Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 79

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Sữa Chua Lên Men
Lúc thư ký nhận được điện thoại liền lập tức nghĩ rằng cấp trên của mình điên rồi!
“Hỉ nhạc?” Đó là cái gì vậy? Không phải là cái món ăn chua chua ngọt ngọt của con nít đã không còn bán từ lâu rồi sao? Kêu cô đi mua ở đâu đây? Hơn nữa, nếu có thể mua thì cũng mang đến bây giờ, bây giờ là mấy giờ nha? Là mười giờ tối rồi đó, là giờ cô phải đi ngủ để dưỡng nhan nữa!
Tiền Phong ngang ngược nói thêm một câu: “Dù sao cô cũng phải mua đến đây cho tôi, nếu không ngày mai cũng đừng đi làm nữa”
Thư ký trực tiếp muốn đâm đầu vào tường ૮ɦếƭ đi, đành miễn cưỡng cười nói: “Tiền kiểm sát trưởng, hay là tôi mua cho ngài ‘Yakult’ nha? Một hũ tương đương với ba mươi tỷ con vi khuẩn lên men, hương vị so với ‘Hỉ nhạc’ cũng không khác biệt đâu”
Tiền Phong cười một tiếng, lại như ma vương nhe răng: “Cô không phải là thư ký giỏi nhất pháp viện thành phố này sao? Dù sao chuyện này liền giao cho cô, cô phải biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ lần này, hậu quả sẽ là cái gì”
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Thư ký nghe thấy thanh âm cắt đứt của điện thoại, trực tiếp nhào vào giữa giường gắt gao cắn một góc chăn. ૮ɦếƭ tiệt, ngày mai người ta phải từ chức!!!
Thư ký đáng thương nhào vào trong lòng chồng khóc lóc kể lể: “Ô ô ô… chồng yêu mau an ủi em…”
Tiền Phong sau khi giao việc cho thư ký, nhìn thấy cũng có người chịu khổ như mình liền khoái ý vô cùng. Hắn tiếp tục dọn dẹp phòng khách, tắm rửa một cái rồi đến thay khăn chườm cho Chu Hiểu Đồng, cứ như vậy ở bên cạnh giường cô đến hết một đêm.
Hừng đông, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng hạ sốt. Tiền Phong mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mớ ra được, hắn quyết không sợ lây bệnh, liền ôm lấy Chu Hiểu Đồng mà lăn ra ngủ.
Chu Hiểu Đồng ngủ một đêm, đồng hồ sinh học tự nhiên đánh thức cô dậy. Mở mắt ra, đầu ong ong xoay vòng nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Cô quay sang bên cạnh nhìn thấy Tiền Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh.
Chu Hiểu Đồng đẩy đẩy hắn. Tiền Phong đang ngủ ngon liền vung tay, than thở: “Đừng gọi anh… anh thật mệt…”
Chu Hiểu Đồng không tiếp tục quấy rầy hắn, tự mình rời giường. Bụng đói meo, cô đi vào phòng bếp, nhìn chén bát trên tủ… không còn một cái nào.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vào thùng rác, toàn bộ đều là mảnh sứ vỡ vụn, Chu Hiểu Đồng có chút đờ đẫn, nghĩ: Mình cùng Tiền Phong thật sự hợp nhau sao? Cha từng nói, có nhiều thứ vốn là của mình thì sẽ là của mình, không là của mình thì dù cố chấp hay cưỡng cầu cũng không được.
Thật ra mối quan hệ này, vốn là do cô cưỡng cầu, không phải sao?
Gia đình cô là gia đình nơi tận cùng của giới bình dân, mà hắn lại là cán bộ cao cấp ăn trên ngồi trước, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một thế giới.
Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, vỗ vỗ gương mặt tiều tuỵ của mình, xách túi lên đi làm.
Không nghĩ tới vừa rời khỏi khu nha lại gặp Liễu Huệ Thành ở gần bến xe công cộng.
Nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, Liễu Huệ Thành xuống xe, nói: “Hiểu Đồng, em có khỏe không?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại ở đây?”
Liễu Huệ Thành có chút ngượng ngùng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra trên gương mặt: “Hôm qua thấy em không khỏe còn bạn trai em lại giống như hiểu lầm cái gì đó, tôi thật xin lỗi. Sáng nay chợt nhớ tới lần trước đưa em về đến đây nên đến xem thử, may mắn gặp được em”
Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho phải. Lúc phát bệnh, cô nhớ rõ, người quan tâm cô là Liễu Huệ Thành, điều này làm cho cõi lòng cô thấy bất ổn.
“Thật ra không liên quan đến anh, anh đừng…”
(Các bạn đang trọng truyện tại http://www.truclamsontrang.wordpress.com)
Liễu Huệ Thành lại giống như một người anh trai, nói: “Được rồi, Hiểu Đồng lên xe đi, nếu đã gặp nhau rồi thì đừng để xe anh trống không rời khỏi chứ. Em cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng sẽ xem em như một đứa em gái, em gọi anh là anh Liễu, được không?”
Người ta đã nói như vậy rồi, chối từ ngược lại cảm thấy không được phóng khoáng, Chu Hiểu Đồng nở nụ cười, kêu một tiếng “anh Liễu” rồi lên xe.
Chu Hiểu Đồng vừa mới vào chỗ làm, đồng nghiệp liền gom lại cười nhạo: “Hiểu Đồng mau khai báo, sao lại có nhiều anh đẹp trai đến đón cậu như vậy?”
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười, phụ nữ văn phòng luôn luôn nhiều chuyện như vậy, càng giải thích thì tô càng đen.
Chưa làm việc được lâu, Tiền Phong đã gọi điện thoại đến, lo lắng nói: “Chu Hiểu Đồng, em lại dám chuồn êm trước mặt anh là sao?” Tiền Phong mở mắt ra lại không thấy Chu Hiểu Đồng vốn nằm dưỡng bệnh bên cạnh mình, hắn liền bật người tỉnh táo lại, tìm kiếm khắp căn nhà.
Chu Hiểu Đồng nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn đáp: “Em đang làm việc”
“Đi làm?” Âm thanh bật người của Tiền Phong phát lên “Em không thể nghỉ một ngày sao? Em thật sự nghĩ rằng mình là siêu nhân à?”
Chu Hiểu Đồng ghét nhất giọng điệu này của hắn “Nghỉ một ngày sẽ không được tiền thưởng cuối tháng!”
Đầu kia, Tiền Phong trợn to hai mắt, quả thật cảm thấy cô ngang ngạnh. Hắn hét lớn: “Tiền tiền tiền, rốt cuộc là mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Em muốn tiền đúng không? Nói đi, em muốn bao nhiêu? Anh lập tức chuyển đến tài khoản của em. Bây giờ, về nhà ngay cho anh, nếu không đừng trách anh gọi đến cho ông chủ của em, bảo ông ta cho em nghỉ việc!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng trắng bệch, giống như bị ai đó tát một cái.
Cô hít sâu hai cái, cắn răng, gằn từng chữ: “Tiền đại thiếu gia, không phải ai cũng giống như anh, có tiền có gia thế, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người vì một số liền không chút giá trị trong mắt anh mà liều ૮ɦếƭ liều sống kiếm được nó!”
“Em… em…” Tiền Phong sắc mặt đen thui “Được, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”
Hắn ném điện thoại, âm thanh “phanh” dập vào tai cô.
Cô tựa lên bàn, không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao, dường như chỉ cần mở miệng là đã cãi nhau, vĩnh viễn không cãi hết.
Tiền Phong cúp điện thoại, một cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ không nhúc nhích ngược lại chân hắn phát đau. Còn chưa từng có ai nghi ngờ năng lực làm việc của hắn. Có tiền? Có thế? Mẹ nó!!!
Hắn mệt mỏi cả đêm bởi vì chăm sóc cho cô, ngược lại, đường đường là Tiền đại thiếu gia kiêm kiểm sát trưởng thành phố S lại bị cô đáp trả bằng cái bản mặt lạnh tanh.. Phi phi!!!
Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là anh tìm em hay em tự đến tìm anh. Lần này anh mà cúi đầu, anh là một con heo!
Thư ký gọi điện thoại đến thông báo đã mua được khá nhiều “Yakult”, còn “Hỉ nhạc” thì phải chờ vài ngày nữa.
Yakult? Hỉ nhạc? Uống cái beep! Xem hắn như kẻ đần à?
Một đôi mắt hoa đào của Tiền Phong hắn bắn nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mang về cho con cô uống hết đi!”
Thư ký mở trừng hai mắt: Tôi chưa có con nha, chẳng lẽ đưa chồng uống sao?
Nữ Tướng ςướק Của Anh
Trong quán bar.
Tiền Phong một thân đầy sát khí ngồi trong góc, tức giận đến nỗi miệng phình ra như một con ếch.
Mắt say lờ đờ lôi kéo Phong Kính, hắn nói: “Cậu có từng gặp một người phụ nữ không biết điều như vậy chưa? Mình bảo cô ấy nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy ngu ngốc nên không hiểu sao? Thế mà còn mắng mình có tiền có thế nên không hiểu gì cả. Mụ nội nó!”
Phương Thiệu Hoa bên cạnh thấy vui sướng khi người gặp họa “Cậu vốn là kẻ có tiền có thế!”
Tiền Phong một cước đạp qua “Biến đi!”
Phong Kính liếc mắt một cái, nói: “Đã nói các cậu không hợp, chia tay sớm đi”
Tiền Phong lập tức trừng lớn một đôi mắt hoa đào như con thỏ “Chia tay? Đừng hòng dễ dàng cho cô ấy như vậy! Nếu không cô ấy còn tưởng như chính mình là đúng rồi, Tiền Phong đây thật không chịu nổi!”
Phương Thiệu Hoa xoa xoa huyệt thái dương, Tiền thần kinh này lại như con thiêu thân, chẳng phân biệt được đâu là lửa đâu là đèn, giận giận điên điên rồi cuối cùng bị dày vò chẳng phải là anh em của hắn hay sao?
Tiền Phong lại nốc liên tiếp hai ly R*ợ*u, trong tròng mắt ngập nước, oan ức muốn ૮ɦếƭ.
“Kính, cậu nói xem Hiểu Đồng sao lại không biết điều dịu dàng giống như Tiểu Vũ nhà cậu vậy? Tiểu Vũ nhà cậu thật tốt, từ nhỏ đã biết nấu cơm, cậu nói xem cũng là bạn bé thân thiết, sao Hiểu Đồng lại không được như vậy? Chu Hiểu Đồng quả thật chính là nữ tướng ςướק, vẫn là loại phụ nữ cầm nồi niêu xoong chảo để đánh nhau”
Phương Thiệu Hoa thấy sắc mặt Phong Kính có điểm không ổn, vội một cái tát chụp được đầu Tiền Phong, cảnh cáo: “Cậu muốn ૮ɦếƭ à? Muốn thì tự đi nhảy sông đi, đừng lôi thêm mình vào”
Tiền Phong ôm chai R*ợ*u lăn dài trên ghế sa lon, y y nha nha giả khóc, lại giống như thật.
________________________
Chu Hiểu Đồng thật đau đầu, cha mẹ lại gọi điện thoại hỏi xem cô cùng Liễu Huệ Thành như thế nào rồi. Cô thật muốn nói thẳng hai người bọn họ chỉ giống như anh em, chuyện trai gái thật như một gậy cũng không đánh ra được.
Nhưng là cô lại không dám, bởi vì dựa theo tính tình của mẹ cô, ngày mai liền có thể tiếp tục an bài một buổi xem mắt khác.
Tàm tạm ứng phó, Chu Hiểu Đồng cúp điện thoại, quả thật muốn tìm cái bao cát đến đánh cho một trận.
“Chu Hiểu Đồng, đến phòng làm việc của tôi một chút” Ông chủ lớn giọng gọi.
Chu Hiểu Đồng còn cho là mình bị bắt nói chuyện điện thoại trong giờ làm việc, nhất định sẽ bị mắng liền vội đứng dậy, dưới ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp đi vào văn phòng ông chủ.
Còn tưởng rằng bị mắng, không nghĩ tới ông chủ đột nhiên nói: “Hiểu Đồng, thư ký của tôi phải nhập việc phẫu thuật, cô ấy xin nghỉ ba tháng. Tôi thấy cô cũng cần cù làm việc, cô có muốn thay thế cô ấy trong ba tháng này không? Tiền lương tôi sẽ tăng gấp đôi, phí tăng ca cũng gấp đôi, cô thấy sao?”
Chu Hiểu Đồng sửng sốt, gấp đôi?
Tiền lương hiện tại của cô là sáu nghìn, nghe nói tiền lương của thư ký cũng gần một vạn chưa tính phí tăng ca. Nếu làm ba tháng này, ít nhất cô cũng nhận được năm vạn đồng.
Lần trước về nhà, cô nhận ra không ít đồ trong nhà cũng bị thay đổi. Máy giặt thiếu điều muốn giật điện, cha mẹ tiếc tiền không dám mua đồ mới. Thật ra cô cũng muốn đổi chỗ ở cho họ nhưng với đồng lương ít ỏi cũng phải mất vài năm. Thế nhưng với cơ hội này, cô có thể đối phó với vài vấn đề trước mắt.
Chu Hiểu Đồng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Được ạ!”
Từ văn phòng đi ra, đồng nghiệp nghe lén bên ngoài đều cảm thấy đầu óc của cô như nổ rồi “Hiểu Đồng, cậu có ngốc không? Cậu thật không biết thư ký của ông ta vì sao lại nhập viện à? Đó là bởi vì liên tục thay ông chủ tiếp R*ợ*u, dạ dày bị xuất huyết nên phải nhập viện phẫu thuật gấp đó!”
Người khác cũng nói: “Hiểu Đồng, đầu cậu còn sốt à? Bạn trai cậu không phải là rất có tiền sao, sao cậu phải vất vả làm việc như vậy? Phụ nữ, đừng quá miễn cưỡng bản thân”
Chu Hiểu Đồng cười nói: “Không sao đâu, chỉ ba tháng mà thôi. Mình mạnh mẽ như thế này, chút chuyện ấy không làm khó được mình”
Cô kiên trì như vậy, người khác cũng khuyên không được đành phải tản ra.
Chu Hiểu Đồng dọn dẹp đồ đạc trên bàn mình, không nói chuyện.
Tiền Phong có tiền, nhưng hắn là hắn, tiền của hắn cũng chính là của Tiền gia, mà không phải là của Chu Hiểu Đồng cô. Cho dù tương lai bọn họ có đi đến hôn nhân, cô cũng không muốn sài tiền của hắn.
Đêm đó cô bị ông chủ lôi đi dùng cô với vài vị khách hàng.
Trên bàn cơm, khách hàng liên tiếp mời R*ợ*u, ông chủ uống tượng trưng hai ly liền đưa Chu Hiểu Đồng đến trước để từ chối khéo “Gần đây sức khỏe tôi không tốt cho lắm, không thể bồi mọi người uống nhiều, Hiểu Đồng, đển thay tôi mời các vị đi”
Chu Hiểu Đồng liều mạng, kính R*ợ*u từ ly này đến ly khác, uống đến nỗi dạ dày cũng muốn trướng lên liền vội ngượng ngùng đi vào toilet nuốt một viên thuốc giã R*ợ*u rồi lại đi ra.
Ăn cơm xong, khách hàng đề nghị đến quán bar. Chu Hiểu Đồng có thể từ chối sao? Đành phải tiếp tục tiếp khách thôi.
Quán bar vào giờ này người người tấp nập, ánh đèn chớp nháy. Nhưng ngoại trừ những người uống R*ợ*u trong quán bar ra thì cũng chỉ còn những kẻ uống nhiều R*ợ*u mà thôi.
Lần thứ ba Chu Hiểu Đồng bước ra từ toilet, cô cảm thấy hai chân của mình muốn mềm nhũn, bụng sôi cồn cào, rõ ràng đã ói hết trong toilet nhưng vẫn không ngăn được cảm giác buồn nôn.
“Hiểu Đồng, làm sao cô đứng ở đây? Bọn họ còn đang chờ cô ngoài kia đấy!” Ông chủ thấy cô lâu quá chưa ra nên tự mình đi tìm.
Chu Hiểu Đồng cười cười hối lỗi, xoa xoa mặt tiếp tục trở về.
“Em gái, anh thật thích tính cách của em, anh chưa thấy ai thoải mái như em vậy… Nào, đến uống thêm một ly, xong ly này anh lập tức ký tên vào hợp đồng! Nhất định sẽ hợp tác lâu dài với công ty em!” Một khách hàng phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng.
Cô cười cười, nhìn ly R*ợ*u trước mặt mà bụng lại sôi ầm ầm. Thế nhưng một câu cô cũng không nói, trực tiếp nâng ly hướng miệng chuốc xuống.
Mới vừa uống được một nửa, đột nhiên một bàn tay kéo lấy vai cô từ phía sau, giựt lấy ly R*ợ*u đang uống ném mạnh xuống đất.
Chu Hiểu Đồng cả kinh, theo bản năng nhìn qua, là một gương mặt đầy tức giận.
Tiền Phong lạnh lùng nhìn cô, hừ lạnh một tiếng. Hắn giữ lấy hai vai cô, P0'p mạnh đến xương vai kêu rôm rốp “Em không về nhà nghỉ ngơi mà còn ở đây uống R*ợ*u, là sao?”
Khách hàng bị R*ợ*u văng lên người, cả kinh vội đứng lên nhìn thấy vết R*ợ*u trên quần áo mình, bộ mặt không vui “Cái gì vậy? Đến đây quấy rối sao? Ông chủ Tôn, là do ông không muốn ký hợp đồng với chúng tôi à?”
Ông chủ vội liên tục giải thích: “Các vị đừng nóng giận, anh chàng này chúng tôi không quen biết nha” Ông chủ biến sắc, nhìn về phía Chu Hiểu Đồng “Hiểu Đồng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói rõ cho tôi xem nào!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc