Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 71

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Nhất Niệm Chi Soa – Nghĩ Sai Là Sai Hết
Tần Nghị Hằng ngồi trên bờ sông, tay áo sơmi nhếch nhác cuốn lên trên cánh tay, râu ria xồm xàm, bởi vì uống R*ợ*u cùng với thiếu ngủ mà đôi mắt tràn ngập tơ máu. Dưới đất, chai R*ợ*u rỗng lăn lông lốc mà hai chân của hắn thả dưới dòng nước, giống như sẽ cứ như vậy mà nhảy xuống phía dưới.
Hắn nhìn nước sông cuồn cuộn dưới chân, ánh trên mặt nước là bóng dáng chật vật của chính mình. Hắn cười, R*ợ*u trong cổ họng trào ra ngoài, rơi xuống mặt sông, nhộn nhạo, thế nhưng lại nhộn nhạo ra hình dáng Tô Mộc Vũ.
“Mộc Vũ… Mộc Vũ…”
Tần Nghị Hằng cúi người nhìn chăm chú vào ảo ảnh dưới mặt nước kia, càng ngày càng thấp, hắn vươn tay muốn chạm vào, cả người như muốn lao xuống lòng sông. Ngay tại giây phút đó, một bàn tay giữ chặt lấy hắn từ phía sau.
“Nghị Hằng, anh đừng như vậy, xin anh đừng như vậy…” Tô Mộc Tình hoảng hốt ôm lấy Tần Nghị Hằng, vừa khóc vừa van xin.
Tần Nghị Hằng kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mắt mình, cười rộ lên: “Mộc Vũ? Rốt cuộc em cũng đến tìm anh sao?”
Hắn cười, vươn tay muốn chạm vào mặt cô ta.
Tô Mộc Tình gắt gao cầm lấy cánh tay Tần Nghị Hằng, nói: “Nghị Hằng, anh nhìn cho rõ đi, em là Mộc Tình, em là Mộc Tình đây, là vợ của anh, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”
“Không! Em không phải Mộc Tình, em rõ ràng là Mộc Vũ! Em là Mộc Vũ của anh!” Tần Nghị Hằng không tin, khuôn mặt trước mặt này tại sao lại có thể là Tô Mộc Tình được, rõ ràng là Mộc Vũ, là Tiểu Vũ của hắn, là người vợ hắn cưới lúc chỉ mới mười chín tuổi.
Thần kinh của hắn đã hoàn toàn rối loạn, giống như một loại tham vọng chôn sâu tận dưới đáy lòng lòng, một loại tham vọng thời gian có thể quay trở về tám năm trước kia, lúc Tô Mộc Vũ mới mười chín tuổi, một cô gái đơn thuần như thế, là khoảng thời gian bọn họ vừa cưới nhau, hạnh phúc đơn giản như thế.
Tô Mộc Tình kích động, nói: “Em thật sự là Mộc Tình! Thật là em mà! Em cho anh xem vết sẹo của em, nhớ rõ không? Lúc ấy em đang mang thai, là anh đẩy em xuống cầu thang, vết sẹo này đi theo em từ đó…”
Cô ta cố gắng tìm những bằng chứng trên người mình, bằng chứng chứng minh cô ta chính là Tô Mộc Tình, nhưng không có trừ vết sẹo nho nhỏ kia.
Trong mắt Tô Mộc Tình mờ mịt, luống cuống. Cô ta rốt cuộc là Mộc Tình hay là Mộc Vũ? Ai có thể nói cho cô ta biết không? Ai tới nói cho cô ta biết đi…
Cô ta vì báo thù, tự tay tàn phá sự sự hiện hữu của chính mình, tới cuối cùng ngay cả chính cô ta cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc là ai.
Tô Mộc Tình mờ mịt ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Tại sao anh không tin em? Em là Mộc Tình, là Mộc Tình đây! Chị ta cũng không thèm liếc nhìn anh dù chỉ một lần, chỉ có em, từ đầu tới cuối đều chỉ có em đứng bên cạnh anh, chỉ có em yêu anh! Tại sao anh lại không nhận ra em? Nghị Hằng, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy!”
Ánh mắt Tần Nghị Hằng ௱o^ЛƓ lung nhìn người phụ nữ trước mắt, nói: “Mộc Tình? Cô thật là Tô Mộc Tình sao?”
Tô Mộc Tình như tìm thấy hi vọng, nắm lấy ống tay áo của hắn, gấp gáp đáp: “Đúng vậy, là em. Nghị Hằng, anh nhận ra em đúng không?”
Tần Nghị Hằng lại như nhìn thấy quỷ, đẩy mạnh cô ta ra, điên cuồng rống: “Cô thật sự là Mộc Tình? Cô cút đi! Cút đi! Là cô… là cô phá hủy hết mọi thứ của tôi! Cút đi! Tôi không muốn gặp lại cô!”
Tô Mộc Tình ngu muội, lúng ta lúng túng “Nghị Hằng…”
Đôi mắt Tần Nghị Hằng đỏ ngầu như nhìn thấy kẻ thù. Hắn bổ nhào qua, gắt gao P0'p chặt cổ cô ta “Tôi giết cô! Là cô phá hủy hết tất cả của tôi, là do cô! Tôi *** cô!”
Hai mắt Tô Mộc Tình trợn trừng, hai tay giãy dụa muốn ngăn cản hắn “Nghị Hằng… anh thả, khụ khụ… thả em…”
Nhưng là Tần Nghị Hằng quyết tâm *** cô ta cho bằng được. Bàn tay hắn nắm lấy tóc cô ta dùng sức đập lên nền cát “Đều do cô, là cô hại tôi nhà tan cửa nát. Tôi hận cô! Tôi muốn *** cô!”
Máu tươi từ trên trán chảy ra, Tô Mộc Tình chật vật quỳ rạp trên mặt đất, muốn né ra nhưng Tần Nghị Hằng lại như phát điên, xuống tay rất độc ác, thật sự là muốn ***.
Tô Mộc Tình hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cho đến khi nhân viên tuần tra bờ sông phát hiện nơi này không thích hợp, thổi còi tách hai người ra.
Tô Mộc Tình cả người đầy máu nằm trên mặt đất, nước mắt hòa với máu bám trên gương mặt. Cô ta tuyệt vọng vươn tay, vươn về phía người đàn ông cô ta yêu nhất trên đời này “Nghị Hằng… Nghị Hằng…”
Nhưng mà trong mắt Tần Nghị Hằng, ngoại trừ hận thù, thì chỉ còn là thù hận.
___________________
Tô Mộc Vũ cũng không biết tất cả chuyện này, lúc đó cô đang tỉ mỉ nặn khối đất sét trong tay. Sau đêm đó, Tô Mộc Vũ “được phép” có thể “tạm thời” ở lại trong nhà Phong Kính, làm một “bảo mẫu tạm thời”.
Cô đang vuốt ve khối đất sét trong tay chính là một bức tượng đại siêu nhân cõng theo tiểu siêu nhân đi cứu thế giới, là do Nhạc Nhạc yêu cầu. Đương nhiên Nhạc Nhạc chính là tiểu siêu nhân mà trong mắt cậu, đại siêu nhân chính là Phong Kính.
Một vị nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây lại làm thứ này, chỉ sợ bất kỳ một người ngoài nào nhìn thấy nhất định sẽ bảo rằng “phung phí của trời”, nhưng Tô Mộc Vũ lại cực kỳ yêu thích điều này.
Tiểu siêu nhân là bảo bối đáng yêu của cô mà đại siêu nhân lại chính là người đàn ông cô yêu nhất trên đời. Vì hai ngươi này mà làm chuyện cả thế giới nhìn thấy đều phải lắc đầu, đương nhiên đáng giá.
Nhạc Nhạc líu ríu bên cạnh cả đêm, trông thằng nhóc cực kỳ H**g phấn. Bây giờ cậu đang ôm Bàn Chải ngủ ngon lành trên sô pha, cái ௱o^ЛƓ nhỏ chu lên trời, trông thật đáng yêu.
Một thanh âm lạnh lùng truyền tới từ phía sau, Phong Kính ôm hai cánh tay tựa trên cánh cửa, nói: “Có vẻ như lời hứa cầu hôn của ai kia vẫn còn chưa thực hiện nha”
Khẩu khí không hài lòng như là tố cáo cô không giữ lời hứa.
Tô Mộc Vũ đáp: “An tâm, Tô Mộc Vũ này đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện” Nói xong, bàn tay đầy đất sét cả gan đưa tới nhéo mặt Phong Kính.
Phong Kính lại không nghĩ đến người phụ nữ hắn xem còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình lại dám khiêu khích hắn. Cô quả thật…
“૮ɦếƭ tiệt!” Phong Kính khiêng Tô Mộc Vũ lên, đi đến phòng tắm.
“Này, anh làm gì vậy?” Tô Mộc Vũ bị khiêng, cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, lại không dám lớn tiếng khiến Nhạc Nhạc tỉnh giấc.
Hết thảy phản kháng đều bị Phong đại thiếu gia trấn áp, sau một tiếng thét chói tai, bọt nước văng khắp nơi, ngay sau đó không còn một thanh âm nào nữa, chỉ nghe tiếng nước chảy không ngừng truyền tới từ phòng tắm, thỉnh thoảng lại lộ ra một chút âm thanh *** khe khẽ.
Bên ngoài, Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải say giấc, miệng thằng nhóc chép chép như đang ăn thứ gì đó rất ngon trong mộng.
Thằng nhóc xoay người, ôm cổ Bàn Chải, trong nhà có ba ba, có ma ma, thật tốt…
Xin Anh Cưới Em
Nhạc Nhạc từ xế chiều liền bắt đầu dán chặt mắt lên màn hình tivi, ai kêu cũng không dời mắt, hỏi nó nguyên nhân thì thằng nhóc kia liền đắc ý nhếch cái cằm nhỏ, nói: “Ma ma của Nhạc Nhạc là người nổi tiếng, Nhạc Nhạc muốn nhìn thấy ma ma trên tivi” Ma ma của những đứa bạn khác không lợi hại như ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cực kỳ hãnh diện nha!
“Ai nha! Ma ma kìa, ma ma thật đẹp nha…” Thằng nhóc vừa nhìn thấy Tô Mộc Vũ xuất hiện trong màn hình tivi, lập tức H**g phấn nhảy dựng lên “Ba ba, ba ba mau đến đây xem nè!”
Bảo mẫu vội ôm lấy cậu, thật sự nếu không ngăn lại, cậu nhóc này nhất định sẽ bay đến ôm chầm lấy tivi cho xem. Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải, đôi mắt lóe sáng vẫn dán vào tivi.
Phong Kính hai chân đan chéo tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt vốn đang đọc báo, lại ngẫu nhiên quét đến trên màn ảnh.
Người dẫn chương trình là một cô gái xinh đẹp, mở lời: “Đầu tiên xin chúc mừng sự thành công của chị trong buổi triển lãm lần trước”
Tô Mộc Vũ mỉm cười “Cám ơn”
Sau phần giới thiệu đơn giản, người dẫn chương trình nói: “Về tài năng của chị chúng ta đã biết rất nhiều, tôi nghĩ cũng không cần phải nhắc lại. Tuy nhiên không ít khán giả rất tò mò về gia đình và tình trạng hôn nhân của chị đấy, tiểu thư Evelyn”
Bị hỏi vấn đề riêng tư như vậy, hai má Tô Mộc Vũ ửng hồng một chút, nói: “Ngại quá, tôi vẫn còn độc thân”
Sắc mặt của Phong đại thiếu gia chúng ta nháy mắt đen thui, ánh mắt như dao sắc nhìn chằm chằm người trên tivi. Nếu Tô Mộc Vũ lúc này đứng trước mặt hắn, nhất định cô sẽ bị ૮ɦếƭ vì dao.
Con trai hơn hai tuổi cũng có mà còn bảo độc thân à?
Người dẫn chương trình nhanh chóng lấy được trọng điểm, hỏi tiếp: “Tiểu thư Evelyn rất xinh đẹp, tại sao vẫn còn độc thân đây? Tôi nghĩ, cả thế giới này có rất nhiều người nguyện vì chị mà khuynh đảo nhân gian đây”
Tô Mộc Vũ đáp: “Ha ha, cô khen sai rồi, thật ra nguyên nhân là trong lòng tôi vốn đã có một người” Lúc nói, hai má cô đỏ ửng.
Cô gái bật người truy vấn: “Thật sao? Tiểu thư Evelyn, xin hỏi chị có thể bật mí một chút không?”
Tô Mộc Vũ mỉm cười, thoáng cúi đầu, giống như tập trung năng lượng toàn thân, hơn mười giây sau, cô rốt cuộc ngẩng đầu, từ từ nói: “Tên của anh ấy là Phong Kính, mọi người chắc cũng từng nghe đến một cái tên khác của anh ấy là… Ethan Fong” Đôi mắt cô lúc này lại lấp lánh như kim cương, hấp dẫn người khác.
Biểu tìn của cô gái này chỉ có thể dùng sợ hãi để diễn tả “Là vị Ethan Fong trong truyền thuyết sao?” Nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây cùng với nhà giám định nghệ thuật quốc tế, thật đúng là tin tức làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Lúc nói ra cái tên này, Tô Mộc Vũ lại không hề do dự “Đúng vậy, chính là anh ấy! Chúng tôi bắt đầu từ một cuộc giao dịch”
Can đảm thừa nhận quả thật khiến người dẫn chương trình nghẹn họng nhìn trân trối.
Tô Mộc Vũ lại không một chút băn khoăn, như nước suối trong vắt ồ ồ tự nhiên chảy ra bên ngoài “Là anh ấy kéo tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối, nếu không tôi nhất định không thể nào tự mình đứng lên được. Anh ấy mang đến mạng sống thứ hai cho tôi, cũng là người dẫn dắt tôi bước vào con đường nghệ thuật. Anh ấy cũng chính là người khiến tôi một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. Giữa tôi và anh ấy cũng có rất nhiều tin đồn không tốt, tôi tin cũng không ít người biết điều này, nhưng tôi và anh ấy cũng sẽ không quan tâm. Tôi thừa nhận anh ấy là một người rất ngang ngược, không coi ai ra gì. Mặc dù như vậy nhưng đôi khi anh ấy cũng lộ ra tính cách của trẻ con” Nói tới đây, Tô Mộc Vũ cười.
Phong Kính vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng gân xanh trên trán không ngừng hiện rõ.
Tô Mộc Vũ tiếp tục nói: “Thế nhưng… những điều này cũng không ngăn cản tôi yêu anh ấy. Anh ấy có thể vừa mắng tôi nhưng ngay sau đó lại sợ tôi cảm lạnh mà khoác áo lên người tôi, anh ấy có thể nửa đêm lén lút mở tủ lạnh ăn hết dĩa trứng chiên cà do tôi làm lúc chiều, anh ấy có thể giả vờ chán ghét tôi nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ tôi…”
Tô Mộc Vũ cứ nói, trên mặt không hề có kích động cũng không xấu hổ, vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như một bài thơ chảy ra từ tận đáy lòng mình.
“Người đàn ông này giống như ánh mặt trời xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy, bất luận nó có nóng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, nhưng tôi vẫn biết anh ấy chỉ muốn mang lại ấm áp cho tôi, bất kể là chán ghét hay giả vờ, tôi vẫn có thể hiểu được tình yêu của anh ấy”
Cuối cùng, Tô Mộc Vũ nói: “Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, tôi biết anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi, cho nên tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh ấy. Năm xưa, chúng tôi bắt đầu bằng một giao dịch, tôi hi vọng bây giờ, chúng tôi có thể dùng hôn nhân để chấm dứt giao dịch đó”
Biên kịch, đạo diễn cùng ê kíp nghe thấy lời Tô Mộc Vũ nói, ánh mắt mọi người đều đã ươn ướt. Một tràng vỗ tay thật to vang lên cổ vũ cô.
Rời khỏi sân khấu quay, Tô Mộc Vũ cảm thấy hai má mình nóng lên. Vừa nãy, cô giống như bị trúng tà, tất cả dũng khí cả đời này cô đều đem ra hết trong mười phút đó.
Cô thật điên rồ mà, bây giờ sao cô dám ra ngoài gặp người đây? Cô thầm nghĩ, tiết mục này sẽ bị phát sóng rộng rãi trong ngày hôm nay, toàn bộ thế giới sẽ đem ánh mắt như thế nào mà nhìn cô đây?
Người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử dùng truyền thông cầu hôn.
Cô ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện lúc nãy đang tựa lưng trên cửa xe hơi, ánh mắt tối đen nhìn về phía cô, khóe miệng của hắn hơi hơi cong lên, sau đó lại bị hắn cố gắng ép lại, giả bộ một bộ dáng lãnh đạm.
Hắn nói: “Tô tiểu thư, dường như cô còn thiếu một bước”
Bên cạnh hắn, Nhạc Nhạc bị quấn trong lớp quần áo dày cộm, đang che miệng cười trộm, nụ cười vui vẻ đến đôi mắt cũng tròn vo trong veo.
Giờ phút này, Tô Mộc Vũ ngược lại cái gì là mặt mũi cũng không thèm quan tâm, ánh mắt của cô liếc về phía chậu hoa Mân Côi bên đường. Cô rút một nhánh đi đến trước mặt Phong Kính, quỳ một gối xuống, khuôn mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: “Phong đại thiếu gia, xin anh hãy cưới em”
Hắn nhíu mày, vẫn tựa lưng trên cửa xe, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không nghe thấy”
Tô Mộc Vũ quả thật hận không thể đem bình cắm hoa cắm lên đầu hắn, còn bày đặt làm bộ làm tịch! Cô đã làm như vậy rồi, còn muốn còn muốn như thế nào nữa?
Tô Mộc Vũ đứng lên, bước đi ngang qua người hắn.
Không nghĩ tới hắn mạnh mẽ vươn tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt. Hơi thở nóng bỏng thả nhẹ bên tai cô, hắn nói “Anh đồng ý”
Nhạc Nhạc không ngăn được kích động nhảy tưng tưng: Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ba ba cùng ma ma của Nhạc Nhạc sẽ kết hôn!
Khóe miệng Tô Mộc Vũ gợi lên tươi cười, kiễng đầu ngón chân, giữ chặt cà vạt của Phong Kính, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Giờ phút này cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Kẻ khác không biết, không sao, chỉ cần hai người bọn họ biết là được. Thế giới to lớn cũng liên quan gì đến em đâu, thế giới của em chỉ cần một mình anh thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc