiên hắn lại lôi trong túi ra 1 cái điện thoại màu trắng đưa cho nó. Nó cầm soi qua soi lại mà chẳng hiểu gì, nhìn hắn với đôi mắt mở to như muốn hỏi hắn có ý gì.
- Đổi sim của cô qua điện thoại này đi, từ bây giờ cô sẽ dùng nó.
- Sao tự nhiên lại đổi điện thoại?
- Thì cái này hiện đại hơn cái của cô thì dùng chứ sao. Với lại chúng ta dùng điện thoại giống nhau cho giống 1 cặp.
Bây giờ nó mới nhớ ra là điện thoại của hắn cũng giống cái này, chỉ có khác là của hắn màu đen còn của nó màu trắng thôi. Nó ngồi nghe hắn nói rồi cũng thay sim vào cái điện thoại hắn đưa, trong lòng nghĩ hắn thích làm màu dễ sợ.
Đến trường hắn và nó cùng vào, nhưng tự nhiên hắn lại nói có việc phải đi và nó vào lớp một mình.
Vừa tới cầu thang thì có1 con nhỏ tới kêu nó ra sau trường có người cần gặp. Nó định không đi nhưng con nhỏ đó lôi nó đi cho bằng được. Ra sau trường, nó đưa mắt tìm xem ai muốn gặp nó nhưng chẳng thấy ai cả. Vừa mới quay lưng định hỏi con nhỏ hồi nãy thì tự nhiên thấy cảnh vật tối sầm lại và nó không biết gì nữa. Nó bị đánh ngất bằng 1 cú sau gáy.
Nó từ từ mở mắt, cảnh vật đập vào mắt nó là một căn phòng cũ và tối, nó đang bị trói ngồi trên ghế. Chưa kịp cất tiếng kêu cứu thì cánh cửa bật mở, một đám người bước vào.
- Tiểu thư! Nó tỉnh rồi!
- Vậy à, nhanh hơn tao nghĩ. Mà thôi, cũng đến lúc xử tội nó rồi!
Giọng nói này, không phải quen nhưng cũng hẳn là lạ. Thanh Nhung! Nó nhận ra giọng nói và dáng người của Thanh Nhung, đến khi cô ta tới ngồi trước mặt nó thì nó càng khẳng định đó là Thanh Nhung.
- Cô làm vậy là ý gì? –Nó hỏi thẳng vấn đề.
- Tao nghĩ mày phải biết rõ lý do hơn tao chứ? Linh Thư? – Thanh Nhung nói, nhấn mạnh tên nó chọc tức.
- Tôi hỏi tại sao cô lại bắt cóc tôi đem đến đây? Tôi đã làm gì cô?
- Mày còn hỏi tại sao à? Tao đã từng cảnh cáo mày hãy tránh xa anh Phong của tao ra, vậy mà mày không nghe, lại còn quen anh ấy nữa. Tất cả những gì mày chịu hôm nay là do mày tự chuốc lấy thôi. Đừng trách tao! – Cô ta nói mà như hét vào mặt nó, như trút hết tất cả oán giận lâu nay.
Ngay từ khi thấy Thanh Nhung nó đã lờ mờ hiểu rồi, bây giờ nó càng hiểu rõ hơn. Tất cả chỉ vì anh ta, tất cả chỉ vì việc nó và hắn (giả vờ) quen nhau, tất cả, tất cả chỉ vì Thanh Nhung ghen và bây giờ đang “đánh ghen”.
- Cô tưởng làm vậy thì tôi sẽ rời xa Thiên Phong sao?
- Nếu mày không rời xa anh ấy thì tao sẽ bắt mày phải xa!
- Cô thấy mình nói vậy có buồn cười không?
- Cái gì?
- Anh ta không yêu cô, vậy thì cô làm những điều này cũng chỉ vô ích thôi.
- Im đi! Tao không cần mày dạy đời! Hôm nay tao sẽ cho mày không còn đường về.
Buông ra câu cuối cùng kết thúc cuộc tranh luận, cô ta hất mặt ra lệnh cho mấy tên đàn em tới xử nó. Cả đám 5,6 đứa tiến tới chỗ nó. Đầu tiên là tát, cái tát mạnh làm cho má nó nóng bừng lên nhưng nó không kêu la gì, chỉ im lặng. Tiếp đó là những cú đạp làm cái ghế nó đang ngồi đổ xuống rồi dựng lên không biết bao nhiêu lần. Nhưng nó vẫn không cất tiếng kêu đau. Điện thoại trong túi nó rung, chắc là hắn đang gọi khi không thấy nó, nhưng làm sao bắt máy để gọi hắn tới đây….Nó không chịu nổi nữa, sức nó cũng chỉ là một đứa con gái thôi, nó ngất đi.
************
Hắn đang cầm điện thoại và liên tục gọi cho nó. Thật kì lạ, nó đi đâu mà không vào lớp, cũng không thấy trong thư viện hay bất kì đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không lẽ đã có chuyện gì rồi sao? Hắn không ngồi đợi được nữa, lấy xe và chạy đi tìm nó, gọi điện thoại cho chú Tùng quản lý nhờ chú huy động lực lượng vệ sĩ đi tìm. Đã gần tối rồi, nó đi đâu suốt ngày chứ?
****
Cảm giác mát lạnh tạt vào mặt, nó tỉnh và trước mặt nó vẫn là Thanh Nhung đứng khoanh tay nhìn nó.
- Tưởng mày ghê gớm lắm mà? Sao chưa gì đã ngất vậy? Bây giờ đã thấy hối hận chưa?
Nó không còn sức để trả lời, chỉ nhìn Thanh Nhung với ánh mắt căm giận.
- Tao hỏi sao mày không trả lời? Mày im lặng làm tao khó chịu đấy?
- Đừng tức giận như vậy, em nên gìn giữ nhan sắc của mình.- Một tên con trai từ đằng sau tiến tới, khẽ vuốt ve gương mặt cô ta rồi cười khẩy. – Em vào trong đi, bây giờ tới lượt anh.
Thanh Nhung nhìn nó lần cuối rồi đi vào trong, chỉ còn nó với 1 lũ côn đồ này.
- Cô thật là xui xẻo! Yêu ai không yêu lại đi yêu tên đó. Cô là bạn gái hắn, mà tôi lại có mối thù với hắn, hắn sẽ thế nào khi biết người yêu mình đang nằm trong tay tôi nhỉ?
Tên đó vừa nói vừa mân mê cái điện thoại màu trắng. Đó là điện thoại cúa nó mà! Không lẽ tên này định gọi hắn tới đây thật sao? Không được! Bây giờ hắn ta mà tới đây thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nó không có cách nào ngăn cản tên này được.
Tên đó bắt đầu bấm số và nhấn nút call.
- ………
- Ồ! Tôi không phải bạn gái anh, làm gì mà nóng nảy vậy? Thiên Phong!
- ……….
- Tôi là ai ư? Haha, từ từ anh sẽ biết. Nghe đây, bạn gái anh đang nằm trong tay tôi. Muốn cứu cô ta thì tới ngôi nhà nằm cuối đường Z! Vậy nhé!
Tên đó nói xong và cúp máy. Nhìn nó khẽ cười:
- Đừng lo, rồi anh ta sẽ tới đây cứu cô thôi! Chắc cô đang thắc mắc tôi là ai phải không? Tôi là 1 kẻ thất bại, thất bại trong tay hắn…..
Nó im lặng nghe, thì ra anh ta trước đây cũng là con của 1 nhà kinh doanh lớn, nhưng trong một cuộc chiến trên thương trường, anh ta đã mắc sai lầm và bị Thiên Phong đánh bại. Kết quả là công ty của gia đình anh ta bị phá sản. Lỗi là do anh ta không xét đoán được tình hình nhưng anh ta lại đổ tất cả tôi lỗi lên đầu Thiên Phong và cho rằng Thiên Phong đã dùng thủ đoạn làm công ty nhà anh ta bị phá sản. Và bây giờ anh ta đang thực hiện kế hoạch trả thù.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc