Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 15

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Thiệp Cưới
Tô Mộc Vũ nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến này, phản ứng đầu tiên chính là đóng sầm cửa lại.
Nhưng tốc độ của Tần Nghị Hằng lại nhanh hơn, một tay chống đỡ cánh cửa ngăn cản Tô Mộc Vũ.
Tô Mộc Tình ủy khuất nói: “Chị, sao chị lại như vậy? Em cùng anh… không. Em cùng Nghị Hằng đến thăm chị, cho dù chị không chào đón cũng không thể đóng sầm cửa như thế chứ”
Tô Mộc Vũ thật không hề muốn gặp lại bọn họ, mím môi nói: “Hai người vào bằng cách nào? Nơi này không chào đón các ngươi”. Cô nhớ rõ, lúc trước Phong Kính đã nói chuyện với bảo vệ, không cho phép Tần Nghị Hằng tiến vào.
Tô Mộc Tình không chút để ý, đi thẳng vào cửa chính, cười ngọt ngào nói: “Đương nhiên là nhờ vào gương mặt nha. Chúng ta là chị em ruột, bọn họ sao ngăn được chứ? Chị, chị nói có đúng không?”
Tô Mộc Vũ chưa bao giờ thống hận như lúc này, giữa bọn họ có cái gọi là huyết thống!
“Chị, chị ở nơi này nha… Không tệ!” Tô Mộc Tình không hề xem mình là người ngoài, đánh giá chung quanh nói “Thế nhưng sao lại có vẻ hơi nhỏ, còn thua một căn nhà bình thường nữa. Nhưng mà ổ tiền ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình, chị thích là được rồi”
Tô Mộc Tình cười đến hồn nhiên, hồn nhiên đến nỗi không ai tin được đây là một người có nhiều tâm kế.
Tô Mộc Vũ lại chỉ cảm thấy ghê tởm, bình thường tình cờ gặp thì thôi, lần này là bọn họ đặc biệt đến đây kiếm chuyện, rốt cuộc có biết xấu hổ là gì hay không?
“Tô Mộc Tình, cút ra ngoài cho tôi!” Tô Mộc Vũ kéo cánh tay của cô ta, dùng sức đẩy ra ngoài.
Hai người bọn họ như lũ ruồi bọ, không ngừng bay tới bay lui trước mắt cô, làm rối loạn cuộc sống vốn không hề yên ổn của cô, khiến cho cô rối tinh rối mù.
Tô Mộc Tình hoảng sợ thét chói tai, bộ dáng rất đáng thương: “Nghị Hằng… cứu em…”
Tần Nghị Hằng không phụ hi vọng của cô ta, tiến lên cẩn thận ôm lấy eo Tô Mộc Tình, một tay đẩy Tô Mộc Vũ ra, căm tức nói: “Tô Mộc Vũ, cô muốn làm gì? Tiểu Tình đang mang thai, nếu đứa bé bị thương tổn, cô đền được sao?”
Trong mắt tràn đầy khoái ý, hắn chính là muốn nói cho cô biết, yêu cầu ly hôn trước kia của cô, nhất định sẽ khiến cho cô hối hận!
Tô Mộc Vũ kinh ngạc, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được. Cái gì? Mang thai…?
Điều này sao có thể?
Tô Mộc Tình dựa vào lòng Tần Nghị Hằng, thẹn thùng nói: “Chị, em mang thai, chị sắp được làm dì rồi, chị nên mừng cho bọn em đi” Trong mắt đều đầy vẻ đắc ý. Chị gái cô ta trong năm năm dài vẫn không mang thai, thế nhưng cô ta chỉ ra tay một chút lại có tin vui, nhất định là ông trời đang giúp đỡ cô ta.
Nhìn thấy trong mắt Tô Mộc Tình đầy vẻ đắc ý, Tần Nghị Hằng vẻ mặt tàn nhẫn, trong khi sắc mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt trắng bệch.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Kính tao nhã từ bên trong bước ra, lúc nhìn thấy Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng, đôi mắt đột nhiên lạnh lùng thâm trầm. Hắn ghét nhất chính là có người lạ đặt chân vào địa bàn của hắn, huống chi đây còn là hai kẻ hèn hạ.
Hai nhân viên bảo vệ thở hổn hển từ dưới lầu chạy lên, hối lỗi cúi đầu: “Thật xin lỗi Phong tiên sinh, người phụ nữ này ỷ vào mình đang mang thai nên lớn lối, chúng tôi không dám ***ng vào cô ta, cho nên… không ngăn lại được. Thật xin lỗi Phong tiên sinh!”
Nhân viên bảo vệ đi thang máy lên. Bọn họ chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, ỷ vào chính mình đang mang thai mà cảnh cáo bọn họ, nếu họ dám động vào, cô ta sẽ kêu cứu, căn bản là không chút lý lẽ.
Mày Phong Kính hơi nhíu lại, quay mặt nhìn lướt qua hai người đang thân mật ôm nhau trước cửa nhà hắn, cười lạnh.
“Hai người xuống dưới đi” Phong Kính hất cằm ý nói bảo vệ cứ rời đi, đôi mắt vừa chuyển, ánh mắt đã mang theo tia lạnh lùng “Còn hai người muốn gì?”
Nụ cười lãnh đạm còn mang chút hứng thú, giống như một con sư tử đang nhàm chán đùa giỡn cùng lũ ruồi bọ trước mặt.
Tô Mộc Tình nhìn người đàn ông này, nhớ tới hai lần trước bị sỉ nhục, trong lòng khẽ nghiến răng, ngoài mặt lại cười nói: “Phong tiên sinh, tôi cùng Nghị Hằng đến đây là đưa thiệp cưới, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn”. Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ kết hôn “Tuy rằng trước kia có chút xích mích nho nhỏ nhưng dù sao cũng là chị em ruột với nhau, anh tuy không phải là… bạn trai của chị tôi, nhưng… a tóm lại vẫn là bạn bè thân quen, rất vui khi anh đến tham dự tiệc cưới”
“Chúng ta có thể đợi nhưng đứa bé vẫn không thể chờ, chị, chị xem em nói có đúng không?” Chuyển hướng sang Tô Mộc Vũ, con ngươi cô ta đột nhiên sắc như dao, mang theo chút đắc thắng.
Thiệp cưới đỏ trong tay cô ta, như là nhiễm lên một tầng máu tươi, đâm vào ánh mắt người khác.
Cầu Xin Tôi Đi!
Nhìn thiệp cưới, cõi lòng Tô Mộc Vũ hung hăng bị đâm thật đau. Tuy rằng, tình cảm của cô đối với Tần Nghị Hằng từ lâu đã không còn nhưng khoảng thời gian năm năm đó lại như một thứ axit ăn mòn tim cô mỗi khi nhớ lại.
Năm năm trước, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày chồng mình dẫn theo em gái ruột đến gặp mình trao thiệp mời đám cưới.
Tô Mộc Vũ nắm chặt bàn tay, kìm nén đau đớn chua xót trong lòng. Là ai đã nói: Người không thể đi nhầm một bước, một khi đi nhầm, cứ mỗi bước sẽ như một bóng ma vĩnh viễn quấn quanh tâm trí, vĩnh viễn không yên bình.
Thấy Tô Mộc Vũ không muốn nhận thiếp mời, trong lòng Tô Mộc Tình đắc ý hừ một tiếng, tiếp tục đưa thiệp cưới đến gần hơn.
“Chị, sao chị lại không cầm? Không để cho em chút mặt mũi nào cả. Vẫn là…” Tô Mộc Tình ngây thơ chớp mắt nói: “…canh cánh đoạn tình cảm của chị và Nghị Hằng trước kia sao? Như vậy không tốt đâu, Phong tiên sinh sẽ ghen đó!”
Cô ta nói với vẻ nghịch ngợm đáng yêu, giống như mình chỉ là một cô gái mười mấy tuổi đầu, cái gì cũng đều không hiểu.
Trong lời nói rõ ràng là ra uy với Tô Mộc Vũ, chồng cũ của Tô Mộc Vũ hiện tại là chồng sắp cưới của cô ta. Câu thứ hai lại còn châm ngòi cho mối quan hệ của Tô Mộc Vũ với Phong Kính.
Cô ta chính là không thích. Tại sao Tô Mộc Vũ đáng ra phải đang cô đơn lại có thể gặp được một gã đàn ông tốt như vậy? Càng làm cho cô ta tức giận chính là gã đàn ông này lại nhiều lần khiến cô ta mất mặt đến muốn điên lên.
Phong Kính thiếu chút nữa bật cười.
Ả đàn bà này thật lắm chuyện, đến thằng ngu cũng nhận ra được. Cũng khổ cho cô ta diễn trò lâu như vậy, giả bộ hồn nhiên ngây thơ. Còn tên Tần Nghị Hằng kia, thân là tổng tài Tần thị lại có thể để cho ả đàn bà này xoay quanh đùa giỡn.
Ánh mắt sắc bén của hắn thoáng nhìn Tô Mộc Vũ đã cứng đờ người bên cạnh, khẽ khàng nắm lấy tay cô.
Cô… lại đang cố chấp kìm nén rồi.
Với chuyện em gái ruột vác theo bụng bầu cùng chồng cũ chạy đến đây đưa thiếp mời đám cười, thật sự không ai chịu được.
Khóe miệng Phong Kính khẽ nhếch lên, cánh tay vòng qua ôm chặt bả vai Tô Mộc Vũ, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô, thì thầm: “Muốn tôi giúp cô đuổi bọn họ đi không? Vậy… cầu xin tôi đi”
Trong nháy mắt, môi của hắn khẽ chạm lên tai của cô, hơi thở nóng phả lên mặt cô, nó như một ngọn lửa đốt cho hai má Tô Mộc Vũ ửng đỏ, mà tay hắn lại vòng xuống ôm lấy eo cô. Không cần nhìn cô cũng có thể đoán ra diễn cảm trên mặt Phong Kính lúc này như thế nào.
“Anh!” Tô Mộc Vũ nhịn không được nghiêng mặt trừng hắn.
Hắn là cố ý, vừa rồi không cho bảo vệ đuổi bọn họ đi chính là cố ý chờ cơ hội này, khiến cho cô phải cúi đầu.
Phong Kính hơi nhíu mày, gương mặt anh tuấn hiếm khi xuất hiện một nụ cười thản nhiên, giống như đang nói: Cô không muốn thì thôi.
Nhìn thấy Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính thân mật, trong mắt vốn dĩ đắc ý thoải mái của Tần Nghị hằng trong nháy mắt biến mất, ngược lại còn sôi gan.
Tô Mộc Tình nhìn thấy biểu tình của Tần Nghị Hằng, trong lòng phẫn hận.
Tô Mộc Tình nhanh chóng tiến lên thân mật nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, nói: “Chị, cuộc đời của em chỉ có một lần lấy chồng thôi, đây là chuyện chung thân đại sự, chị nhất định phải đến đó”. Rất nhanh sau đó, không để Tô Mộc Vũ rút tay về, Tô Mộc Tình liền nhẹ giọng nói: “Chị, chị không đến chứng tỏ là chị đang sợ hãi nha”
Nụ cười xinh đẹp, lại như ma quỷ.
Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, thật muốn tát cho cô ta một cái nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta, cô không thể ra tay.
“Suy nghĩ xong chưa?” Phong Kính nhỏ giọng nói, thanh âm tràn ngập đùa cợt như một con sư tử mãnh liệt nhìn ngắm con mèo nhỏ quật cường.
Nhận Thiệp Cưới
Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhìn đôi nam nữ đang đắc ý đến chướng mắt trước mặt, qua vài giây mới nói: “Được, tôi cầu xin anh”. Nếu thỏa hiệp nhất thời có thể đổi lấy bình yên cho mình, cô chấp nhận.
Tô Mộc Tình nghe thấy loáng thoáng, chưa kịp nghĩ xem họ nói điều gì.
Khóe miệng Phong Kính nhếch lên một chút, đột nhiên nâng mặt Tô Mộc Vũ lên, hôn nhẹ vào hai má cô, nói: “Vậy mới ngoan, đứa ngốc này”
Nói xong, hai ngón tay thon dài đưa ra nhận lấy thiệp cưới, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném lên bàn trà, khóe miệng khẽ cười lạnh: “Nói nhiều thật, chúng tôi tất nhiên phải đi rồi. Bảo bối, em nói có đúng không?”
Tô Mộc Vũ không nghĩ tới Phong Kính sẽ đồng ý, mở to hai mắt nhìn. Hắn tại sao lại có thể thay cô quyết định chuyện đó chứ? Bọn họ đến đây đưa thiệp cưới không phải là muốn làm nhục cô trong tiệc cưới kia sao? Cô cắn răng muốn từ chối lại bị Phong Kính dùng sức ôm chặt eo thon, sức mạnh đó khiên cô không thể vùng vẫy.
Một ánh mắt đảo qua, mang theo cảnh cáo khiến Tô Mộc Vũ nhất thời nói không ra lời.
Bên ngoài, Phong Kính tao nhã nói: “Thế hai người còn chuyện gì sao? Tôi thường nghe nói phụ nữ mag thai rất dễ sanh non, tốt hơn hết là nên an nhàn dưỡng thai thôi, nếu không sợ rằng kết quả lại là trộm không được gà còn mất thêm nắm gạo”
Tô Mộc Tình vừa nghe, sắc mặt lập tức rất khó coi, sắc mặt Tần Nghị Hằng cũng xanh mét.
Phong Kính không thèm để ý, đưa tay bấm bộ đàm nội tuyến: “Bảo vệ phải không? Tôi có hai vị khách rất “quan trọng”, gọi người đến giúp tôi tiễn khách đi. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa thẳng ra cổng lớn, biến mất mới thôi”
Đầu bên kia điện thoại, bảo vệ lập tức nghiêm chỉnh đi lên lầu.
Phong Kính tựa lưng ngang bậc cửa, nói: “Không tiễn” Rõ ràng là đuổi ra khỏi nhà.
“A, đúng rồi! Để chúc mừng tân hôn, tôi có một câu chân thành khuyên bảo: đàn ông đã ăn vụng một lần luôn không ngừng miệng được, có thể có một sẽ còn người thứ hai, không ai là cuối cùng mà ai cũng không biết ai là cuối cùng” Phong Kính ta ftaf cười, rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng lại khiến cho người khác giận đến giậm chân.
Tô Mộc Tình ngẩn người, cả ngày mới kịp phản ứng, sắc mặt đã kém lại càng thêm kém. Cô ta cắn chặt răng, hận không thể tiến lên liều mạng.
Tần Nghị Hằng lại càng tức giận đến thiếu chút nữa đã xông lên đánh với Phong Kính một trận, thế nhưng đã bị hai vị bảo vệ chế trụ: “Hai vị, mời”
Bảo vệ toà nhà nghiêm chỉnh, nếu không phải nhớ tới Tô Mộc Tình đang mang thai, làm sao không chế trụ nổi bọn họ. Có Phong tiên sinh làm chỗ dựa, bọn họ việc gì phải sợ?
Tần Nghị Hằng bị ngăn lại, không thể tiến lên, quả thực rất chật vật. Hắn ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn cho chảy máu đến ૮ɦếƭ.
Tô Mộc Tình vội hét lên: “Không được ngăn chồng tôi! Nếu con tôi bị động, tôi sẽ khiến các người đền mạng”
Phong Kính vừa định đóng cửa thì nghe thấy câu này, ánh mắt hắn lạnh lùng, lại nói: “Nhớ kỹ, sau này không được để người lạ tuỳ tiện đi vào, cũng đừng động vào phụ nữ có thai cùng người già, nếu không sẽ xảy ra chuyện, biết không? Chuyện đó chắc cũng không cần tôi dạy các người chứ?” Nói xong, cửa đóng lại, giọng nói của Tô Mộc Tình run lên, theo bản năng che bụng của mình.
Bảo vệ cung kính nói: “Vâng, Phong tiên sinh, bọn tôi nhớ kỹ”. Nói xong vươn tay “Hai vị, xin mời”
Tô Mộc Tình hừ một tiếng, sau đó cười lạnh: “Đến ngày hôm đó, chúng tôi đợi hai người đại giá quang lâm!”. Chớ đắc ý, hôn lễ hôm đó, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc