Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 109

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Cống Hiến
Một điệu múa Latin, tiết tấu tươi sáng hoạt bát. Có người nói Latin là điệu nhảy chứa đầy ma thuật của tình yêu. Mà Rumba chính là tinh túy cùng linh hồn của Latin.
Đặc điểm của nó là vừa phải lãng mạn, kỹ thuật nhảy mê người, vừa phải gợi cảm nhiệt tình. Nhịp chân uyển chuyển vừa có yêu, lại vừa có triền miên, thân thể cùng tư thế mềm mại đáng yêu, cước bộ thướt tha khiêu khích như gần như xa. Đó chính là lời biểu đạt của nam nữ về tình yêu thông qua điệu nhảy.
Nhưng điệu nhảy của Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa lại như trình diễn một màn chọi trâu.
Thân thể hai người kề nhau, gần như là có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương. Lòng bàn tay kề lòng bàn tay, hơi thở quấn lấy hơi thở, bước nhảu kế tiếp bước nhảy, từng động tác không có một giây ngừng nghỉ.
Hai người nhảy múa, quả thật mà múa đến nhiệt huyết sôi trào (1).
(1) “Nhiệt huyết sôi trào”: Máu nóng nổi lên
Mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán, nhịp thở của Kiều Na thêm nhanh, hơi thở của Phương Thiệu Hoa cũng khẽ hiện bên tai cô, thanh âm vốn dĩ trầm thấp do vậy lại càng mang vẻ gợi cảm của nam giới: “Sao rồi? Chịu được được không?”
Kiều Na kiềm nén tiếng thở gấp, hừ một tiếng trả lời: “Phương thiếu thấy sao?” Cùng với điệu nhạc cuối cùng, cô chợt buông tay ra, đầu ngón chân điểm nhẹ luân phiên xoay tròn, cánh tay trắng nõn như cánh bướm tung bay giữa khung trời.
Khóe miệng Phương Thiệu Hoa nhếch lên, mũi chân nhanh chóng đuổi theo. Mỗi lần hắn sắp đuổi kịp thì Kiều Na lại càng xoay tròn lui về phía sau. Hai kẻ anh tới tôi lui, như truy đuổi lẫn nhau.
Ngay khoảnh khắc Kiều Na lại lui về phía sau, đầu ngón chân của Phương Thiệu Hoa chợt xoay tròn, tiến về phía trước, cánh tay lớn vươn ra ôm lấy vòng eo Kiều Na, hoàn toàn chặn đứng đường lui của cô.
Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa như mỉm cười, ý bảo lần này xem cô trốn như thế nào. Nhưng trong tích tắc đấy, Kiều Na chợt cúi người xuống.
Vòng eo của cô tựa vào cánh tay cố chấp mạnh mẽ của Phương Thiệu Hoa, hai cánh tay xinh đẹp rộng mở, một chân rủ xuống tự nhiên nhưng ngay lập tức đã nâng lên, đầu gối mượt mà gần như chạm vào yết hầu Phương Thiệu Hoa.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, đuôi mắt Kiều Na nhếch lên khiêu khích.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điệu nhảy này có thể nói là phấn khích tuyệt vời.
Kiều Na dùng lực cánh tay hắn để đứng dậy, nhưng lòng bàn tay Phương Thiệu Hoa vừa động đã dán trên lưng cô. Hắn nói nhỏ bên tai cô: “Kiều Na, còn muốn giấu diếm tôi bao lâu nữa? Cha đứa bé rốt cuộc là ai?”
Tư thế như vậy khiến những người đứng xem bên ngoài tin rằng đây là cặp tình nhân đang thân mật nói nhỏ với nhau. Không một ai biết, bọn họ đang chuẩn bị tư thế cho một cuộc chiến khác.
Đôi môi môi đỏ mọng của Kiều Na nhếch lên, nói: “Tôi nhớ hình như vấn đề này thuộc loại riêng tư cá nhân, Phương thiếu chẳng lẽ là muốn ‘ nghiêm hình bức cung’ sao?”
Phương Thiệu Hoa ôm eo cô càng chặt thêm ba phần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú như muốn tháo xuống khuôn mặt hoàn mỹ kia “Cô nghĩ rằng chút kỹ xảo cỏn con đó có thể lừa gạt được tôi sao? Bệnh viện đã báo cho tôi, cô chỉ mang thai được hơn hai tháng”
Ánh mắt Kiều Na vẫn chứa ý cười, ý cười không giảm mà lại càng tăng “Thì thế nào?”
Bốn mắt nhìn nhau, dường như đang so xem ai nhìn lâu nhất sẽ thắng.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt xung quanh nhìn họ. Phương Thiệu Hoa buông lỏng cánh tay đang ôm eo, nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, mặc kệ những ánh mắt của mọi người xung quanh.
Kiều Na hắng giọng: “Phương thiếu à, xin để ý lễ giáo dùm tôi”
Phương Thiệu Hoa hừ một tiếng, đáp: “Lễ giáo? Nơi này không có bao nhiêu người khiến tôi phải chú ý đến lễ giáo” Giọng điệu cao ngạo, tựa hồ như vốn dĩ không đem bất cứ kẻ nào đặt vào mắt.
Kiều Na muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lần này Phương Thiệu Hoa tuyệt đối không buông tha dễ dàng như vậy. Hắn vươn tay đặt ngang gáy cô, ngay lập tức ôm ngang người cô lên không. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ma ôm Kiều Na rời khỏi buổi tiệc.
Kiều Na quả thật muốn học chút công phu mèo cào của Chu Hiểu Đồng, một cái tát ném lên trên mặt hắn, nhưng cô lại sợ gây thêm tiếng xấu cho mình. ૮ɦếƭ tiệt! Tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt!
Phương Thiệu Hoa không quan tâm đến ánh mắt phẫn nộ của cô, mở cửa xe nhét cô vào ghế ngồi phía sau, sau đó cũng tự mình leo vào đè Kiều Na phía dưới.
Không gian bên trong xe không coi là nhỏ, nhưng ghế sau chứa hai người vẫn có vẻ chật.
Thân thể hai người dường như là kề sát vào nhau, cánh tay quấn lấy. Trong bóng đêm, ***g *** Phương Thiệu Hoa không ngừng phập phồng, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn cô, dướng như muốn một ngụm nhét cô vào bụng mình.
Kiều Na không hài lòng với tư thế lúc này của hai người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Phương thiếu, chẳng lẽ anh lại cảm thấy hứng thú với một phụ nữ mang thai như tôi sao?”
Phương Thiệu Hoa ghét nhất vẻ mặt này của cô, nụ cười mị hoặc này đẹp thì có đẹp, nhưng nó như chiếc mặt nạ khiến cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng cô, khiến cho người ta muốn lột chiếc mặt nạ kia, nhìn xem phía sau gương mặt luôn mang vẻ kiêu ngạo là thứ gì.
Hai tay của hắn nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, đè hai cánh tay của cô sang hai bên. Đầu hắn cúi xuống cắn môi cô, nụ hôn mang theo tức giận chà đạp đôi môi đỏ mềm mại kia, nếm hết vị son trên đó, sau đó cạy mở hàm răng cô, một lần xâm lược nuốt sạch toàn bộ hơi thở.
Nụ hôn kịch liệt giống như là muốn làm thịt cô. Kiều Na kịch liệt thở gấp, nhiều lần muốn chạy trốn lại bị hắn bắt trở về. Phương Thiệu Hoa tỉ mỉ thưởng thức vị ngọt của cô, người phụ nữ này như một đóa hoa anh túc, nếm qua một lần luôn không thể nào quên được hương vị ngọt ngào đó.
Suốt hai tháng, không có lúc nào là hắn không nhớ tới hương vị trên người cô.
Lúc bàn tay hắn luồn vào làn váy *** bờ hông mẫn cảm, cả người Kiều Na run lên, dùng sức cắn chặt răng. Nhân lúc Phương Thiệu Hoa buông lỏng, Kiều Na thừa dịp rút một tay bị giữ chặt hung hăng tát lên mặt hắn.
“Phương Thiệu Hoa, tôi đã nói rồi. Tôi không phải là đồ chơi của anh!” Kiều Na nổi giận. Đã rất nhiều năm, chưa có người nào dám làm như vậy với cô. Đôi mắt trừng lớn vì tực giận cùng với bờ môi bị hôn sưng đỏ càng khiến cho khuôn mặt cô thêm phần diễm lệ.
Phương Thiệu Hoa nâng tay ngăn cản bàn tay cô, khẽ cười một tiếng “Kiều Na, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn được rồi phải không?”
Phương Thiệu Hoa nheo mắt, quả thật muốn cắn người phụ nữ ‘khẩu thị tâm phi’ (1) này một cái “Nếu cha đứa bé không phải là tôi, thì tại sao cô phải gạt tôi, bảo rằng cô mang thai đã ba tháng?”
Kiều Na biết không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, cũng không cần phải tiếp tục tìm cách giấu diếm. Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Thì sao? Anh nghĩ anh là gì của tôi? Anh chỉ là người đã cống hiến một con ***, góp phần hình thành đứa bé trong bụng tôi. *** của anh vẫn còn nhiều mà, chỉ cần góp cho mấy cô gái của anh, mỗi người một vài con thì cũng có khác gì tôi đâu?”
Hợp Tác Hay Là Giao Dịch?
“Thì sao? Anh nghĩ anh là gì của tôi? Anh chỉ là người đã cống hiến một con ***, góp phần hình thành đứa bé trong bụng tôi. *** của anh vẫn còn nhiều mà, chỉ cần góp cho mấy cô gái của anh, mỗi người một vài con thì cũng có khác gì tôi đâu?”
Đôi mắt Phương Thiệu Hoa trong nháy mắt híp lại một cách nguy hiểm.
Lại dám so sánh hắn với cái kho lưu trữ ***. Người phụ nữ này… nếu có thể, hắn quả thật hận không thể P0'p ૮ɦếƭ cô.
Kiều Na nhìn hắn, lại càng cười lạnh lùng thêm.
“Phương thiếu, đừng nói anh muốn kết hôn với tôi nhé?” Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phương Thiệu Hoa, bờ môi của Kiều Na kê sát vào nhưng đôi mắt kia lại trong trẻo đến dọa người “Đừng đùa nữa, chúng ta đều đã là người lớn, truyện cổ tích không xảy ra ở đời thường đâu”
Cô không tin Phương Thiệu Hoa sẽ thực sự cưới mình. Đàn ông trên đời này cô đã thấy rất nhiều, hứa hẹn hôn nhân đương nhiên Phương Thiệu Hoa không cho nổi, mà cô cũng không thấy lạ. Một khi đã như vậy, lãng phí thời gian để làm cái gì?
Kiều Na cười lạnh, đẩy hắn ra. Thế nhưng khi cô mới vừa mở cửa xe, một ánh sáng nhấp nháy cách đó không xa khiến cô giật mình. Kiều Na cả kinh, là đám chó săn của truyền thông!
Kiều Na vội che mặt nhưng càng lúc càng nhiều tia sáng nhấp nháy. Bốn năm tên chó săn vội nhào đến vây quanh cô.
“Tổng thanh tra Kiều, xin hỏi là quan hệ của cô và Phương thiếu là như thế nào? Vì sao lại có những cử chỉ thân mật trong xe?”
“Hai người là tình nhân bí mật sao? Tại sao lại không công bố ra ngoài?”
“Tổng thanh tra Kiều, tại sao cô không trả lời? Là chột dạ sao? Xin hỏi có phải cô muốn dùng cách này để hợp tác với Phương Viên hay không?”
Cho dù Kiều Na có nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Thời điểm nhạy cảm, địa điểm nhạy cảm, còn bị chụp hình những tư thế mẫn cảm, cô dường như có thể tưởng tượng ra, đám bát quái này sẽ viết thành cái gì trên báo ngày mai rồi.
Kiều Na nắm chặt tay, cố làm cho mình bình tĩnh “Các bạn phóng viên, tôi với Phương thiếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hi vọng mọi người đừng viết bậy bạ, nếu không tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp”
Một tay phóng viên lập tức nói: “Tổng thanh tra Kiều, cô nói như vậy hình như chính là giấu đầu hở đuôi!”
Vài người lao đến, nhanh chóng vây quanh Kiều Na. Chân cô vừa trợt, Phương Thiệu Hoa lập tức nhảy ra khỏi xe, vòng tay giữ chặt lấy eo cô.
Ánh đèn loang loáng nhanh chóng chớp tắt, đôi mắt Phương Thiệu Hoa đầy ngoan lệ, đầy tức giận. Hắn tung một cước đá nát chiếc máy ảnh trên tay phóng viên, gầm nhẹ “Cút hết cho tôi!”
Nhóm chó săn cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau.
Phương Thiệu Hoa bảo vệ Kiều Na, đưa cô vào trong xe. Chiếc Hummer phát ra âm thanh động cơ như thú hoang gầm rú, sau đó lao đi nhanh như tia chớp.
Nhóm chó săn giật mình, nhanh chóng đuổi theo.
Kiều Na nhìn đám chó săn vẫn còn theo đuôi, nói: “Phương Thiệu Hoa, xem anh đã làm cái gì kìa!” Lúc nãy đáng lý cô đã có thể che giấu vụ tai tiếng này, nhưng Phương Thiệu Hoa vừa xuất hiện, quả thật chính là cung cấp thêm tài liệu cho vụ scandal
Cô lại đau đầu. ૮ɦếƭ tiệt! Tại sao lại có thể như vậy?
Gương mặt Phương Thiệu Hoa lạnh lùng, giẫm mạnh chân ga, chiếc Hummer như được gắn thêm động cơ lao nhanh về phía trước, bỏ xa đám chó săn phía sau.
Một đường, Phương Thiệu Hoa chạy đến cổng biệt thự, phanh lại, sau đó bế Kiều Na vẫn đang chống cự xuống, đá văng cửa phòng, ném cô vào giữa giường.
Kiều Na choáng váng, vừa định đứng dậy thì Phương Thiệu Hoa đã đè lên người cô, đầu gối hắn dạng bắp đùi cô ra hai bên, bờ *** rắn chắc lập tức bao phủ phía trên cô.
Lần đầu tiên, Phương Thiệu Hoa tản mát ra khí thế cường đại như thế trước mặt cô. Hắn lúc này như một con sói hoang dã, hai mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo.
“Phương thiếu, rốt cuộc thì anh muốn cái gì?” Kiều Na cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo tức giận của cô, trầm giọng nói: “Tổng thanh tra Kiều đây không phải thích nhất là làm giao dịch sao? Tôi có một cuộc giao dịch, muốn hợp tác với cô. Tôi đầu tư năm trăm ngàn cho cô, nhưng đổi lại cô phải làm người phụ nữ của tôi trong vòng một năm, cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra”
Năm trăm ngàn là một số tiền đầy hấp dẫn, có năm trăm ngàn trong tay thì vấn đề túng quẩn hiện nay của cô lập tức có thể được giải quyết, hơn nữa còn hợp tác cùng Phương Viên, đây hoàn toàn là sự trợ giúp không hề nhỏ. Tuy nhiên…
Đôi mắt Kiều Na xuất hiện sự ngoan độc: “Anh muốn tôi bán con tôi?”
“Cô không thể không nghĩ xấu cho tôi được sao? Đứa bé này có một nửa dòng máu của tôi, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với nó” Phương Thiệu Hoa gầm nhẹ. Hắn cảm thấy người phụ nữ này từ khi sinh ra đã hận hắn, cho đến lúc hắn ૮ɦếƭ đi mới thôi!
Mắt Kiều Na chợt lóe, hai người nhìn nhau ước chừng hơn mười giây, sau đó đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, phun ra một chữ: “Được!”
Chỉ cần hắn không đánh chủ ý lên đứa bé này, lại còn có năm trăm ngàn, sao cô lại không làm chứ? Mặt khác, bên phía truyền thông cũng sẽ có cái để giải quyết, coi như một mũi tên trúng ba con nhạn.
Khóe môi Phương Thiệu Hoa ***, sau đó vạch ra một nụ cười. Ánh mắt hai người đều lóe tia sáng, giống như một tấm màn giăng lên giữa trận đấu, rốt cuộc lại không biết lần này ai thua ai thắng.
Ngày hôm sau Tô Mộc Vũ đọc thấy tin tức trên báo. Hai ngày trước hai người bọn họ còn tranh đấu lẫn nhau, không ngờ hôm nay bỗng nhiên lại tuyên bố sẽ hợp tác. Cô ấy hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại, hỏi: “Kiều Na, hai người đang chơi cái trò gì vậy?”
Kiều Na cầm một miếng sandwich đưa vào trong miệng, nhình cô ăn sáng như một con mèo nhỏ ngủ gà ngủ gật “Không có gì, chị an tâm đi. Sau khi hợp tác kết thúc, em với hắn ta sẽ lập ra một ranh giới rõ ràng”
Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Kiều Na, em muốn đùa với lửa sao?”
Kiều Na đáp: “An tâm, em rất lý trí, hơn nữa luôn chừa một cửa sau để đào tẩu”
Cúp điện thoại, Kiều Na cười nhẹ. Đùa với lửa sao? Có lẽ đúng như vậy, nhưng ngọn lửa này cuối cùng sẽ đốt ai, còn chưa có định đoạt đúng không?
Lúc Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa quang minh chính đại xuất hiện trong một nhà hàng Tây, hơn nữa lại đang dùng cơm thì bọn chó săn truy tin tức vụ scandal lần này cũng rời đi.
Kiều Na nhẹ giọng nói: “Phương thiếu, đám chó săn đó đi rồi, tay của anh có phải là nên buông ra hay không?”
Cánh tay vòng ngang thắt lưng cô của Phương Thiệu Hoa vẫn không buông ra, ngược lại càng ôm sát thêm vài phần. Hắn ghé vào bên tai cô, hơi thở đầy ái muội, nói: “Tổng thanh tra Kiều mà cũng biết thẹn thùng sao?”
Kiều Na híp mắt, xoay người ôm lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng đưa đến trước mặt hắn “Phương thiếu…” Hai chữ nhẹ nhàng thốt lên, hơi thở phả lên chiếc cổ màu mật ong của hắn, nóng hổi như một mảnh lông chim khều vào trái tim hắn.
Một luồng nhiệt trào xuống ***, nhịp thở của Phương Thiệu Hoa lập tức thâm trầm. Thế nhưng Kiều Na lại bỗng nhiên buông lỏng hai tay, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười một tiếng “Không ngờ Phương thiếu lại ngây thơ như vậy”
Phương Thiệu Hoa cảm thấy *** của mình lúc này thật khó chịu, hắn cắn chặt răng muốn kéo yêu tinh kia trở về. Thế nhưng Kiều Na đã nhanh chóng đeo kính râm, nhảy vào chiếc xe màu đó của cô, phất phất tay lái đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc