Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 107

Tác giả: Lại Sơ Cuồng

Sự Tàn Nhẫn Của Phương Thiếu
Kiều Na nhìn tên đàn ông đang nhe răng cười với mình, thầm cắn răng: Không nghĩ tới một chút không cẩn thận của mình lại khiến ‘thuyền lật trong rãnh nước’.!
“Giám đốc Hoàng, lần trước là tôi cả gan liều lĩnh, ông là người lớn cũng đừng nên chấp nhất một cô gái như tôi chứ” Đầu Kiều Na choáng váng, cô biết hiệu lực của thuốc đang ăn mòn thần kinh của mình. Cô nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng khiến cho mình duy trì tỉnh táo, đại não hoạt động hết công suất tìm cách thoát thân.!
Giám đốc Hoàng tiến sát lại, nâng người cô lên, bàn tay lưu luyến trên cần cổ trắng nõn: “Chậc chậc, mỗi lần tổng thanh tra Kiều mở miệng là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận, nhưng mà… cô nghĩ rằng đã chơi tôi một lần thì sẽ có lần sau sao? Cô thật nghĩ giám đốc Hoàng này quá đơn giản rồi! Chưa có ai ăn được một chút lợi nhuận từ tôi hết đó!”
Kiều Na biết tên giám đốc Hoàng này nhất định sẽ không để cô yên, vì thế không hề vòng vo mà nói thẳng: “Ông rốt cuộc muốn thế nào?”
Ông ta trợn to đôi mắt dữ tợn, nói: “Tổng thanh tra Kiều, cô không phải là thích quay phim sao? Lần này, để cô làm diễn viên chính được không? Cô yên tâm, lần này sẽ đặc sắc hơn so với lần trước. Tôi đã chuẩn bị một tên rất khỏe mạnh để cô tận hưởng hết đêm nay. Đoạn phim này nếu được đăng lên mạng, cô nghĩ xem nó sẽ được ủng hộ như thế nào?”
Giám đốc Hoàng càng nói, biểu cảm của ông ta càng dữ tợn, ánh mắt nhìn Kiều Na đều là điên cuồng.!
Kiều Na run rẩy một cái, thì ra ông ta lại muốn…! Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của ông ta căn bản không phải là đang nói đùa!!
Sắc mặt Kiều Na trắng bệch, cho dù cô trấn định như thế nào thì dưới tình huống như vậy cũng không cách nào bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. Cô cắn chặt răng, làm sao bây giờ? Bây giờ làm sao để thoát thân đây?
Ông ta đã hạ quyết tâm trừng trị cô, căn bản sẽ không bởi vì vài câu nói xạo của cô mà dừng tay. Chẳng lẽ lần này cô thật sự phải chịu thiệt bị chó cắn sao?
Nhưng mà… đứa bé trong bụng cô phải làm sao bây giờ? Bây giờ con của cô mới là quan trọng nhất!
Kiều Na cắn chặt môi dưới, nắm chặt lòng bàn tay.
Bên kia, giám đốc Hoàng đã sớm chờ không được mà trực tiếp đưa lệnh: “Mang cô ta đi!”
Khải Sâm đi ra khỏi toilet, lúc trở lại cảm thấy thật kỳ quái. Ngồi vào bàn, trên mặt vẫn là vẻ khó hiểu.
Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quơ ly rượu trong tay, chất rượu màu đỏ trong ly lay động ra một mảnh mị hoặc. Hắn hỏi: “Sao vậy?”
Khải Sâm lên tiếng: “Tôi cảm thấy thật kỳ lạ. Vừa rồi lúc rời khỏi toilet, tôi hình như nhìn thấy tổng thanh tra Kiều bị hai gả đàn ông ôm đi”
Hai tên đàn ông? Nghe thấy bốn chữ này, đôi mắt Phương Thiệu Hoa lập tức nheo lại, ly rượu trong tay nhoáng lên một cái thiếu chút nữa là đổ ra ngoài.
Giỏi lắm, lúc trước nhục nhã hắn, nói hắn không đủ tư cách, không nghĩ tới đảo mắt một cái lại cùng tới hai tên đàn ông dây dưa một chỗ. Như vậy mới có thể thỏa mãn cô sao?
Khải Sâm phát hiện sắc mặt Phương Thiệu Hoa có chút không tốt, bèn hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Phương thiếu để ý sao?” Hắn ta cũng chỉ là nói giỡn. Lần trước Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na ‘gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây’, hắn ta rất để ý. Hai người này rõ ràng không hợp tính nhau, nhưng như vậy mới thật khiến người ta để ý.
Phương Thiệu Hoa bật người cười to “Tôi để ý á? Một người phụ nữ như vậy, chú nghĩ đáng giá sao?”
Một người phụ nữ ‘trăng hoa’ như vậy, cả ngày nhào nặn trong quán bar, tối đến thì lăn lộn với bất kỳ gã đàn ông nào. Hắn để ý sao? Nằm mơ đi!
Phương Thiệu Hoa ngẩng đầu lên, một ngụm uống hết ly rượu trong tay..
Mà bên kia, Kiều Na bị hai gã đàn ông mạnh mẽ khiêng ra ngoài. Rõ ràng cô có chống cự nhưng cả người lại không chút sức lực, thậm chí cả há mồm kêu cứu cũng không được. Người ở bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là cô uống rượu, sau đó muốn qua đêm với tận hai gã đàn ông.
Cô thật muốn có ai đó đến cứu mình, bất cứ kẻ nào cũng được, cho dù là cái tên khiến cô kinh tởm – Phương Thiệu Hoa, cô cũng sẽ cảm kích. Thế nhưng vẫn không có, không có, ai cũng không có.
Cô cắn chặt răng mặc cho hai người đàn ông kia nhét vào trong xe. Giám đốc Hoàng đi theo phía sau, ông ta lên xe, Ϧóþ chặt hai má Kiều Na, nói: “Đừng nóng, kịch hay còn chưa có bắt đầu!”
Xe dừng lại trong một ngõ nhỏ âm u. Máy quay chuẩn bị xong, Kiều Na nhắm hai mắt lại. ૮ɦếƭ tiệt, cứ coi như cô bị hai con chó cắn đi, không quan tâm.
“Bắt đầu đi” Giám đốc Hoàng đứng phía sau máy quay, cười tà ác.
Hai tên đàn ông cường tráng lập tức xoa tay đi tới. Một gã giữ lấy hai tay cô, một gã bắt đầu xé quần áo cô. Chỉ nghe một tiếng roẹt, áo sơ mi của cô đã bị xé rách, lộ ra một mảng da thịt lớn trơn bóng.
Hai tên kia kinh hô một tiếng, bị cảnh đẹp hấp dẫn.
Đồng thời.
Trong nhà hàng, Phương Thiệu Hoa đột nhiêm đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Khải Sâm kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
Phương Thiệu Hoa trầm mặt, không nói một lời liền liền xông nhanh ra ngoài.
Trong ngõ nhỏ âm u, giám đốc Hoàng nhìn Kiều Na qua màn hình máu quay, quần áo bị xé mở lộ ra đầu vai mượt mà, xương quai xanh xinh đẹp, cùng với bộ иgự¢ cao thẳng được che giấu trong chiếc áo иgự¢ bằng ren, bầu иgự¢ lại nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Nếu không phải ông ta sợ bà vợ ở nhà biết thì ông ta đã nhảy lên trên người Kiều Na.
Nhưng vào lúc này, một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên. Giám đốc Hoàng còn không kịp quay đầu lại đã ăn một đấm.
Phương Thiệu Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt, trước máy quay, Kiều Na với quần áo không chỉnh tề bị hai tên đàn ông đè trên người. Từ đáy lòng, một cơn giận dữ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng thiếu cháy ý chí của hắn.
Phương Thiệu Hoa cắn răng, xông lên trước, hai đấm đánh ngã hai gã đàn ông còn không kịp phản ứng. Sau đó, một tay hắn kéo Kiều Na, nghiến răng nói: “Kiều Na, cô thật đúng là vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Một tên không đủ cho nên lần này đổi lại hai tên à?”
Nhân tiện, hắn đạp mạnh vào иgự¢ một tên gần đó. Tên kia bị đá vào иgự¢, phun ra máu.
Kiều Na trợn mắt, tên này mỗi lần mở miệng là không có lời nào dễ nghe. Cô khẽ hừ một tiếng, đáp: “Sao? Chẳng lẽ Phương thiếu cũng muốn gia nhập? Không biết Phương thiếu đây thích đàn ông hay phụ nữ?”
Phương Thiệu Hoa nhìn lướt qua gã đàn ông vừa bị mình đá, quả thật muốn nôn. Hắn hận không thể một cái tát ૮ɦếƭ Kiều Na.
Cô gái này không chịu cúi đầu trước hắn dù chỉ một lần sao?
Một bên, giám đốc Hoàng bị một đấm lồm cồm bò dậy, hét lớn: “Thằng chó ૮ɦếƭ nào xen ngang chuyện của ông? Muốn ૮ɦếƭ hả?” Ánh đèn nơi đây hơi âm u, ông ta căn bản không thấy rõ bộ dạng của Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa quay đầu lại, quét mắt nhìn ông ta một cái, đáp: “Muốn ૮ɦếƭ? Bản thân tôi muốn nhìn xem ai muốn tôi ૮ɦếƭ!”
Phương Thiệu Hoa quát một tiếng chói tai, cả người giám đốc Hoàng run lên. Ông ta nhận ra giọng nói này, là… Phương thiếu? Làm sao có thể là hắn ta? Ở thành phố S này, bất cứ người nào cũng biết Phong thiếu, Tiền thiếu cùng với vị Phương thiếu này, trăm triệu lần đừng nên động vào bộ ba người họ. Hắn có quan hệ như thế nào với Kiều Na? Chẳng lẽ… ông ta đã động vào người phụ nữ của Phương thiếu?
Phương Thiệu Hoa nhìn chiếc máy quay còn đang hoạt động trước mặt, lửa giận nhanh chóng bốc lên. Một cước, hắn đạp đổ chiếc máy quay, đạp nát nó, sau đó cầm lấy cái giá chĩa thẳng vào cuống họng giám đốc Hoàng, hét: “Nhận ra tôi chưa? Bây giờ nói rõ, rốt cuộc là là ai muốn ૮ɦếƭ?
Ai mà không biết, Phong thiếu lạnh lùng, Tiền thiếu điên rồ, nhưng rất ít người biết Phương thiếu hắn rất tàn nhẫn. Trên thương trường, cho dù là ai dám đắc tội hắn, tất cả chỉ có một kết cục chính là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cả người giám đốc Hoàng run rẩy, muốn ngất đi.
Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi cô phải cắn chặt môi. Một chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. Cô vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, nói: “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”
Đứa Nhỏ Của Ai?
Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi cô phải cắn chặt môi. Một chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. Cô vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, nói: “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”
“Cô làm sao vậy?” Phương Thiệu Hoa nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt cùng với cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi, liền cau mày hỏi.
Kiều Na cắn răng, bụng đau đớn đến run rẩy khiến cả người cô co rút: “Bệnh viện… mau đưa tôi… đến bệnh viện…”
Con của cô, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!
Phương Thiệu Hoa thấy thế, không một giây chậm trễ lập tức ôm lấy cô đặt vào trong xe, giẫm mạnh chân ga lao về hướng bệnh viện.
Một cuộc điện thoại gọi đi, xe vừa dừng trước cổng bệnh viện lập tức có bác sĩ cùng y tá đẩy băng ca đến. Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất đưa Kiều Na đã hôn mê phòng cấp cứu.
Cả người Phương Thiệu Hoa đầy mồ hôi đứng bên ngoài, thở ra một hơi thật sâu.
Mười phút sau, bác sĩ đi ra nói: “Phương thiếu, bạn gái của ngài uống phải thuốc mê liều cao khiến cho cơ thể mẹ bị rối loạn, thai nhi bị động, có dấu hiệu sảy thai nghiêm tọng. Chúng tôi sẽ cố hết sức cứu thai nhi nhưng xin ngài hãy kí tên vào đây”
Phương Thiệu Hoa cơ hồ là lập tức nhíu chặt chân mày, đồng tử hơi co lại: “Ông nói cái gì?”
Bác sĩ nghĩ rằng mình nói chưa rõ ràng nên lặp lại một lần nữa.
Phương Thiệu Hoa nhìn dòng chữ “chữ ký của người thân” trên tờ giấy, chân mày vẫn nhíu chặt. Tờ giấy trong tay hắn dường như là bị nắm chặt đến nhăn nheo. Sau đó, hắn nhanh chóng cầm 乃út kí tên của mình vào.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, bờ môi Phương Thiệu Hoa mím thật chặt.
Cô ấy mang thai? Chẳng trách lúc nãy cô ấy lo lắng như thế. Thế nhưng, đứa bé kia là của ai? Chẳng lẽ… là của hắn?
Năm tiếng sau, Kiều Na mới tỉnh lại. Mở to mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là sờ bụng mình.
“Yên tâm, đứa nhỏ của cô không có chuyện gì”
Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía cửa sổ. Phương Thiệu Hoa mặc âu phục tựa vào cửa sổ, trời đã rạng sáng, một tia sáng mặt trời chậm rãi khuếch tán cả một khoảng trời rộng lớn. Gương mặt hắn mang theo vẻ uể oải nhưng vẫn duy trì tư thế tốt nhất, dáng người cao to tựa vào bên cửa sổ, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, lại không châm lửa.
Kiều Na biết được đứa nhỏ không có chuyện gì, lúc này mới chậm thở ra một hơi.
Phương Thiệu Hoa đi đến trước mặt cô, nhìn gương mặt vẫn còn xanh xao. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Đứa nhỏ này mấy tháng rồi? Cha nó là ai?” Năm tiếng này, hắn vẫn một mực tự hỏi vấn đề này, nếu đứa bé này thật là của hắn thì…
Kiều Na ngưng trệ, sau đó chậm rãi nhếch môi cười “Nếu tôi nói là của anh thì sao?”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa hơi phóng to, hỏi lại: “Cô nói thật sao?”
Kiều Na nhìn hắn, đầu hơi nghiêng một chút. Đôi mắt to tròn giấu sau hàng mi cong nhìn hắn, trông cô có vẻ như một cô gái đơn thuần tuổi đôi mươi. Rồi sau đó, cô bỗng nhiên thổi phù một tiếng, nhịn không được mà bật cười, nói: “Phương thiếu, anh tin thật à? Thế nhưng, lại làm Phương thiếu thất vọng rồi, đứa nhỏ này đã ba tháng”
Ba tháng? Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cả khuôn mặt đều thâm trầm. Nếu như đúng là ba tháng, một đêm kia của hắn và cô cũng chỉ vừa hai tháng lẻ bảy ngày, cho nên con của cô căn bản không phải của hắn.
Nắm tay Phương Thiệu Hoa xiết chặt, điếu thuốc chưa châm lửa trong tay nháy mắt bị vo thành mảnh nhỏ rơi trên đất. Hắn cắn răng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều Na nói: “Cô! Rất giỏi!”
Hắn đúng là nhìn lầm rồi, người phụ nữ này là loại ‘trăng hoa’, tìm kiếm đàn ông khắp mọi ngõ ngách, thế mà thiếu chút nữa hắn đã bị cô dụ dỗ!
Một cước, Phương Thiệu Hoa đá mạnh lên chiếc tủ cạnh chân, cả người đầy sát khí phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Phương Thiệu Hoa, Kiều Na nhắm mắt lại thở phào một hơi. Như vậy cũng tốt, cũng giấu được hắn. Con của cô không nên có một chút liên quan gì đến tên họ Phương này. Loại đàn ông này, cô không cần.
Con của Kiều Na cô, phải do cô chính cô chăm sóc.
Lòng bàn tay dán vào bụng mình, Kiều Na thầm nghĩ: Con yêu, mẹ không thể cho con một người cha, nhưng khi con được sinh ra, mẹ cam đoan sẽ yêu thương con gấp bội, sẽ dành cho con sự quan tâm tốt nhất trên thế giới này.
Chuyện cô mang thai thật sự không thể che giấu được. Lúc Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chạy tới đã gấp gáp hỏi: “Em / cậu mang thai là sao?” Hai người đều giật mình.
Kiều Na không thèm để ý, lột vỏ chuối, bỏ vào miệng rồi đáp: “Thì chính là mang thai thôi!”
Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, ngồi vào bên giường cô nói: “Bọn chị là muốn hỏi, cha của đứa bé… là ai?” Một người phụ nữ đã mang thai tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Con đường làm mẹ đơn thân cũng không phải bất cứ ai cũng chịu đựng được.
Kiều Na nhíu mày, cười khẽ: “Nó không có cha đâu. Không biết em giống Đức Mẹ Maria sao? Một mình mang thai đó”
Tô Mộc Vũ cảm thấy là lạ. Lúc nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, vẻ mặt của hắn ta âm trầm, trông rất giống muốn Gi*t người. Cô ấy còn có chút kinh ngạc nhưng vẫn không biết giữa hai người này là có mối quan hệ như thế nào.
“Kiều Na, cậu… cậu sẽ rất vất vả” Chu Hiểu Đồng than nhẹ một tiếng. Cô ấy nghĩ giữa ba người thì kẻ điên rồ nhất là chính mình, không phải là Kiều Na, thế nhưng không thể ngờ lại chính Kiều Na đã chọn một con đường như vậy.
Kiều Na ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thật trùng hợp, thứ mình không sợ nhất chính là khổ”
Thấy tâm ý Kiều Na đã quyết, hai người cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ biết cố gắng chăm sóc cô.
Tuy rằng Kiều Na cảm thấy mình tự gánh vác được nhưng là vì con yêu, cô vẫn nghỉ ngơi thật tốt. Nữ vương luôn luôn điên cuồng trong công việc, thế nhưng, lại không đi làm tận ba ngày, cả công ty từ trên xuống dưới đều kinh ngạc.
Ngày thứ tư, Kiều Na mặc bộ đồng phục công sở màu đỏ đi vào công ty, toàn bộ ánh mắt nhân viên đều đảo qua cô. Kiều Na vẫn không quan tâm, nhấn nút thang máy lên lầu tiếp tục bắt đầu làm việc.
Bây giờ ngay cả trà cô cũng không uống, chỉ uống sữa tươi. Tuy rằng cô rất ghét mùi sữa nhưng Tô Mộc Vũ kiên trì bắt cô uống để có dinh dưỡng gì đó co đứa bé. Kiều Na nghĩ: Con yêu, mẹ vì con mà hi sinh nhiều như vậy, sau này con nhất định phải ngoan ngoãn đó.
Cô nhớ tới con trai của Chu Hiểu Đồng và Tiền Phong – Tiền Anh Tuấn, cái thằng nhóc kia chỉ mới bốn tuổi đã dám tốc váy cô giáo, bị cô giáo gọi điện thoại đến phản ánh với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cầm chổi lông gà đuổi theo nó, thằng nhóc vừa khóc vừa hét lên cam đoan sẽ không bao giờ tốc váy cô giáo nữa. Không ngờ, ngày hôm sau lại tốc váy một bạn nữ cùng lớp.
Còn có Nhạc Nhạc của Tô Mộc Vũ, mới lên tiểu học thế mà đã quen một lúc hai cô bạn gái.
Cô nghĩ, nếu cô sinh ra một đứa con trai có phải cũng sẽ nghịch ngợm như vậy hay không? Nếu như là con gái, quên đi, cũng đừng có giống Nữu Nữu, con bé kia chính là một cô bé thích ăn vặt.
Kiều Na nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, như một đóa tường vi đang kỳ nở rộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc