Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 97

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Cầu Hôn Sói Hoang
Sáng sớm, ánh mặt trời không chói lọi nhưng vẫn hé lộ ra đường chân trời rực rỡ. Bầu trời còn mang theo sương sớm nên có chút lạnh.
Chu Hiểu Đồng xuyên qua tầng sương mù nhìn Tiền Phong.
Nhìn băng gạc thật dày trên đầu hắn, thế mà vẫn còn phách lối mặc một bộ âu phục anh tuấn, đôi mắt hoa đào cong cong sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
Rõ ràng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt nhưng nụ cười lại tươi tắn vô cùng.
Khi hắn nói: “Xin chào người đẹp, ở đây đánh rơi một người bạn trai, có phải là của em không?”
Chu Hiểu Đồng thiếu chút nữa đã không ngăn được dòng lệ trong khóe mắt. Cô cúi đầu, sau đó ngẩng cao đầu, cười nói: “Vị tiên sinh này, em rất thích tích cách của anh, nhưng em lại không thích giới tính của anh”
Tiền Phong nghiêm mặt nói: “Hiểu Đồng, em lại học cái xấu”
Chu Hiểu Đồng từ chối cho ý kiến, mỉm cười đi đến, nói: “Xin hỏi Tiền thiếu còn muốn làm cái gì sao?”
Chín mươi chín đóa hoa hồng trong tay cô gộp lại thành một bó thật to, màu đỏ của hoa chiếu rọi sắc mặt cô, cũng như chiếu rọi nụ cười tươi tắn của cô, trong khóe mắt còn lấp lánh lệ.
Thật ra cô đã đoán được mục đích hôm nay của hắn, nhưng cô chính là không nói. Cái tên đáng ૮ɦếƭ này, lại đến trước cửa phòng triển lãm của cô giở trò, hôm nay thế nào cô cũng bị người ta vây quanh như khỉ trong chuồng cho xem.
Tiền Phong đi tới, tay cầm hoa, quỳ một gối xuống trước mặt Chu Hiểu Đồng, nháy nháy mắt nói: “Đương nhiên là ký một hợp đồng mua bán quan trọng rồi, mang một đóa hoa đổi lấy một người vợ về nhà, cô Chu xem hợp đồng này có vừa ý không? Tiểu nhân chính là kiểm sát trưởng thành phố S,ưu tú điển trai, vả lại hàng chất lượng cao đã qua kiểm định. Hôm nay nếu cô bỏ lỡ hợp đồng này, nhất định sẽ rất lỗ vốn đó”
Chu Hiểu Đồng lo lắng đáp: “Muốn em gả cho anh cũng không phải là không được, chỉ là… anh cũng nên có chút thành ý, nhỉ?”
Tiền Phong nói: “Thành ý như thế nào? Chỉ cần bà xã nói ra, bổn đại thiếu gia cam đoan, cho dù là tổng thống nước Mỹ cũng sẽ bắt cóc mang đến đây cho bà xã đại nhân”
Nước mắt trong mắt Chu Hiểu Đồng đã sớm ngăn không được, cô cười nói: “Nếu em nói, em muốn chiếc nhẫn kia thì sao?”
Tiền Phong khó xử méo miệng, giả bộ đáng thương. Một giây sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ***, ngay lập tức hôn cô.
Chung quanh nhiều người đi đường như vậy, nhiều người vây xem như vậy, mặt Chu Hiểu Đồng đỏ rần, muốn đẩy hắn ra ai ngờ một bàn tay thò vào bên trong áo cô sờ soạng hai cái. Mắt Chu Hiểu Đồng trợn thật lớn: Cái tên ૮ɦếƭ tiệt này! Có biết đây là đâu hay không vậy? Trời ơi, lúc này cô còn tưởng tượng được trang nhất của những tờ báo ngày mai đăng tin, kiểm sát trưởng thành phố S ngang nhiên ôm hôn, sờ soạng một cô gái ngoài đường!
Chu Hiểu Đồng định vung tay đánh hắn, Tiền Phong đã nhanh chóng thoát thân. Hắn bắt lấy tay cô, đem một thứ thật nhỏ đeo vào ngón áp út của cô.
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Ng'n t mang nhẫn của mình, thì ra lúc nãy là hắn tìm chiếc nhẫn này.
“Anh… làm sao anh biết?”
Tiền Phong cười rộ lên: “Anh nhân cơ hội lúc em ngủ tìm thử. Sao? Ông xã em thông minh chứ?”
“Anh quả thật… đáng ૮ɦếƭ!” Mặt Chu Hiểu Đồng đỏ như một con tôm hùm bị luộc chín. Cô vung tay lên muốn cho hắn một đấm , tên này… tên này… chẳng còn gì đáng khinh bỉ hơn hắn. Hắn dám thừa dịp lúc cô đang ngủ mà làm loại chuyện này. ૮ɦếƭ tiệt! Cũng không biết đã bị hắn ăn bao nhiêu đậu hũ rồi!
Tiền Phong một chút sợ cũng không có. Hắn giữ lấy tay Chu Hiểu Đồng, mười Ng'n t đan xen vào nhau. Hắn vòng tay còn lại ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Đầu đất, em đã bị anh cột chặt từ lâu rồi”
Chu Hiểu Đồng nắm chặt lấy áo Tiền Phong, dúi đầu vào *** hắn, không cho hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình bây giờ. Trên mặt cô càng lúc càng nhiều nước mắt, thấm ướt áo hắn.
Những đóa hoa trong tay đã rơi xuống đất từ bao giờ, những cánh hoa màu đỏ bị gió cuốn lên như những tinh linh nhảy múa sưởi ấm mùa đông vậy. Cảnh đẹp như thế, rung động lòng người như thế, vờn quanh hai người đang ôm nhau.
“Sau này nếu chúng ta lại tiếp tục cãi nhau, làm sao bây giờ?”
“Anh nhường em!”
“Nếu có chuyện mà chúng ta bất đồng ý kiến thì sao?”
“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của bà xã đại nhân!”
“Vậy nếu anh còn dám nháy mắt với người phụ nữ khác?”
“Vậy em cầm kim đi theo sau anh, anh liếc một cái em liền đâm một cái, được không?”
Chu Hiểu Đồng nín khóc, mỉm cười: “Nếu vậy không phải em sẽ thành bà vợ già ghê gớm trên tivi sao?”
Tiền Phong không do dự, nói: “Không sao, anh thích em như vậy. Người khác nếu hỏi tới, anh sẽ nói: Tôi cưng chìu vợ tôi như thế đó, thì sao nào”
Tiền Phong mang mật ong bay đến bên bụi hoa, nhìn thấy một con sói hoang to đùng Chu Hiểu Đồng, liền cúi đầu thuần phục.
Chu Hiểu Đồng cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, trên mặt có nước mắt trong suốt, nhưng tinh thần lại tràn đầy hạnh phúc.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình cùng Tiền Phong yêu nhau thật sự, những vấn đề rắc rồi trước kia, các cặp tình nhân đều vướng phải. Trước kia cô hâm mộ Mộc Vũ vì cô ấy có thể gặp người như Phong Kính, nhung bây giờ cô lại cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì mình đã gặp được Tiền Phong. Một tên đàn ông mang vẻ ngoài hoa hoa công tử, thực tế lại là một người rất dịu dàng.
Hai người bọn họ lại bắt đầu chuẩn bị kết hôn.
Ông Chu khi nghe tin này, một nửa là cảm khái, một nửa là vui mừng. Ông là ba của Chu Hiểu Đồng, làm sao không nhìn ra tâm tư của con gái mình đặt trên người Tiền Phong chứ. Cũng may, hai đứa nhỏ này ầm ĩ một phen, cuối cùng lại hòa thuận.
Có một người con rễ như Tiền Phong cũng không tệ, mỗi ngày đều vội vàng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, sau đó theo ông Chu tập thể dục, buổi chiều sẽ không tăng ca mà về nhà phụ dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện đánh cờ với ông Chu. Hàng xóm chung quanh đều nói, con rể mới của nhà họ Chu so với con trai ruột càng tri kỷ hơn. Ông Chu không nói gì, nhưng đắc ý trong mắt vẫn là không che giấu được.
So với việc bên này thì bên Tiền gia không dễ đối phó như vậy.
Gần đây mối quan hệ giữa Tiền Phong cùng với cha mẹ hắn rất căng thẳng bởi vì chuyện của Đông Phương Uyển Nhi. Tiền Phong đã đắc tội với Đông Phương gia, cha của hắn thiếu chút nữa đã mang roi đánh hắn một trận.
Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện của hai bên gia đình, bây giờ Tiền Phong đã hiểu chuyện hơn trước, người vợ này là do hắn liều mạng ςướק về, cũng không thể khiến cô tủi thân, nếu không cô mà bỏ chạy, hắn khóc không ra nước mắt mất. Vì tương lai của hắn, hắn nhất định phải dọn sạch hết mọi chướng ngại.
Ngày đó Tiền Phong về nhà, vốn không muốn đưa Chu Hiểu Đồng về theo, nhưng cô kiên quyết đòi đi theo. Ý nghĩ của cô là: Kết hôn là chuyện của hai người bọn họ, có chuyện thì cùng nhau đối mặt, tránh sau lưng Tiền Phong không phải là phong cách của Chu Hiểu Đồng cô.
Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng, hung hăng hôn một cái lên mặt cô.
Lúc đến trước cổng Tiền gia, trong lòng Chu Hiểu Đồng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi. Ấn tượng lần gặp mặt trước ấn tượng thật sự quá sâu, những lời Tiền trung tướng cùng Tiền phu nhân từng nói, đến nay nghĩ lại cô vẫn thấy sợ hãi.
Tiền Phong vỗ vỗ tay cô, kéo cô vào bên trong.
Bên trong phòng khách, Tiền trung tướng ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ gia đình, trong tay bưng tách trà. Sắc mặt Tiền phu nhân thì lạnh lùng, tương đối khó coi.
Tiền Phong kéo tay Chu Hiểu Đồng đi tới, mới vừa cất tiếng chào “Ba mẹ”
Tiền phu nhân đột nhiên cầm lấy tách trà trước mặt ném qua, tách trà nóng còn bốc khói văng tung tóe về hướng hai người.
Người giúp việc đứng bên cạnh hoảng sợ, đó là nước sôi vừa nấu, nếu văng trúng nhất định sẽ bị phỏng!
Cô Dâu Mới
Tiền phu nhân ném tách trà nóng hổi, Tiền Phong lại càng không nghĩ tới mẹ mình sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Hắn vội bảo vệ Chu Hiểu Đồng, dù tránh được tách trà nhưng mu bàn tay vẫn bị văng trúng một chút.
Tiền Phong không hài lòng, nhíu mày hô: “Mẹ!”
Tiền phu nhân lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con trai như anh!”
Tiền Phong trước kia muốn chọc tức Chu Hiểu Đồng mới quyết định qua lại với Đông Phương Uyển Nhi. Đông Phương Uyển Nhi này yêu kiều xinh đẹp, lại không thiếu đàn ông theo đuổi. Thế nhưng Tiền Phong càng nhìn càng thấy giả tạo, giọng điệu nói chuyện nhỏ nhẹ một cách quá đáng khiến hắn thật muốn kêu người mang đến cho cô ta một cái loa phóng thanh. Đi trên đường lại vác một đôi giày cao gót, cô ta thật muốn đua tốc độ với ốc sên và rùa bò sao? Còn có tư thế ăn cơm, một tí xíu thức ăn cũng phải ăn cả nửa ngày, lại còn kén ăn, gì mà cái này không biết ăn cái kia không thể ăn, đó là ăn cơm sao? Quả thật là như một con Pu'p bê sứ, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn tránh xa.
Vài ngày, Tiền Phong cũng cách xa cô ta, nhưng Đông Phương Uyển Nhi này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như pha lê trong nhà kính. Vừa về nhà cô ta đã khóc, nháo, thậm chí còn đòi tự sát. Đông Phương gia cảm thấy không còn mặt mũi, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Tiền gia. Vì chuyện này mà Tiền phu nhân quở mắng Tiền Phong một trận, quan hệ mẹ con đã căng nay còn căng hơn.
Tiền phu nhân nhìn lướt qua Chu Hiểu Đồng, trong lòng cười lạnh: Không nghĩ tới cô ta còn có tâm cơ thâm sâu như vậy, thật muốn tiến vào cánh cửa Tiền gia sao?
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bàn tay Tiền Phong bị phỏng, trong lòng đau xót, lại ngại có mặt Tiền trung tướng cùng Tiền phu nhân nên không dám làm gì mở ám, sợ họ càng thêm chán ghét mình.
Tiền trung tướng để tách trà trong tay xuống, quét mắt nhìn khắp người Tiền Phong một phen rồi trầm giọng nói: “Hôm nay về đây là vì chuyện gì?” Trên người Tiền trung tướng có khí thế của người trên vài thập kỷ, đương nhiên không giận tự uy.
Tiền Phong vỗ vỗ cánh tay Chu Hiểu Đồng, ý bảo cô không cần lo lắng. Hắn tiến lên từng bước, nói: “Cha, bọn con muốn kết hôn”
Còn chưa chờ Tiền trung tướng lên tiếng, Tiền phu nhân đã vỗ bàn quát: “Tiền Phong! Anh đang nói tào lao cái gì vậy?”
Tiền Phong nhìn về phía mẹ mình, hắn nghĩ có phải lúc trước mẹ hắn nói chuyện với Chu Hiểu Đồng đã dùng giọng điệu này hay không. Trước kia hắn không quan tâm nhưng bây giờ hắn còn có Chu Hiểu Đồng để lo lắng, liền bật người nói: “Mẹ, chuyện này con chỉ là nói với hai người một tiếng cho phải đạo, cũng không phải hỏi hai người có đồng ý hay không”
“Anh!!!” Tiền phu nhân tức giận đến dáng vẻ cũng không để ý, đưa Ng'n t chỉ vào mặt Tiền Phong, sắc mặt đã trắng bệch.
Chu Hiểu Đồng vội lay lay tay áo của Tiền Phong, trong lòng cô thật sự kích động, cổ họng như bị thiêu cháy.
Tiền trung tướng lúc này mới mở miệng: “Kết hôn?”, giọng điệu ông ta mang theo sự kìm nén tức giận “Tiền Phong, Tiền gia này cũng chưa phải lúc do anh làm chủ, anh dám nói chuyện với cha mẹ anh như vậy sao? Không được sự đồng ý của tôi mà dám nói kết hôn? Cô ta tôi cũng có thể cho biến mất!”
Một tiếng rống khiến người giúp việc sợ tới mức vội thật cẩn thận lui ra ngoài.
Tiền Phong lại không biết sợ, cười nói: “Cha, con cũng muốn nói thẳng ra Cha cho rằng có thể lấy hai chữ Tiền gia là có thể ép con vào khuôn khổ sao? Cha nghĩ con H*m mu*n cái đống tài sản này của cha sao? Con tưởng rằng còn có cha hiểu con, không ngờ lại không phải, con thật thất vọng. Con nói cho cha biết, mấy thứ này con không lạ gì, con tình nguyện mang vợ con ra ngoài sống một cuộc sống đơn giản. Phong Kính năm đó vì vợ mình mà cũng có thể trở mặt với cha hắn, con với hắn là anh em tốt, cũng không phải là con không làm được!”
Tiền Phong nói thật nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hắn lại kiên quyết cùng đoạn tuyệt, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng.
Chu Hiểu Đồng cả kinh, Ng'n t đều run rẩy. Cô thật không ngờ Tiền Phong lại có thể vì cô mà làm được như vậy!
Đôi mắt Tiền trung tướng đỏ ngầu vì tức giận. Ông ta mặc dù chẳng phải người cầm quyền cao nhất, nhưng ngồi trên vị trí cao cao nhiều năm, chưa từng có người nào dám ngỗ ngược như thế với ông ta, lại còn là con trai của chính mình!
“Tiền Phong, anh thuliaij bộ dạng đó cho tôi, diễn gương mặt này trước mặt tôi, anh có phải quá đề cao chính mình không? Tôi hỏi anh một câu, anh có cưới Đông Phương Uyển Nhi hay không?”
“Không cưới!” Tiền Phong kiên định trả lời.
Cho tới nay, hắn cũng chỉ là tên công tử ăn chơi trác táng, nếu là hai năm trước, có bắt hắn kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào vì mục đích chính trị, hắn nhất định có thể thỏa hiệp. Thế nhưng bây giờ, người vợ hắn yêu nhất đang đứng sau lưng hắn, vì Chu Hiểu Đồng, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp. Hắn không thể hy sinh hạnh phúc mà bọn họ khó khăn lắm mới có được này, chỉ vì mang đến một phần hư vinh cho Tiền gia. Tuyệt đối không thể!
Tiền trung tướng vỗ bàn, nói liên tục nói liên tục: “Được, được… được!”
“Lấy gia pháp!”
Ba chữ kia phát ra, dường như cả Tiền gia đều chấn động. Bọn họ nhớ rõ, lần cuối cùng trung tướng động gia pháp đã là mười mấy năm trước, chuyện thiếu gia lấy trộm S***g lục mang ra ngoài gây chuyện. Gia pháp năm đó thiếu chút nữa đã lấy mạng thiếu gia.
Không nghĩ tới mười mấy năm, thiếu gia cũng đã ba mươi, gia pháp lại lần nữa dùng tới!
Chu Hiểu Đồng vừa nghe hai chữ “Gia pháp”, trong lòng cũng luống cuống. Cô không biết gia pháp là cái gì, nhưng từ đôi mắt giận dữ của Tiền trung tướng cùng với những gương mặt hoảng sợ khác của người trong Tiền gia, cô đều đoán ra được là chuyện khó mà vượt qua.
Theo bản năng, Chu Hiểu Đồng nắm lấy tay Tiền Phong, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút gì là lo lắng. Khóe miệng mỉm cười, tự mình đi lên lầu cầm một cây roi đi ra, hai tay dâng lên trước mặt cha mình, nói: “Cha, xin mời”
Tiền trung tướng tức giận đến trợn to hai mắt, từng roi vung xuống người Tiền Phong trong tiếng kêu sợ hãi của Tiền phu nhân.
Cơ thể Tiền Phong càng lúc xuất hiện càng nhiều dấu lằn đỏ.
Một tiếng Tiền Phong cũng không phát ra, cứ đứng như vậy chịu đựng đòn roi. Hắn mỉm cười, nói: “Cha, sau trận roi này…..người vợ con lấy cả đời này chính là cô ấy… không ai được ngăn cản!” Hắn nói rất khó khắn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, rơi vào vết thương, toàn thân hắn đều C*ng c*ng, ngoài vết thương cũng chỉ là vết thương.
Lời nói của Tiền Phong như một tiếng sét đánh vào *** Chu Hiểu Đồng, khiến trái tim cô ngừng đập, Tiền Phong……Tiền Phong……………
Tiền phu nhân đau lòng, ôm *** xin Tiền Phong: “Tiểu Phong, con đừng nói nữa, mẹ xin con đừng nói nữa, mau xin lỗi cha đi… Cô gái này, mẹ sẽ cho phép con mang theo bên cạnh, được không?”
Tiền Phong cười lạnh, cắn chặt răng, vẫn không lên tiếng.
Tiền trung tướng quất vào đầu gôi hắn, Tiền Phong liền quỳ rạp xuống đất, tiếng đầu gối va chạm với nền đất khiến người ta rùng mình.
Chu Hiểu Đồng đã sớm nhịn không được mà khóc nức nở. Cô cảm thấy, đời này có thể nghe được câu nói này, cũng đã đủ rồi!
Chu Hiểu Đồng bỗng nhiên xông lên trước ôm lấy Tiền Phong, dùng lưng mình đón lấy những làn roi của Tiền trung tướng. Roi quất trên người, dù đau đến ૮ɦếƭ lặng nhưng cô vẫn nguyện ý.
Tiền Phong cả kinh nhìn Chu Hiểu Đồng che chắn trước mặt mình. Hắn vội vàng ôm lấy cô xoay người, bảo vệ cô trong ***g *** của mình.
Giờ phút này, hắn không thấy đau, chỉ thấy uất ức, cực kỳ uất ức.
Bên trong phòng khách, chỉ nghe thấy hai loại hai thanh âm, một là tiếng roi vun vút, hai là tiếng nực nở nghẹn ngào của Tiền phu nhân.
Cho đến lần vung thứ năm mươi, Tiền trung tướng nhẹ buông tay để cho cây roi đẫm máu rơi xuống đất.
Chu Hiểu Đồng nằm trong lòng Tiền Phong, đã sớm khóc khô nước mắt.
Tiền Phong lảo đảo, cuối cùng chịu đựng không nổi ngã ngồi xuống đất. Hắn chống đầu gối đã tê liệt đứng dậy, đưa tay đỡ Chu Hiểu Đồng, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Đầu đất, về nhà thôi”
Chu Hiểu Đồng che miệng kiềm chế tiếng khóc, dùng sức gật đầu.
“Cha mẹ, sau này Tiền gia có chuyện gì thì cứ gọi cho con, con sẽ quay về. Nhưng mà chuyện kết hôn, hai người đừng xen vào nữa” Tiền Phong dứt lời, mỉm cười kéo tay Chu Hiểu Đồng đi ra ngoài. Lúc ra đến ổng, hắn cúi người cõng cô lên.
Tiền phu nhân nhìn hai người bước ra, do dự vươn tay.
Tiền trung tướng nhìn cây roi đầy máu trên đất, than nhẹ một tiếng: “Kệ chúng nó đi”. Dứt lời, ông xoay người chắp tay sau lưng đi lên lầu, mỗi bước đi, độ cong nơi khóe miệng lại nhếch lên.
Lên lầu, ông rốt cuộc khẽ cười một tiếng: Ha, đúng là con trai ta, vừa kiên cường lại vừa ngoan cố!
Nghĩ xong, ông kiêu ngạo huýt sáo, cực kỳ đắc ý.
________________________
Tiền Phong cõng Chu Hiểu Đồng, từng bước một đi ra ngoài, rời khỏi cánh cửa Tiền gia, đi ra khỏi khu biệt thự cao cấp, lững thững bước dọc theo đại lộ.
Hắn nói: “Bà xã, hay là sáng mai chúng ta kết hôn đi?”
Chu Hiểu Đồng nằm trên tấm lưng rộng lớn của hắn, cảm thấy thật ấm áp, ấm đến nổi cô không muốn rời ra. Cô đưa tay lau khóe mắt, lớn tiếng đáp ứng: “Được!”
Tiền Phong cười ngây ngô, hai người nhàn nhã bước từng bước về phía trước.
Đời người rất ngắn nhưng hạnh phúc lại rất dài, giống nhưđoạn đường không thấy điểm đến…
Nghe nói, ngày hôm sau hai người bọn họ đi đến sở dân chính từ mờ sáng, nhưng cả hai đều quên hôm nay là cuối tuần, người ta không đi làm.
Nghe nói, hai người bọn họ thật vất vả mới đăng ký kết hôn xong, ngày tổ chức hôn lễ, cô dâu chú rễ không có mặt, mọi người đều nhốn nháo trong khi cả hai lại dắt tay nhau ra sân bay, chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.
Nghe nói, bọn họ vẫn cãi nhau như trước, ba ngày thì trừng mắt, năm ngày thì ném ghế, mỗi lần lại không đến nửa tiếng liền ngoắc Ng'n t làm hòa.
Nghe nói, hai người bọn họ sau đó có một đứa con, mang họ Tiền, tên gọi là Tiền Anh Tuấn, từ nhỏ quả thật là sát thủ theo đuổi con gái.
Nghe nói, bọn họ hiện tại, rất vui vẻ…
Đôi lúc Chu Hiểu Đồng lại nổi hứng, nửa đêm lại hỏi Tiền Phong: “Thần kinh, anh thật sự yêu em sao?”
Tiền Phong giơ tay lên ôm cô vào trong *** mình, đáp: “Ngủ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc