Giày Thủy Tinh Của Lọ Lem - Chương 03

Tác giả: shunshine_phuong223

Chiến Tranh Và Chiến Tranh
Giờ ra chơi….
Nó đang ngủ ngon thì tên nhóc Mạnh Long lại nhảy vào:
- Chị ! đi ăn sáng đi, hồi sáng chị chưa ăn gì mà!- Mạnh Long vừa nói vừa lay người nó, rồi chợt quay qua thấy hắn- a, Thiên Phong, đi chung luôn đi, mà sao chị tớ ngồi cùng bàn với cậu à?
Ngay lập tức:
- Chị??? Cô ta là chị cậu à?
- Thiên Phong???? Em quen anh ta à?
Nó và hắn cùng đồng thanh hét lên.
Mạnh Long gật đầu 1 cái trả lời cho cả 2 câu hỏi. 1mũi tên trúng 2 đích.
- Đi với anh ta / cô ta á? Tao/ chị không đi đâu!- Hắn và nó lại đồng thanh tập 2.
Lại 4 mắt nhìn nhau, rồi lại mỗi người một hướng quay đi, hắn và nó cứ lặp lại hành động giống nhau làm mọi người chú ý và bàn tán. Chưa gì nó đã thành người nổi tiếng rồi, còn hắn thì nổi tiếng sẵn rồi chứ còn gì nữa.
Mạnh Long thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, thứ nhất, hắn lại để cho chị nó ngồi cùng mình, thứ 2 sao chị nó và hắn lại có thái độ như vậy? Quá nhiều thắc mắc, nhưng nó cũng cố lôi kéo hắn và nó xuống căn tin. Cuối cùng nó cũng chịu đi và tất nhiên là hắn cũng bị lôi kéo theo, nhưng hắn còn lôi thêm hai tên bạn thân của hắn nữa, đó là Anh Kiệt và Khương Duy.
( Nói thêm cho mọi người một tí, Anh Kiệt và Khương Duy cũng là cậu chủ của 2 tập đoàn lớn mạnh trong nước, chỉ sau tập đoàn nhà hắn. Hic, nhà giàu chơi với nhau không. ^-^)
Tại căn tin, không khí nóng hẳn lên vì hắn và nó ngồi ăn mà không ngừng nói sốc nhau. Mạnh Long thì ngạc nhiên vì không ngờ chị mình lại có nhiều câu độc vậy, còn Kiệt và Duy thì ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy hắn ngồi cãi nhau với một đứa con gái, lại là 1 đứa mới quen, cụ thể là mới chuyển trường tới. Xưa nay hắn vốn ít nói và giữ mặt lạnh với cả Kiệt và Duy, vậy mà giờ lại ngồi cãi nhau “khí thế” như vậy không ngạc nhiên mới là chuyện lạ. Trong khi bọn kia ngồi ngạc nhiên thì hắn và nó vẫn không ngừng chiến tranh;
- Hình như anh không phải là người hay sao ấy!
- Cô nói vậy là ý gì?
- Anh không thấy người ta nhìn anh chằm chằm như sinh vật lạ sao? Chắc tôi phải gọi cho sở thú kêu họ tới bắt thú xổng chuồng về thôi!
- Đó là vì tôi quá nổi tiếng thôi. Cô đang ganh tị với tôi chứ gì? - hắn tự mãn đáp lại.
- Haiz, đúng là tài năng thì có hạn mà lựu đạn thì có thừa.- Nó thở dài lắc đầu làm bộ mặt tội lỗi nói.
- Cô…! Nhưng dù sao thì cũng vẫn hơn ai kia, đã xấu mà còn không biết phấn đấu, tội nghiệp!- Hắn cũng không vừa độp lại ngay.
- Anh …! – Nó cứng họng không nói được gì đành nuốt mối hận vào trong để tiếp tục……ăn. “ Hãy đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. hehe”…….
Hắn và nó cứ mãi chiến tranh mà không biết có 1 ánh mắt ghanh ghét đang nhìn nó với 1 âm mưu đang được hình thành.
Bắt Đầu Những Rắc Rối
Sáng hôm sau
Mọi việc vẫn như hôm qua, vẫn ngủ, vẫn ăn, vẫn chiến tranh với hắn, chỉ khác có một điều là hôm nay tự dưng có một mảnh giấy gửi cho nó với nội dung là hẹn gặp nó trên sân thượng sau giờ học. Nó cũng ngạc nhiên lắm vì trong trường này nó đâu có quen ai, thế nhưng hết giờ nó vẫn lân sân thượng để xem rốt cuộc là ai đã hẹn nó.
Lên tới nơi nhìn quanh không thấy ai cả, nghĩ là đứa nào đó chơi nó, định quay lưng bước đi thì một giọng nữ vang lên:
- Tao chờ mày nãy giờ đấy, con nhỏ đáng ghét!
Nó quay lại nhìn, thì ra là Thanh Nhung cùng với 5,6 đứa con gái khác, con nhỏ này từ hôm qua đã ghét nó ra mặt, bằng chứng là con nhỏ này luôn nhìn nó với ánh mắt tóe lửa mọi lúc mọi nơi, mặc dù nó mới vào học có 2 ngày.(#_#)
- Tôi đâu có quen cô, sao lại hẹn tôi lên đây?- Nó lạnh lùng hỏi.
- Sao lại hẹn mày à? Để dạy cho mày 1 bài học, muốn yên thân thì khôn hồn tránh xa Thiên Phong ra!- Thanh Nhung hùng hổ nói.
- Thiên Phong? Thì ra là vì tên đó mà các cô định “cho tôi 1 bài học” sao? Mấy người cũng rảnh thiệt đó.- nó khinh khinh đáp.
- Đừng có nói nhiều, rốt cuộc thì mày có tránh xa anh Phong ra không?
- Không thì mấy người định làm gì tôi?!
- Tụi bây, cho nó 1 trận!!!
Thanh Nhung vừa dứt lời thì mấy đứa con gái kia bắt đầu nhào vào nó. Nhưng mà nó cũng đâu có vừa, hồi xưa nó cũng là đứa đánh nhau có hạng nên trong lớp đứa nào cũng sợ nó, bây giờ thì mấy con nhỏ này lại chẳng là gì đối với nó cả. Chỉ cần vài chiêu là nó đủ hạ mấy con nhỏ này rồi, nhưng mà chẳng may lại bị 1 con nhỏ đá 1 cái vào tay đau điếng, nó hạ luôn con này rồi hướng về phía Thanh Nhung lạnh lùng:
- Đừng có ᴆụng vào tôi, nếu không lần sau sẽ đến lượt cô.
Lạnh lùng bước đi. Vừa đi nó vừa nghĩ về câu nói của mình lúc nãy “ Không thì mấy người định làm gì tôi?”. Sao nó lại nói như vậy, thật ra thì nó cũng chẳng yêu thích gì tên đó, nhìn mặt là hết muốn thương rồi (đẹp trai vậy mà…), chỉ là lúc nãy muốn chọc tức mấy con nhỏ đó thôi. Đúng là mấy đứa rảnh hơi.
Nó chỉnh lại quần áo rồi đi bộ về nhà, hít thở bầu không khí….không được trong lành cho lắm mà không biết có 1 ánh mắt đang dõi theo lo lắng cho cái tay lúc nãy chịu một cú đá của nó.
Về đến nhà, Mạnh Long lại nhảy xổ vào phòng nó hỏi han:
- Sao chị về trễ vậy? Chị đi đâu vậy? CHỊ!
Thấy nó không nói gì Mạnh Long lớn tiếng kêu nó. Nó nhìn Mạnh Long rồi lạnh lùng:
- Đi ra ngoài và gõ cửa!
Chẳng là Mạnh Long có tật là cứ nhảy vào phòng nó mà không bao giờ chịu gõ cửa, nó đã nhắc bao nhiêu lần rồi mà vẫn không sửa được. Hôm nay đã sẵn bực mình vì tên Thiên Phong chọc tức nó rồi chuyện con nhỏ Thanh Nhung gây sự, bây giờ lại thêm thằng nhóc Mạnh Long nhiều chuyện này nữa. Đầu nó rối tung cả lên.
Mạnh Long thấy nó làm mặt lạnh vậy thì không dám hỏi nữa và đi ra ngoài mặc dù trong lòng còn cả mớ thắc mắc.
Thấy Mạnh Long đi ra ngoài, nó mệt mỏi thả mình xuống giường ngủ thi*p đi.
Hôm sau, đang giờ học mà nó cứ cảm thấy nhột nhột, quay qua thì thấy hắn đang nhìn nó chằm chằm với khuôn mặt lạnh băng. Khó chịu, nó nhìn hắn khó hiểu rồi buông một câu vu vơ với âm lượng đủ cho hắn nghe:
- Hôm nay tự nhiên lại xuất hiện 1 con ếch cứ mở to mắt nhìn người khác, lạ thật?!
Nghe thấy câu nói đó, hắn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Thật ra thì hắn đang thắc mắc tại sao người nó mảnh khảnh vậy mà có thể hạ được mấy con nhỏ kia, ngoài ra thì hắn còn đang cố nhìn xem cái tay của nó có bị gì không sau vụ hôm qua.( Lo lắng í mà).
Lí do mà hắn biết chuyện này cũng đơn giản thôi, lâu nay học cách “ sống chung với lũ” nên hắn dễ dàng nhận ra ánh mắt ghen ghét của Thanh Nhung nhìn nó. Hôm qua lại thấy nó nhận được mảnh giấy kia nên hắn đoán ra và đi theo nó, thấy nó bị bọn kia bao vây hắn định ra cản lại nhưng thấy nó xử lí được nên thôi, nhưng khi thấy nó bị con nhỏ kia đá một cú, hắn định hôm nay sẽ gặp bọn kia để cảnh cáo nhưng sợ lại gây thêm phiền phức cho nó nên thôi, tạm tha cho mấy con nhỏ đó.
Nó thì thấy hắn quê vậy thì hả dạ lắm, suy cho cùng thì rắc rối mà nó gặp phải cũng do hắn mà ra cả. Đúng là tên sao chổi mà!
……
Hai tuần trôi qua, nó và hắn lâu lâu lại chiến tranh, con nhỏ Thanh Nhung cũng không thấy động tĩnh gì nên nó nghĩ chắc là biết sợ rồi nên không dám gây chuyện nữa. ( tự tin quá xá).
Hợp Đồng Tình Yêu
Tan học, nó đang ngồi trong quán cà phê Violet cùng bọn hắn ( tức là hắn, Mạnh Long, Kiệt và Duy), ngồi nhâm nhi ly trà sữa kiwi hồng hồng ( tại tg thích trà sữa kiwi ^-^) mặc cho mấy tên kia mồm cứ huyên thuyên mãi không thôi. Hôm nay nó và hắn đang tạm đình chiến vì nó bận uống trà sữa và hắn thì bận suy tư. Không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ? Tự nhiên nó lại thắc mắc khi thấy hắn ngồi trầm tư, khác hẳn với ngày thường luôn tìm cớ chọc tức nó.
Đang yên đang lành tự nhiên hắn thấy gì đó, mặt thoáng biến sắc, tức giận rồi chuyển sang buồn (đó là nó thấy như vậy) rồi hắn xách cặp đứng dậy đòi về. Nhìn theo hướng mà lúc nãy hắn nhìn, cả bọn thấy cái bàn trong cùng có 1 nam 1 nữ đang ngồi nói chuyện vui vẻ, đứa con gái thì ngồi quay lưng lại với bàn nó nên không thấy mặt, còn tên con trai thì đúng là 1 hotboy (dạo này có số gặp toàn trai đẹp).Tên con trai nhìn hắn cười cười chọc tức. Mấy tên kia cũng thấy nên không nói gì đi theo hắn, nó chẳng hiểu mô tê gì cả nhưng bọn hắn về rồi nó cũng phải về thôi! Đứng dậy chạy theo, nhưng sao hắn đi nhanh vậy chứ? Muốn hỏi nhưng thấy mặt ai cũng hình sự quá nên thôi.
Về đến nhà (bọn kia ai về nhà nấy hết rồi), nó đem chuyện hồi nãy ra thắc mắc với Mạnh Long ( nãy giờ chịu hết nổi rồi).
- Này, sao lúc nãy mọi người lại như vậy?
- Không có gì đâu!
- Nói cho chị biết đi, nếu không thì đừng nhìn mặt chị nữa! – Nó dùng chiêu hăm dọa với Mạnh Long (vì hết cách rồi).
Mạnh Long thấy nó muốn biết như vậy thì chỉ thở dài rồi kể cho nó nghe:
- Thực ra, cô gái đó là bạn gái cũ của Thiên Phong, tên là Bảo Ngọc, Thiên Phong rất yêu cô ta, nhưng cô ta lại bỏ rơi Thiên Phong và yêu em cùng cha khác mẹ với cậu ấy, Quốc Hạo- chính là tên ngồi cùng với cô ta lúc nãy. Thiên Phong vẫn chưa quên được cô ta, nên cậu ấy mới như vậy.
- Sao Quốc Hạo lại đi ςướק người yêu của anh trai mình, thật là…..
- Họ vốn không hòa thuận – Mạnh Long ςướק lời, giọng buồn buồn- ba cậu ấy bỏ rơi mẹ con cậu ấy để ngoại tình với người phụ nữ khác, chính là mẹ của Quốc Hạo, ông ấy bây giờ vẫn sống với người phụ nữ đó cho dù mẹ cậu ấy đã đau khổ tới mức từng tìm đến cái ૮ɦếƭ, vậy nên Thiên Phong rất hận họ. Còn Quốc Hạo thì luôn tìm cách ςướק đi mọi thứ của Thiên Phong, rất nhiều thứ và kể cả Bảo Ngọc.
Nó không nói gì, chỉ im lặng ngồi nghe, không ngờ cuộc đời hắn lại chịu nhiều đau khổ như vậy, đó là lí do mà hắn luôn lạnh lùng và sống khép kín như vậy sao? Nó thấy buồn cho hắn, suy cho cùng thì hắn và nó cũng có nhiều điểm giống nhau…
- Em kể cho chị nghe rồi đấy, sau này đừng thắc mắc nữa và đừng nhắc tới Bảo Ngọc trước mặt Thiên Phong, chị nhớ chưa?- Mạnh Long cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, nói hết câu và đi ra ngoài.
Nó chỉ biết gật đầu trước lời dặn của Mạnh Long. Bây giờ thì nó đã hiểu thêm về hắn rồi.
Hôm sau, tự nhiên đang ngồi học hắn lại nhắn tin cho nó. “ Ra về gặp tôi ở quán Violet, có chuyện cần bàn”. Nhận được tin nhắn nó nhìn hắn với đôi mắt khó hiểu, hắn với nó thì có chuyện gì mà phải bàn, nhưng hắn vẫn giữ mặt lạnh lờ đi cái nhìn của nó.
Tan học, mang theo cục thắc mắc to đùng đến quán Violet, hắn đã ngồi sẵn ở đó (đi bằng gì mà nhanh vậy chứ?). Ngồi xuống nhìn hắn, hắn không vào đề tài chính mà buông một câu:
- Cô uống gì?
- Trà sữa kiwi!
- Cô có vẻ thích uống loại này nhỉ? – nói rồi hắn đưa tay vẫy chị phục vụ.- 1 trà sữa kiwi!
Chị phục vụ nhìn hắn không chớp mắt, đến mức chẳng nghe thấy hắn nói gì. Đến khi hắn ho 1 tiếng rồi nói lại lần thứ 2 chị ta mới tỉnh mộng và lúng túng nói “À, xin đợi một lát” rồi đi vào trong mà không quên quay lại nhìn hắn.( bó tay).
Bây giờ nó mới lên tiếng:
- Có chuyện gì thì nói đi!
- Tất nhiên là phải nói rồi, uống nước trước đi đã.- Hắn nói khi phục vụ bưng li trà sữa ra.
Nó uống một ngụm rồi nói
- Uống rồi, nói đi!
- Tôi muốn cô làm bạn gái tôi!- Hắn thản nhiên vào thẳng vấn đề.
Nó đang uống trà sữa thì bị sặc, ho sặc sụa rồi nó mới nói được
- Anh nói gì vậy?
- Tôi muốn cô làm bạn gái tôi.
Đơ 5s, 5s sau:
- Anh bị thần kinh à? Hay anh đang coi thường tôi? Bùi Ngọc Linh Thư này không phải hạng con gái thấy trai đẹp thì bám vào như mấy đứa anh hay gặp đâu. Đừng bao giờ nghĩ tôi như vậy và đừng coi thường tôi. Anh thật quá đáng!
Không ngờ hắn hẹn nó ra đây để nói chuyện này. Nó tức giận đứng dậy định xách cặp bỏ về thì hắn cất tiếng:
- Chính vì cô như vậy, chính vì cô là Bùi Ngọc Linh Thư nên tôi mới nhờ cô. Tôi chưa nói hết, chỉ là đóng kịch thôi, không có gì đâu!
- Cái gì? Anh nhờ tôi? Đóng kịch? Thật buồn cười!
- Tôi đã tìm hiểu về cô, nếu cô đồng ý làm bạn gái (giả) của tôi thì bà cô sẽ không thể coi thường cô, cô biết tập đoàn nhà tôi đúng không? Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi cảnh làm lọ lem bằng đôi giày thủy tinh, à không có khi tôi còn có thể làm cho cô một đôi giày bằng kim cương cũng nên. Thế nào? Suy nghĩ kĩ đi!
- Anh dám điều tra về tôi? – Nó nén tức giận hỏi.
- Chỉ là tìm hiểu để đủ biết về cô thôi. Trả lời đi chứ!
- Làm vậy thì anh được gì?
- - Đó là chuyện riêng của tôi, cô không cần quan tâm! Chỉ là hợp tác 2 bên cùng có lợi thôi.
Nó không hỏi nữa và đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nếu đồng ý thì nó sẽ không bị bà nội coi thường, vì cái mác bạn gái của cậu chủ tập đoàn Black Star lớn nhất nước đâu phải ai cũng có được, mà bà nội nó lại là một người thích địa vị. Nhưng nó thừa biết rằng hắn bày ra hợp đồng này chỉ vì muốn che mắt Bảo Ngọc Và Quốc Hạo mà thôi, nó chỉ là 1 tấm bình phong, 1 kẻ thay thế mà hắn lựa chọn. Nhưng dù sao thì đối với nó cũng chỉ có lợi chứ không có hại, thôi thì…..
- Tôi đồng ý!
Thấy nó đưa ra câu trả lời đúng với mong đợi sau một hồi vận dụng hết chất xám để suy nghĩ, hắn khẽ mỉm cười, 1 nụ cười hiếm hoi:
- Tốt, vậy từ bây giờ cô là bạn gái của tôi. Và 1 điều nữa, chỉ có tôi mới là người được quyền kết thúc hợp đồng và cô phải nghe lời tôi. Vì dù gì thì hợp đồng này cũng chỉ toàn có lợi cho cô thôi!
- Được rồi! Nhưng tôi thắc mắc tại sao anh lại chọn tôi đóng vai bạn gái anh chứ, xung quanh anh còn rất nhiều người mà?
- Bởi vì……như tôi đã nói lúc nãy rồi đấy. Bởi vì cô là Bùi Ngọc Linh Thư chứ không phải ai khác.
Nói xong hắn rút tiền thanh toán rồi ra về trước, không quên để lại một câu “Mọi chuyện vậy là xong, cô tự về nhé! Dù gì thì cô cũng biết võ nên chắc không có gì xảy ra đâu!”. Thực ra hắn về trước vì sợ nó vặn vẹo vì sao lại là nó chứ không phải người khác. Lý do lúc nãy hắn nói chỉ là để che mắt nó thôi, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao……
Nó ngồi nhìn ly trà sữa, ngồi thừ ra suy nghĩ. “Mình vừa làm gì vậy chứ? Tại sao lại đi nhận lời kí một hợp đồng với 1 người mới quen biết, bây giờ mình trở nên dễ tin người vậy sao?”. Suy nghĩ mãi cũng chẳng được gì, nó đứng dậy ra về. Không biết số phận nó rồi sẽ ra sao với cái hợp đồng này đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc