Giao Dịch Đêm Đầu Tiên - Chương 18

Tác giả: Vu Thất Thất

Ôi cái eo, tối hôm qua. . . . . . Lê Tử Hâm kinh ngạc một chút, lập tức từ trên giường ngồi dậy, khi đứng dậy toàn bộ máu đều dâng lên, đột nhiên đầu lại trở nên đau, cô một lần nữa ngã xuống giường.
Có chút xấu hổ, lại có chút khó coi, cô dùng đôi tay che mặt mình lại, âm thầm chàn nản, rốt cuộc cô đã làm cái gì a! Biết rõ đem cái đồ bại hoại này về thì anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, vậy mà cô vẫn cứ làm.
Haizz. . . . . . Rốt cuộc phải làm sao mới đúng đây? Nhưng mà Lê Hiên đâu mất rồi? Cô đưa tay sờ sờ chăn bên cạnh, còn có thể cảm nhận được một chút hơi ấm, chẳng lẽ. . . . . . Tên kia lấy được thứ mình muốn, đem mình áp đảo một lần nữa ở trên giường, sau đó thì bỏ của chạy lấy người?
Lê Tử Hâm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, thì ra là cô đối với anh chỉ có vậy mà thôi, nhưng mà cũng không cần làm phiền anh đặc biệt tới Canada chứ? Tên kia cho dư tiền mua vé máy bay, không bằng làm viện trợ hay quyên góp thì còn tốt hơn!
Càng nghĩ càng giận, cô không biết mình ở trong lòng Lê Hiên là cái gì, tồn tại như thế nào, mơ hồ nhớ tới lúc kích tình tối hôm qua Lê Hiên nhẹ giọng nỉ non bên tai bên tai của cô câu "Anh yêu em" .
Trong lúc nhất thời cô không biết rốt cuộc nó là giả hay là thật, khó trách mọi người đều nói, lời của đàn ông lúc ở trên giường không thể tin, huống chi anh còn từng là một người đàn ông vô cùng xấu xa.
Lê Tử Hâm phồng hai má lên, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất, lật người dậy đi tìm quần áo ở mép giường chuẩn bị mặc vào.
"A! Có lầm hay không! Ai. . . . . ."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, làm cho Lê Tử Hâm sợ hãi mà kiêu ra tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, cuống quít cầm quần áo mặc vào, đi ra ngoài dò xét xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Lê Tử Hâm mặc quần áo ngủ từ trong phòng ra ngoài, đã nhìn thấy Daisy ngồi ở trên ghế sa lon đang cúi đầu không ngừng lay động hai vai khẽ cười, mà xa thêm một chút có một người đang ngồi, trên người chỉ mặc có cái áo sơ mi mỏng, tóc còn ướt, người đó chính là Lê Hiên.
"Daisy, what hap¬pend?" Lê Tử Hâm không hiểu hỏi DaiSy.
Daisy cuối cùng cũng ngưng cười, nhún nhún vai, "Không sao cả..., chỉ là lúc mình đang muốn đi vệ sinh, không cẩn thận thấy được mỹ nhân đang mặt đồ tắm mà thôi."
Lê Hiên nghe được Daisy nhạo báng như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Anh . . . . . Còn chưa đi sao." Lê Tử Hâm không để ý tới Daisy đang lên cơn động kinh, có chút khó hiểu hỏi Lê Hiên.
Lê Hiên thấy Lê Tử Hâm chịu nói chuyện với mình, sắc mặt vừa khó coi trong nháy mắt tiêu đi rất nhiều, lập tức từ trên ghế salon đứng dậy.
"Tử Hâm. . . . . . Sao anh phải đi? Anh ở đây chờ em đồng ý đi cùng với anh mà." Lê Hiên đưa tay kéo Lê Tử Hâm, vẻ mặt thành thật nói.
"Vậy anh trở về chỗ của anh đi, ở đây làm cái gì!" Lê Tử Hâm dùng sức hất tay của anh ra, nhưng không nghĩ anh lại lần nữa bắt đầu dây dưa, hơn nữa còn dây dưa không chịu buông.
"Chậc chậc, mình đi ngủ bù đây." Daisy phất phất tay, tiếng trung nó không rõ lắm, cười đến ý vị sâu xa, "Mình không muốn ở đây phá hỏng chuyện tốt của hai người, hơn nữa . . . . . . Tối hôm qua mình ngủ không được ngon lắm !"
Nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Daisy, Lê Tử Hâm lập tức cảm thấy đến hai gò má của mình nóng ran, ***ng phải người kia sẽ không có chuyện gì tốt mà.
"Dù sao thì anh cũng nên đi đi!" Lê Tử Hâm đưa tay đẩy Lê Hiên, vừa cầm quần áo trên ghế sa lon nhét vào trong tay anh.
"Này này! Tử Hâm em đừng đuổi anh đi. . . . . ." Lê Hiên vừa mới giãy dụa đã bị Lê Tử Hâm đuổi ra khỏi cửa, có chút bất đắc dĩ than thở, anh cảm giác mình thật sự rất là vô tội, tối hôm qua vẫn còn là bảo bối ở trong *** anh, vậy mà vừa mới xuống khỏi giường đã trở mặt không nhận người.
Nhất định là do cô Daisy đó, da mặt Lê Tử Hâm quá mỏng, lại bị cô ấy nói, Tử Hâm làm sao chịu nổi.
"Tử Hâm, Tử Hâm, mai anh sẽ tới tìm em, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết, cho nên. . . . . . Ngày mai mặc kệ có chuyện gì em cũng không được đuổi anh đi!" Lê Hiên dùng sức vỗ cái cửa, nhất định là Lê Tử Hâm sẽ nghe được lời mình mới vừa nói, anh đứng ở trước cửa một lát, sau đó mới xoay người rời đi.
Lê Tử Hâm tựa vào cửa, suy nghĩ hổn loạn, không biết nên làm sao mới tốt đây.
Anh không có rời đi, anh còn nói nhất định phải đợi đến khi cô đồng ý cùng anh trở về. . . . . . làm cho trong lòng cô có một loại cảm giác vô cùng vui vẻ.
Lê Tử Hâm có chút ghét tâm trạng của mình bây giờ, cảm thấy mình thật là đần, sao lại dễ dàng bị Lê Hiên đầu độc rồi, cô cũng không thể phủ nhận là chính cô đang có chút mong đợi, đồng thời cũng đang suy đoán, rốt cuộc thì người kia muốn làm cái gì?
"Tử Hâm, cậu có muốn đi tham gia party của Antony không? Có rất nhiều trai đẹp đó, mình tin tưởng với điều kiện của cậu, nhất định sẽ tìm được người đẹp trai không thua vì người vừa rồi dâu!"
Daisy đang chán đến ૮ɦếƭ, không ngừng cầm điều khiển chuyển đổi tiết mục truyền hình.
Lê Tử Hâm lắc đầu một cái, "Không đi đâu..., mình không thích hợp với mấy chỗ đó."
"Cái gì mà không thích hợp? Cậu còn trẻ, không cần cả ngày đều như mấy bà già suốt ngày thích ở trong nhà..., có được hay không vậy?" Daisy lại bắt đầu xuất chiêu làm nũng của mình.
Lê Tử Hâm vẫn lắc đầu như cũ, "Mặc kệ cậu nói thế nào, dù sao thì mình cũng không thích đi tới mấy chỗ đó, mình mà đi thì chỉ gây thêm phiền phức mà thôi, tốt nhất là cậu đi một mình đi, thay mình chào hỏi Antony!"
Daisy bĩu môi, đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của Lê Tử Hâm, "Mình biết rõ rồi nha..., cậu đang đợi người đàn ông hôm qua phải không! Mình biết ngay, cậu giống như cô gái nhỏ rất đơn thuần, rất dễ bị người khác gạt đó!"
"Nào có. . . . . . mình thật. . . . . ." Lê Tử Hâm kéo tay của cô ra muốn giải thích, lại bị Daisy cho cô một ánh mắt vô cùng xem thường.
"Lời nói ngày hôm qua mình đều nghe hết rồi, cậu đừng cãi chày cãi cối nữa, ‘Tử Hâm, mai anh sẽ tới tìm em, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết, cho nên. . . . . . Ngày mai mặc kệ có chuyện gì em cũng không được đuổi anh đi!!’.” Daisy vừa cười to, vừa bắt chước theo giọng điệu của Lê Hiên.
Lê Tử Hâm không chịu được nữa mà trừng mắt nhìn cô, sau đó thì quay mặt đi chỗ khác coi TV, không thèm nhìn cô nữa.
"Tốt lắm..., nếu đã nói như vậy thì mình không quấy rầy hai người hẹn hò nữa." Daisy phất tay, cố ý làm ra tư thế ưu nhã đi ra ngoài.
Lê Tử Hâm nhìn bóng lưng Daisy rời đi, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.
Một lúc sau, cửa truyền tới tiếng gõ cốc cốc.
Lê Tử Hâm bất đắc dĩ lắc đầu, Daisy này, ra cửa luôn là quên mang đồ quan trọng theo, có khi là điện thoại di động, có khi là chìa khóa, có một lần còn vô cùng khoa trương đi về đúng năm lần, để lấy cái gì đó.
"Kẻ ngốc này, sao lại. . . . . ." Lê Tử Hâm vừa nói, vừa đưa tay mở cửa, lại không nghĩ rằng, người đứng ở trước cửa chính là Lê Hiên, lời vừa mới lên tới miệng đã nuốt xuống toàn bộ.
"Anh xảy ra chuyện gì?" Lê Hiên mỉm cười nhún nhún vai.
Lê Tử Hâm thu lại nụ cười, lắc đầu bày tỏ không có gì.
Lê Hiên thấy cô vừa nhìn thấy anh thì lặp tức thu lại nụ cười, trong lòng có chút khổ sở, nhưng mà anh biết, muốn lấy được lòng của Lê Tử Hâm vô cùng khó, bởi vì hai người khuya ngày hôm trước làm ra chuyện thân mật như vậy, nhưng cô vẫn cự tuyệt không muốn gặp mặt anh.
Anh đã nói rồi, hôm nay anh sẽ trở lại mà? Nếu quả thật cô không muốn gặp anh thì đã sớm đuổi anh ra khỏi cửa rồi, căn bản sẽ không để anh vào!
"Anh tới dây làm gì?" Lê Tử Hâm chủ động hỏi trước, đương nhiên là ý của cô rất rõ ràng ‘Anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không tùy tiện mà đi theo anh đâu’.
"Đi rồi em sẽ biết." Anh nắm lấy cổ tay của Lê Tử Hâm, cố làm ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.
Thật là không chịu nổi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi loại trò chơi nhàm chán này! Lê Tử Hâm đi theo Lê Hiên lên taxi.
Lê Hiên dùng tiếng Anh lưu loát nói ra một cái tên, Lê Tử Hâm kinh ngạc quay mặt sang anh, đó là một khu nhà giáo đường rất có tên tuổi, Lê Tử Hâm nghe được rất rõ ràng, bình thường cô cũng thường đi ngang qua nơi này, thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy hôn lễ được cửa hành ở trong giáo đường.
Áo cưới màu trắng, bó hoa xinh đẹp, cô nghĩ cũng không dám nghĩ, tim lại bắt đầu hơi đau, khi đó cô liền nghĩ tới Lê Hiên, bộ mặt khinh thường của anh nói với cô, đúng, giấy chứng nhận kết hông, như vậy cô còn chưa thỏa mãn sao? Chẳng lẽ cô còn trông chờ chúng ta sẽ cùng nhau đi vào lễ đường, mặc lễ phục, bày tiệc mừng?
Lễ phục, giáo đường. . . . . . Đây đều là hy vọng xa vời với cô, giống như tình yêu của Lê Hiên với cô vậy, vừa nghĩ đến nơi này, thì xe cũng chậm rãi dừng lại..
Lê Hiên nhìn thấy sắc mặt Lê Tử Hâm của có chút không tốt, anh cũng đoán được sơ sơ ý nghĩ của cô, là do anh quá nóng nảy, chỉ sợ cô một mất hứng, lại một lần nữa chạy trốn khỏi tay của anh.
Lê Hiên thật thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lôi kéo cô xuống xe.
"Tại sao lại dẫn tôi tới đây?" đôi môi Lê Tử Hâm khép mở một chút, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.
Lê Hiên mỉm cười, bỏ một tay vào trong túi áo, "Tử Hâm, em đã quên quan hệ của chúng ta sao?"
"Quan hệ giữa chúng ta? Giữa chúng ta. . . . . . Không phải sớm đã không còn quan hệ sao?" Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, bổ sung nói: "Tôi nhớ lúc tôi đi cũng đã gửi cho anh giấy thỏa thuận ly hôn gì đó rồi mà, chỉ cần anh. . . . . . Đừng nói anh!" Chợt nhớ tới cái gì, Lê Tử Hâm ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn thấy dáng vẻ và phản ứng của cô, hài lòng gật đầu một cái: "Không sai, đơn thỏa thuận ly hôn, chỉ có một mình em ký tên, nên coi như là không có hiệu lực?"
"Tại sao anh. . . . . ." trong tim Lê Tử Hâm dân lên một cảm xúc khó tả, cô cố hết sức bình tĩnh, hi vọng có thể đè nén xuống. Lê Tử Hâm nghiêng mặt đi, cuối cùng cũng đem lời đã giấu bao lâu nay nói ra khỏi miệng.
"Lê Hiên, anh cần gì làm vậy chứ? Chúng ta buông tha lẫn nhau không tốt sao? Anh cần, tôi cũng cần, chúng ta hoàn toàn không cũng một thế giới, không phải sao? Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, anh hổ thẹn với tôi, tôi hiểu nhưng mà. . . . . . Tôi không muốn bởi vì anh đối với tôi có áy náy mà trói buộc bản thân mình, tôi có thể buông tay để cho anh. . . . . ."
"Nói cách khác, em vẫn còn thích, có đúng hay không?" Lê Hiên không chút úp mở nào trực tiếp mở miệng hỏi ra câu này.
Lê Tử Hâm cắn chặt môi dưới, không trả lời, thật ra thì dù có chấp nhận, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều việc, vẫn không giống như chúng ta tưởng tượng, sao có thể là nói quên là quên, nói không nghĩ thì không nghĩ, nói không yêu thì không yêu đây?
Lê Tử Hâm đối với Lê Hiên cũng chưa hoàn toàn quên, điều này là không thể nghi ngờ, chỉ là. . . . . . Thật sự muốn trở về, thì có thể trở về hay sao?
"Tử Hâm!" Lê Hiên thấy cô không mở miệng, ngược lại không gấp gáp, anh tiếng lên một bước, quỳ một chân trên đất, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị xong.
"Mặc dù loại hình thức này hơi thô sơ một chúc, nhưng anh cảm thấy rất được, cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần nó biểu đạt ra tâm ý của anh là tốt rồi. Tử Hâm, em còn nhớ lời tối hôm qua anh nói với em chứ? Mặc dù anh đối với em quả thật cảm thấy áy náy, nhưng cũng không phải vì điều này mà bắt anh ngàn dặm xa xôi tới đây. Đến Canada muốn tìm em là có lý do! Nếu như anh đối với em mà có ai náy thì chỉ cần anh bồi thường cho em là được, anh có thể cho em một số tiền lớn, thậm chí là cho em một ít cổ phần của công ty, còn cái khác nữa. . . . . . Thế nhưng đây không phải là đều mà anh muốn. Tử Hâm, anh yêu em, có lẽ so với việc em yêu anh thì có lẻ anh đã yêu em sớm hơn rồi, không phải anh tìm lý do cho bản thân, nhưng sự thật là như vậy, cho nên anh mới tức giận, châm chọc em, tổn thương em, chỉ là bởi vì anh sợ, sợ em chỉ vì tiền mà đi chọn ở bên cạnh anh! Nếu như có thêm một cơ hội nữa, Tử Hâm, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, em hãy gả cho anh!"
Lê Hiên từ trong hộp nhẫn cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc nhẫn, đưa lên ngay Ng'n t út của Lê Tử Hâm.
Không có cự tuyệt! Gương mặt Lê Hiên căng thẳng cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười, không thể không nói, cho dù là anh ở vào thời khắc như vậy cũng biết được cái gì gọi là sợ, sợ Lê Tử Hâm không hề thương anh nữa, sợ Lê Tử Hâm bởi vì đã từng bị anh tổn thương mà rời khỏi anh, sợ rất nhiều, nhưng đều là bởi vì Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nhẹ nhàng nhếch môi dưới, biết mình là tên ngốc, cho nên vẫn còn bị Lê Hiên dùng lời ngon tiếng ngọt bắt nhốt, cúi đầu nhìn người vẫn còn quỳ một chân ở dưới đất, tuyết trắng phau trên đất cũng bị đầu gối của anh đè ép, cô vội vàng đưa tay kéo anh, "Mau dậy đi! Để cho người khác nhìn thấy thì rất kỳ đó!"
Lê Tử Hâm dùng sức, Lê Hiên đứng dậy, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhẹ nhỏm: "Có người nhìn sao? Vậy thì để cho họ nhìn đã đi, cầu hôn có cái gì không tốt, chờ chúng ta về nhà thì chúng ta cử hành hôn lể? Kiểu Trung Quốc được không, hay là kiểu phương tây? Bằng không kiểu Trung Quốc làm một lần, kiểu tây phương làm một lần, đúng rồi, không biết bên cái gia tộc đó có quy định gì nữa không. Hoặc là du lịch kết hôn. . . . . ."
"Này! Anh có đang nghĩ quá nhiều hay không!" Lê Tử Hâm nhíu mày hỏi, nghĩ tới sau này già rồi, không biết Lê Hiên có trở thành người nhiều lời hay không?
"Phải ha, những thứ này nha, chờ chúng ta sau này lại nói nữa, bây giờ có một chuyện vô cùng quan trọng!" Lê Hiên nhướng mày cười một tiếng, trong nụ cười có một ít mùi vị gian tà.
Lê Tử Hâm muốn nói, mặc dù anh như vậy quả thật rất tuấn tú..., nhưng mà điều này làm cho cô có chút nho nhỏ lo lắng, quả nhiên cô còn chưa kịp nói ra thì Lê Hiên đã dùng hành động để chứng tỏ chuyện bây giờ quan trọng nhất chính là gì rồi.
Ôm bảo bối của mình vào trong ***, nhẹ nhàng giữ chặt cằm của cô, nâng gương mặt cô lên, Lê Hiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm.
"Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm không ý thức mà nắm chặt vạt áo của anh khẽ hừ nhẹ một tiếng .
Nụ hôn này của Lê Hiên vừa sâu lại vừa trằn trọc triền miên, trong lòng không ngừng vui mừng, cũng may tất cả đều còn chưa kịp, tất cả đều không quá trễ, người yêu anh cũng là người anh yêu vẫn còn chờ đợi anh.
Xuân về hoa nở, mùa xuân năm thứ hai, cuối cùng Lê Tử Hâm cũng không lây chuyển được Lê Hiên, đành phải tạm ngừng việc học ở Canada cùng Lê Hiên quay trở về nhà họ Lê.
Đến nay cô vẫn cứ nhớ, khi cô mới vừa về tới nhà Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa nhiệt tình đoán tiếp cô, khi đó cô mới chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là gia đình ấm áp.
Ánh nắng ấm áp chiếu xạ ở trên người trải dài xuống cỏ, thật sự là rất ấm áp.
Lê Tử Hâm có chút lười biếng nằm trên mặt đất, ý thức dần dần bay xa, đột nhiên trên môi lại có một đôi môi khác phủ lên, làm cô rất nhanh liền đoán được người đó là ai, khóe môi không tự chủ được làm hiện lên một nụ cười nhạt, cô chậm rãi mở mắt ra.
"Sao lại hôn lén em?" Cô giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên đưa tay ôm cô vào trong *** của mình, in lên trán của cô một nụ hôn, nhìn dáng vẻ cô tức giận phồng má thật sự là rất đáng yêu, hận không ăn cô vào bụng ngay lặp tức, nghĩ như vậy Lê Hiên không có chút quy cũ nào tay rượt đến bên eo của cô chuẩn bị P0'p thì lại bị Lê Tử Hâm đè lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc