Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 94

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Tiền Mừng
Những lời này, thật ra Chu Hiểu Đồng đã kìm nén ở trong lòngtừ rất lâu, rất lâu rồi. Mỗi lần trong quán bar, cô ngồi một góc tận mắt nhìn hắn cười cười nói nói cùng người phụ nữ khác. Trong lòng cô cũng có khó chịu nhưng vẫn cố giả bộ không sao cả.
Mỗi lần ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ trên người hắn, hay hoặc là, mỗi lần những người phụ nữ diêm dúa lẳng lơ xa lạ chặn đường cô, thị uy với cô, cô khó chịu đến phát điên.
Nhưng cô đều cố nhịn, bởi vì cô biết Tiền Phong thích sự tự do, cho nên cô nhất định phải giả bộ rằng mình không quan tâm, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu cũng phải giả vờ như không sao cả.
Cô chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi. Đúng vậy, cô là vô địch, cô thật vẫn có thể chống đỡ, nhưng cô cũng là một người phụ nữ. Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không thể ngăn được một chút tổn thương.
Trong hai năm này, tại sao bọn họ luôn chia tay rồi lại quay lại? Cũng bởi vì lòng cô rất bất an, căn bản sờ không tới đáy, mà cái đáy đó, Tiền Phong chưa bao giờ cho cô!
Mà đêm trước cửa tòa án ngày đó, đúng là đã đốt cháy cọng rơm cuối cùng.
Cô dày vò bản thân hai năm, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Trong hai năm này, có hơn phân nửa thời gian là cô sống trong sợ hãi, cô sợ, sợ mình xoay người một cái sẽ nhìn thấy Tiền Phong rời đi cùng người phụ nữ khác.
Ngay cả cha mẹ hắn có thể nhìn ra sự bất an , sự do dự trong cô, mà hắn tại sao lại cố tình không nhìn ra?
иgự¢ Chu Hiểu Đồng đập kịch liệt. Cô khó chịu, cho dù là nơi trái tim hay là vết thương do dao đâm kia, mỗi đêm cô đều thấy đau.
Cô cảm thấy nếu không phải còn có ba mình, cô nhất định sẽ ૮ɦếƭ mất. Nghĩ đến cảnh tượng Tiền Phong trên giường cùng với người phụ nữ khác, cô hận mình không thể đi nhảy lầu.
Tiền Phong nghe thấy câu: Muốn tôi tha thứ sao? Được thôi, vậy anh để cho tôi lên giường với người đàn ông khác một lần đi, hai ta coi như huề nhau, anh có thể không?
Đồng tử của hắn đột nhiên trợn to, cả người phát run, sắc mặt hắn tái nhợt. Đôi mắt đỏ ngầu, hắn không ngừng lắc đầu nói: “Chu Hiểu Đồng, em đừng ép anh, nếu em dám làm như vậy, không phải anh Gi*t hắn thì chính là ba người chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!”
Chu Hiểu Đồng cười “Anh xem, tôi chỉ mới nói bây nhiêu thôi mà anh đã hận không thể Gi*t người rồi, vậy anh có nghĩđến tôi hay không? Lý do của anh tốt lắm, bởi vì chúng ta chia tay nên anh có thể đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, có phải không? Thế tôi đây vì sao lại không thể kết hôn cùng người khác? Anh, chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi!”
Tiền Phong cảm thấy Chu Hiểu Đồng lúc này thật giống mẹ kế của Bạch Tuyết, đang cầm con dao từng lát từng lát cắt trái tim hắn. Hắn có thể tình nguyện giao tim mình cho cô từ từ cắt ra còn tốt hơn là cảm giác lúc này.

Tiền Phong khi về đến nhà, chỉ cảm thấy trong иgự¢ có một cái gì đó nghèn nghẹn muốn phát nổ. Hắn ngã mạnh xuống salon, cắn lấy lớp da ghế như đang cắn da thịt của Chu Hiểu Đồng.
Cô nói cái gì? Cô nói: “Trong cuộc sống, cũng không chỉ có tình yêu. Tôi thừa nhận, tôi yêu anh. Thế nhưng tình yêu cũng không thể phá bỏ hết rào cản xung quanh. Tôi yêu anh, anh yêu tôi, sau đó tất cả đều có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời, cái đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi, đây là thực tế. Đau khổ, trải qua một lần là đủ rồi…”
Tại sao lại không được? Tại sao cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô mà lại không được? Đầu óc cô rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Hắn cắn sô pha, hét to: “A……..!!!”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Hắn không tin!
Đêm nay, Chu Hiểu Đồng lại ngủ rất ngon, không cần phải uống thuốc ngủ nữa. Ngủ đến tận sáng, những điều ẩn sâu trong lòng lại không còn khó nói nữa, nói ra một cách rất dễ dàng.
Chuyện yêu đương của Chu Hiểu Đồng truyền ra ngoài rất nhanh, thứ trên đời này khó giấu nhất chính là mấy bà tám không phải sao? Lại nghe nói, ông Chu rất hài lòng chàng rể tương lai này, cũng có ý định làm hôn lễ trong vòng ba tháng.
Thật ra mục tiêu của Chu Hiểu Đồng rất đơn giản, đó là kết hôn sớm một chút để ba mình có thể an tâm. Cũng may nhà họ Mạc cũng hối thúc, hai bên ăn ý hẹn ngày gặp mặt hai gia đình. Chu Hiểu Đồng cảm thấy giống như ba mẹ mình, cả đời mặc dù kkhoong phải là tình yêu mãnh liệt, nhưng vẫn làm bạn đến đầu bạc không phải sao?
Cô quyết định tự tạo cho mình một sự khởi đầu hoàn toàn mới. Kiều Na nói: Phụ nữ, phải tự đối xử với mình tốt một chút.
Nguyên Đán đi qua, không bao lâu nữa là đến ngày đón ông Táo. Gia đình Phong Kính lại tổ chức tiệc ở một khách sạn lớn. Ngoại trừ kẻ độc thân Phương Thiệu Hoa ra thì còn có Tiền Phong và Chu Hiểu Đồng.
Ngoài ý muốn chính là lần này Chu Hiểu Đồng không hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.
Người ta nói “đỏ tình đen bạc”. Tiền Phong mấy ngày nay xử nhiều vụ án quan trọng, thanh danh lại càng nổi tiếng nhưng cơ thể lại gầy hơn trước. Cái tên từ khi cha sinh mẹ đẻ đã có khí chất phong lưu lãng tử này lại trầm ngâm như người mất hồn. Phương Thiệu Hoa thiếu chút nữa đã lột sạch đồ hắn, cho hắn xem tiền quan trọng hay sức khỏe quan trọng.
Bên trong phòng đặt trước, mọi người đang chờ Chu Hiểu Đồng. Thật ra bọn họ chỉ muốn trước là tạo cơ hội trả thù Tiền Phong, sau là tìm cách hàn gắn lại hắn cùng Chu Hiểu Đồng. Bộ dạng mấy ngày nay của Tiền Phong, mọi người đầu đặt ở trong mắt.
Thật không nghĩ đến, Chu Hiểu Đồng sau khi đi vào, phía sau là Mạc Thụy.
Hai người cùng đi vào, tay Mạc Thụy còn rất thân mật quàng lên vai Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cười, chào hỏi: “Mọi người khỏe chứ? Em không báo trước đã dẫn anh ấy đến, mọi người đừng trách. Em sẽ bảo anh ấy giới thiệu nhé?”
Mọi người đều cúi đầu, ta nhìn người, người nhìn ta, cuối cùng là nhìn về phía Tiền Phong. Tiền Phong ngồi trong góc, tay cầm cốc bia, ánh mắt đặt trên người Chu Hiểu Đồng, giống như hận không thể tìm ra một lỗ hổng trên người cô
Giới thiệu? Giới thiệu cái *beep*! Thật muốn xem hắn ta là bạn trai cô sao? Nằm mơ đi!
Tô Mộc Vũ đứng ra hoà giải, mời người mới tiến vào, sắp xếpchỗ ngồi rồi nói: “Không sao, mọi người cũng đến đông đủ rồi, để nhân viên mang thức ăn lên đi”. Không khí trong phòng rất ngột ngạt, thật sự làm cho người lo lắng sẽ có đánh nhau hay không.
Phương Thiệu Hoa ngồi một chỗ mỉm cười như đang chờ xem một vở kịch hay.
Chu Hiểu Đồng cầm ly rượu, nói: “Em với anh Mạc Thụy định hai tháng sau sẽ kết hôn, hai gia đình cũng đã chọn ngày cả rồi, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đầy đủđó. Tuy nhiên, không được quên tiền mừng nha” Cô cười, nháy mắt mấy cái giống như đang rất vui vẻ.
Tiền Phong thấp giọng nói: “A! Tiền mừng của tôi chắc ai đó cũng tiêu không nổi đâu” Tiền mừng, tiền mừng, tiền con mẹ nó mừng!
Chu Hiểu Đồng cười, nói: “Tiền thiếu yên tâm, chờ anh kết hôn chúng tôi nhất định sẽ trả lại, một phân tiền cũng không thiếu đâu”
Mặt Tiền Phong cũng đã tái nhợt, từ khẽ răng phát được được mỗi một chữ “Em!!!”
Mạc Thụy cầm lấy ly rượu trong tay Chu Hiểu Đồng, nói: “Dạ dày Hiểu Đồng không tốt lắm, không thể uống nhiều, ly này để tôi thay mặt cô ấy uống đi” Nói xong, hắn ngẩng đầu, một ngụm uống cạn.
Chu Hiểu Đồng vội đưa một ly nước lọc cho hắn “Mạc Thụy, uống gấp quá không tốt đâu, mau uống một chút nước lọc đi”
Tiền Phong ở một bên nhìn Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy cố ý ân âи áι ái, gương mặt điển trai lúc đen lúc trắng. Hắn biết Chu Hiểu Đồng đang trả thù hắn, muốn khiến hắn tức đến hộc máu thì cô mới hả dạ đây mà!
Khuyên Bảo
Đêm nay tâm tình của Chu Hiểu Đồng quả thật rất tốt, không ngừng cười cười nói nói cùng mọi người, cười vô cùng thoải mái.
Mạc Thụy lại ςướק lấy ly rượu khác trong tay cô, nói: “Không phải đã nói dạ dày em không tốt rồi sao? Đừng uống nhiều quá” Bộ dạng tức giận đó hoàn toàn cho rằng mình chính là chồng sắp cưới của Chu Hiểu Đồng.
Cô chỉ cười, nói: “Không sao, chỉ là rượu trái cây thôi mà, uống một chút cũng không say được”
Tiền Phong từ một bên nhìn hai người cười cười nói nói liền nhíu chặt hai hàng chân mày. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như muốn Gi*t người.
Tô Mộc Vũ nhận thấy biểu hiện trên mặt Tiền Phong có chút không ổn, vội nắm tay Chu Hiểu Đồng nói: “Hiểu Đồng, đi vào nhà vệ sinh với chị nhé?”
Chu Hiểu Đồng đặt ly rượu xuống bàn “Dạ?”
Tô Mộc Vũ khó có một lần dùng vũ lực với Chu Hiểu Đồng, kéo mạnh cô về phía toilet, sau đó nói: “Hiểu Đồng, em nói cho chị biết đi, em rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Hai người này thật sự là muốn trả thù lẫn nhau hay sao? Thật muốn dày vò lẫn nhau cho tới ૮ɦếƭ mời chịu à? Lần trước là Tiền Phong dẫn theo bạn gái, lần này đổi lại thành Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng cười “Em muốn làm gì đâu, Mộc Vũ, chị đừng suy nghĩ nhiều”
Tô Mộc Vũ khẽ nhíu mày, cô ấy chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này “Hiểu Đồng, chị xem em như em gái của mình, có vài lời chị sẽ không nói với người khác nhưng em thì chị nhất định phải nói. Em vẫn thấy mình không xứng với Tiền gia, sợ bị người Tiền gia khinh thường có phải hay không? Cho nên em muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng, không phải Chu Hiểu Đồng em không xứng với Tiền gia mà là Tiền gia không xứng với em, đúng không?”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng tái nhợt, giống như thật sự bị Tô Mộc Vũ nói trúng tâm sự trong lòng. Tô Mộc Vũ chỉ dùng hai câu nói mà có thể xé nát chiếc mặt nạ cô đã cố gắng tạo ra, khiến cô thấy khó hciuj.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hiểu Đồng, chị khuyên em một câu chân thành. Tiền Phong như thế nào em cũng thấy ở trong mắt, hắn đối xử với em như thế nào em cũng biết, nếu em thật sự buông tay, sau này… đừng hối hận”
Trong đầu Chu Hiểu Đồng rối loạn, giống như một mớ cỏ dại xoắn lại một chỗ với mớ rơm khô.
Trái tim cô ân ẩn đau, bỗng dưng cô thấy mệt mỏi.
Chu Hiểu Đồng dựa vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nước mắt tích tích rơi xuống “Mộc Vũ, em thấy mình điên rồi, ngày nào cũng hận chính mình tại sao không ૮ɦếƭ đi, chị nói xem em phải làm gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ…?”
Cô cũng muốn tha thứ cho Tiền Phong, nhưng cô vẫn không cam lòng, thật sự không cam lòng. Lần này tha thứ, lần sau lại phải làm sao bây giờ? Trong cuộc đời bọn họ còn bao nhiêu cái “lần sau” đây? Số lần chia tay còn đếm không hết, chẳng lẽ mỗi một lần cô đều phải nói chia tay, rồi nhìn Tiền Phong đến bên cạnh những cô gái khác sao? Một lần đã muốn lấy đi mạng cô rồi, cô thật sự không biết thêm một lần nữa, cô còn có thể tiếp tục chịu đựng được hay không.
Tô Mộc Vũ nhìn Chu Hiểu Đồng đang ôm mình, trong lòng cô cũng chua xót theo. Đều là phụ nữ với nhau, cô cũng biết Chu Hiểu Đồng rất khổ sở, thử nghĩ chuyện như vậy xảy ra với mình, cô có thể làm gì đây? Cô chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất khó chịu trong иgự¢ rồi.
Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn đi theo Tô Mộc Vũ trở lại.
Bên trong phòng đang có tiếng đùa giỡn.
Phương Thiệu Hoa ngồi bên cạnh Mạc Thụy, cười nói: “Mạc Thụy, hai tháng sau anh với Hiểu Đồng kết hôn, không bằng rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội mau có một đứa bé đi”
Hắn một bên nói, một bên trộm liếc nhìn Tiền Phong, nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của tên kia liền lén cười hả hê. Trăm năm khó có cơ hội nhìn thấy Tiền Phong như thế, hắn phải xem cho kỹ vở kịch hay này. Tiền thần kinh, ngàn vạn lần đừng làm cho thằng anh em tốt này thất vọng đó.
Mạc Thụy bị trêu liền ha ha cười rộ lên, không xấu hổ gật gật đầu.
Chu Hiểu Đồng sau khi trở về liền phiền muộn, Mạc Thụy nhỏ giọng hỏi cô, cô chỉ lắc đầu không nói.
Sau bữa cơm, Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy muốn rời đi trước, không ngờ Tiền Phong vác gương mặt đen thui đuổi theo sau.
Tiền Phong lạnh lùng nhếch khóe miệng, nói: “Chu Hiểu Đồng, có dám uống rượu với tôi hay không?”
Chu Hiểu Đồng vốn dĩ chẳng quan tâm, nhưng đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Tiền Phong, cô không cưỡng nổi “Được thôi!”
Đi thì đi, ai sợ ai!
Mạc Thụy đứng một bên nhìn hai người gây chuyện. Hắn chỉ biết cười khổ.
Tới quán bar, Tiền Phong gọi một nhân viên phục vụ mang rượu đến. Hắn rót ra ba ly, lấy đá bỏ vào rồi đặt trước mặt Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng nâng ly lên, giơ về hắn liền uống hết trong một ngụm.
Tiền Phong nhăn mặt, hắn không biết cô có thể uống rượu mà không có bất kỳ một cái nháy mắt như thế từ khi nào. Tiền Phong nâng tiếp một ly, rót vào trong cổ họng.
Hai người cứ anh một ly, tôi một ly, quả thật giống như đang chém Gi*t trên chiến trường, hai cặp mắt cứ trừng về phía đối phương như đang phóng dao.
Mạc Thụy nhíu mày, hắn muốn can ngăn nhưng một khi Chu Hiểu Đồng đã muốn làm gì thì ai có thể ngăn được đây?
Chai rượu trước mặt hai người càng lúc càng nhiều, mắt đã mơ hồ nhưng vẫn kình đối phường như muốn cùng sống cùng ૮ɦếƭ.
Cho đến khi Chu Hiểu Đồng nhịn không được nữa, cô chạy vào toilet nôn lên nôn xuống, nôn đến nỗi dạ dày cũng quặn đau, khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt chua chát.
Cô tát nước lạnh vào mặt mình, nhìn thật sâu gương mặt đã đỏ bừng trong gương.
Không phải mày muốn bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao lại còn ở đây làm những trò mèo đó? Chu Hiểu Đồng, mày bị ngu sao? Hay là do mày điên rồi?
Đi ra, Tiền Phong vẫn còn uống. Cô tiến lên giựt lấy ly rượu trong tay hắn, ném mạnh xuống đất, nói: “Cũng không còn ý nghĩa gì nữa, coi như xong đi”
Thật mệt mỏi, không chỉ có cô, mà còn có Tiền Phong. Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Chu Hiểu Đồng xoa nhẹ huyệt thái dương, đi ra ngoài. Lúc rời khỏi quán bar, Chu Hiểu Đồng cũng nói với Mạc Thụy, anh và cô cũng nên dừng lại thôi.
Hôm nay cô thấy mình thật hèn hạ, không những đưa Mạc Thụy đến đây mà còn cùng anh diễn một vở kịch nhảm nhí cho người khác xem nữa. Có thể lúc đầu, cô thật muốn bắt đầu lại bằng một cuộc sống mới, muốn kết hôn với anh, không hề muốn dối gạt ai. Thế nhưng tại sao lại biến thành hoàn cảnh như hiện tại chứ?
Thật ra Mạc Thụy cũng nhìn ra trong lòng Chu Hiểu Đồng còn chất chứa hình ảnh của Tiền Phong, anh vốn là người rất thoải mái, yêu đương chơi thôi, không được liền quay về làm bạn bè như trước.
Anh vẫn giống như ngày xưa, xoa xoa hai má Chu Hiểu Đồng, nói: “Đồng Đồng này, em không cần nói xin lỗi với anh đâu. Hai ta vốn không hợp nhau, không ai có lỗi với ai cả. Người đàn ông tên Tiền Phong, Tiền đại thiếu gia kia, anh cũng có nghe thấy. Tai tiếng đào hoa hắn lan xa cách đây hai năm rồi, không ai là không biết. Nhưng qua hai năm hắn cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng không có nghe thấy hắn dây dưa với người phụ nữ nào. Một thằng đàn ông có tiền có thế mà có thể như vậy cũng coi như không tệ. Đồng Đồng, em nên biết, tình yêu không giống như chúng ta vẫn thường hay tưởng tượng. Một đôi Trương Bách Chi cùng Tạ Đình Phong đều khiến người đời phải cực kỳ hâm mộ nhưng không phải cũng đã chia tay sao? Nếu hắn muốn giấu em vài chuyện, hắn nhất định có thể khiến cho em không thể tìm ra. Biểu hiện của hắn đêm nay anh biết em cũng thấy, nếu em vẫn vì một chút chuyện mà canh cánh trong lòng thì em thật có thể mất đi một phần cơ hội có được hạnh phúc. Anh vẫn luôn xem em như là một đứa em gái mạnh mẽ ngày xưa, em tự suy nghĩ lại xem?”
Mạc Thụy muốn đưa cô về nhà, trong lòng Chu Hiểu Đồng vẫn thấy áy này nên tự mình đón taxi về.
Đến trước cổng nhà, cô không vào mà ngồi bên cạnh bồn hoa nhỏ, ngồi thật lâu. Một người con gái nhỏ nhắn ngồi rúc sâu vào bồn hoa, không để ý cũng có thể bị lãng quên.
Cô vùi đầu vào hai cánh tay, nghĩ: Làm sao lại khó như vậy? Cho dù cô có cố gắng như thế nào, ép mình phải quyết tâm như thế nào cũng không quên được Tiền Phong. Cô bây giờ, quả thực
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc