Giao Dịch Đêm Đầu Tiên - Chương 15

Tác giả: Vu Thất Thất

"Đợi chút. . . . . . Cha. . . . . ." Lê Hiên hít thở không được, nghe được lời Lê Diệu Hoa nói như vậy, trong lòng anh lại có vô số buồn phiền, không biết nên làm như thế nào mới phải: "Ý của cha là ban đầu Lê Tử Hâm tới nhà ở. . . . . . Đều là của chủ ý của cha sao?"
Lê Diệu Hoa ở đầu điện thoại kia im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: "Không chỉ như vậy, còn lần cho hai đứa làm giả hóa thật nữa. . . . . ."
"Ý của cha là. . . . . . người bỏ thuốc chính là cha?" Lê Hiên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên ong ong, tất cả mọi chuyện đều được vạch trần, anh nên đối mặt như thế nào đây? Đáng ૮ɦếƭ, cho tới bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh nhớ rõ Lê Tử Hâm đã từng không chỉ một lần nói với anh, hi vọng anh tin tưởng cô, mà anh đều làm cái gì?
Lê Diệu Hoa ở bên kia vẫn im lặng.
Lê Hiên có chút tức giận: “Sao mọi người có thể làm như vậy? Tất cả chuyện đều đổi lên đầu Tử Hâm? Mọi người có nghĩ tới cảm giác của cô ấy hay không? Đáng ૮ɦếƭ! Vậy mà lâu nay anh vẫn đối xử với cô. . . . . ."
Với món nợ kếch xù của công ty, hiển nhiên cho dù là Lê Tử Hâm có trợ giúp nhà họ Lê lấy được 80% tài sản thì cô cũng không chiếm được bao nhiêu, anh dĩ nhiên đến bây giờ vẫn còn hiểu lầm cô tất cả đều là vì tiền, vì di sản.
"Cho nên. . . . . . Cha và mẹ vẫn luôn cố gắng đang nhắc nhở con. . . . . . bảo con đối xử với Tử Hâm tốt một chút." Lê Diệu Hoa có chút lắp ba lắp bắp trả lời .
"Ý định của hai người cũng khá tốt nhỉ! Tại sao mọi chuyện đều không nói cho con biết?" Gạt anh, để cho giữa bọn họ tạo thành hiểu lầm như vậy, đáng giá không?
"Cho dù cha và mẹ nói rồi, cũng chỉ sợ con sẽ không vì công ty mà sống ૮ɦếƭ cũng không chịu kết hôn với Lê Tử Hâm? Con sẽ không đồng ý để cho một người như vậy giúp đỡ có phải không?" Tính tình của con trai ông hiểu rất rõ, Lê Diệu Hoa nói một câu lặp tức đánh trúng vào tử huyệt của Lê Hiên.
Đúng là lời của cha anh nói không sai, Lê Hiên cũng không còn biện pháp gì để phản bác lại nữa. Đột nhiên trong lòng anh có một loại cảm giác không nói nên lời, trừ việc đối với Lê Tử Hâm có điều áy náy thì còn lại chỉ có vui mừng.
Thì ra cô thật sự không phải vì tiền, cũng không phải là một người phụ nữ có thủ đoạn, cô thậm chí là vì nhà họ Lệ, vì mình công ty, để mặc cho anh hiểu lầm như vậy.
Anh thật sự là quá ngu ngốc rồi! Lê Hiên giờ phút này hận không thể nhanh chóng được nhìn thấy Lê Tử Hâm, cái đồ đần đó cho tới bây giờ đều thừa nhận tất cả mọi thức. Để bản thân chịu nhiều uất ức như vậy, vậy mà còn có thể chịu đựng lâu tới như vậy.
Thời gian nửa năm, thật ra thì nói dài cũng không phải là dài, đếm từng ngày từng ngày cũng rất mau trôi qua. Đúng vậy, nửa năm coi là cái gì, trước đó có một khoảng thời gian dài, không phải cô cũng trải qua được sao?
Ngồi ở trên giường, nhìn đống đồ mình đã thu dọn xong, cả căn phòng cũng có vẻ trở nên trống trải, mùi vị cô đơn thật sự quá nặng nề, làm cho trong lòng của cô cũng không được vui vẻ gì. Kéo theo vali, Lê Tử Hâm đẩy cửa đi ra.
Tạ Tú Quyên đứng ở giữa phòng khách, nhìn Lê Tử Hâm kéo vali chậm rãi đi ra, trong lòng của bà có chút không đành lòng, tiến lên ôm lấy cô bé trước mắt, "Ai. . . . . . Tử Hâm, con thật sự phải đi sao? Không nói cho Lê Hiên biết một tiếng à?"
Lê Tử Hâm lắc đầu: "Không cần đâu dì, con có đi hay không. . . . . . thì đối với anh ta mà nói, cũng không là vấn đề quan trọng, ngược lại hai người, dì và chú đều nên chú ý đến sức khỏe, sau này con…. Vẫn còn muốn gặp lại hai người ."
"Tử Hâm, chúng ta đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, còn đừng quá khác sáo với dì và chú. Dì có thể nghe con gọi một tiếng mẹ được không?"
Lê Tử Hâm có chút kinh ngạc mà nhìn về tạ Tú Quyên, trong lòng có chút do dự.
"Yên tâm, dì không phải muốn con dùng thận phận con dâu gọi dì một tiếng mẹ. Đồng ý với dì sau này coi như. . . . . . Coi như con và tiểu Hiên thật sự không có duyên phận, cũng không thể quên nhà họ Lê, coi như. . . . . . Coi như con là con giá nuôi, con được ông nội nhận nuôi, sao có thể nói không muốn qua lại với nhà họ Lê được chứ?"
Nghe Tạ Tú Quyên nói như vậy Lê Tử Hâm vẫn là nhịn không mà cặp mắt đỏ lên, nghĩ tới rất nhiều chuyện ở nhà họ Lê, ông nội, Lê Hiên, chỗ này có rất nhiều kỷ niệm với cô? Bây giờ cô lại cố nổ lực, muốn làm cho nó trở nên xa lạ với chính mình.
"Mẹ. . . . . . mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không quên nhà họ Lê." Lê Tử Hâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh một cái, hình như là muốn để tất cả ở trong lòng, không muốn quên.
"Được, như vậy thì con phải nhớ nhà họ Lê vĩnh viễn là nhà của con. Nếu như con có khó khăn gì thì nhất định phải gọi điện thoại về, một mình con ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, tiểu Hiên cũng ở nước ngoài nhiều năm. . . . . . chú và dì đều hiểu rất rõ."
"Đúng rồi, cái này, xin dì giúp con giao cho Lê Hiên, cám ơn mọi người lâu nay đã chăm sóc con. . . . . . Cho dù Lê Hiên có thành kiến thế nào đi nữa thì con cũng cám ơn anh ấy."
Lê Hiên vừa nói chuyện điện thoại xong với cha của anh thì lập tức lái xe, vội vã trở về nhà, trên đường suýt chút nữa là đã vượt đèn đỏ mấy lần, vừa xuống xe thì lặp tức chạy vào phòng.
"Mẹ, Tử Hâm đâu?" Lê Hiên nhìn thấy mẹ mình đang ngồi một mình ở ghế salon, anh nhíu mày lại hỏi.
"Tử Hâm. . . . . ." Tạ Tú Quyên giương mắt nhìn con trai mình một chút, không biết tại sao nó lại hỏi như vậy
"Cô ấy không có ở nhà sao?" Trong lòng Lê Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn phản ứng của mẹ, thì trong lòng lại có một loại cảm giác không hiểu và lo lắng ập vào.
Tạ Tú Quyên lắc đầu một cái.
"Vậy cô ấy đâu?" Lê Hiên không chịu nổi cách thức trả lời chậm như rùa bò của mẹ anh, cho nên vội vàng hỏi tiếp: "Con có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy!"
"Canada."
Lê Hiên nhất thời cho rằng lỗ tai mình có vấn đền, nghe lầm lời nói. "Mẹ nói cái gì con nghe không rõ?."
"Chính giờ sáng nay Tử Hâm đã ngồi máy bay đi Canada rồi." Tạ Tú Quyên thở dài một tiếng, "Tử Hâm đã đi rồi, con bé đã sớm nói chuyện với cha mẹ. Cả cha và mẹ đều đã đồng ý, khoảng thời gian trước con bé đã hoàn thành xong việc học đại học, số di sản của ông nội con để lại nó nói không cần nhiều, cái gì cũng để lại cho con, chỉ xin một chút tiền để có thể làm ra nước ngoài học mấy năm là tốt rồi. Mẹ cũng không biết tại sao nó lại vội vã tới như vậy nữa. . . . . . Lúc đầu mẹ và cha cũng có khuyên nó nhưng. . . . . ."
Đi rồi. . . . . . Lê Tử Hâm đi nước ngoài? Từ lúc Lê Hiên từ công ty về đến trong nhà, trong đầu vẫn căng thẳng như cây cung đến cuối cũng không thư giản được, lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên, bây giờ anh cũng không biết phải làm sao nữa, máy bay bay vào buổi sáng, bây giờ nếu muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi. . . . . .
Tạ Tú Quyên xoay mặt ngước đầu nhìn Lê Hiên, anh đang nhắm nghiền hai mắt lại, yết hầu di chuyện lên xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bà vẫn chỉ có thể thở dài như cũ: "Con đó. . . . . . Tại sao đến khi mất đi mới biết người khác mới tốt đây?"
Đúng vậy, tại sao vậy? Tại sao nhất định phải chờ mất đi, mới có thể hiểu được . . . . . Lê Tử Hâm đã từng không chỉ một lần để cho anh tin tưởng cô, nhưng mà anh lại còn cố chấp như vậy, bây giờ quay đầu suy nghĩ một chút, cho dù là cô vì tiền thì sao? Cô vì tiền, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự là không yêu mình, mình tới bây giờ vẫn luôn kiên trì, đến cuối cùng thì được gì?
Tạ Tú Quyên khẽ cười, đưa tay sờ đầu con trai: "Con trai ngốc, bây giờ con không đuổi kịp nó là trừ khi con không muốn đoạt con bé trở về, nếu không phải như vậy thì… con đi tìm con bé đó đi."
Lê Hiên nghe tạ Tú Quyên lời nói như vậy thì một lần nữa ngồi thẳng người, Tạ Tú Quyên đưa cho anh một bức thư, là thứ trước khi Lê Tử Hâm đi đã dặn bà giao lại cho Lê Hiên.
Lê Hiên nhận lấy bức thư không kịp chờ đợi liền mở ra xem.
Lê Hiên:
Thấy chữ như thấy người, đối với anh, tôi cũng không muốn nói quá nhiều. Tôi chỉ có vài điều hi vọng anh biết. Một, tôi làm tất cả cũng chỉ vì anh, vì nhà họ Lệ, có lẽ cũng có chút lòng riêng nho nhỏ đi, dĩ nhiên, tôi làm như vậy cũng chỉ hy vọng anh hiểu rõ tấm lòng của tôi, cũng không nghĩ ở trước mặt anh mà tranh công, hoặc là giả bộ làm người tốt, hi vọng anh không cần hiểu lầm, tôi đã quyết định rời đi, những thứ này căn bản không có nghĩ gì; Hai, tôi đồng thời hi vọng anh sau khi biết rõ mọi chuyện thì đừng có trách tôi, cũng không cần trách chú Lê và dì Tạ, anh hãy thản nhiên tiếp nhận phần di sản này đi, tôi cũng đã cầm lấy số tiền thuộc về mình rồi. Ba, chúc phúc cho anh, hy vọng sau này. . . . . . Có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, tôi đi rồi chắc cũng sẽ không gặp lại, nếu như có gặp lại, hoặc một ngày nào đó anh cảm thấy áy náy thì cũng không cần tới tìm tôi, tôi sẽ hiểu rõ; bốn, trong thư có kèm theo một món khác, anh nhìn sẽ hiểu, giấy thỏa thuận li hôn, tôi đã ký, vốn dĩ chúng ta đã dùng một trang giấy để chứng minh hôn nhân của chúng ta, nhưng hôm nay, lại dùng một trang giấy để kết thúc tất cả.
Lê Hiên nắm chặt tấm giấy thỏa thuận ly hôn của Lê Tử Hâm đã ký ở trong tay, trong lòng trở nên nặng trĩu, tại sao cô lại có thể dễ dàng rời khỏi anh như vậy! Cái gì gọi là đã sớm hiểu tâm ý của anh, cái gì gọi là nhìn thấu? Cô căn bản cái gì cũng đều không hiểu rõ ràng, anh cái gì cũng chưa nói với cô, cô làm sao mà hiểu được chứ?
Lại thêm một lễ noel nữa đã tới, người từ trước đến nay luôn sợ lạnh như Lê Tử Hâm luôn phải mặc áo thật dày để đi ra ngoài đường. Bây giờ cô lại do dự, bạn cùng phòng với cô đã sớm bị người bạn trai nước ngoài kia mang đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô cô đơn thật sự cũng không thú vị gì. Cuối cùng cô quyết định sau đi tới quảng trường dạo một vòng, nhìn cây thông noel và pháo hoa một chút, cảm nhận không khí ngày lễ.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cuối cùng lúc chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì chợt chỉ nghe thấy ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Vào lúc này còn có ai tới chứ? Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Lê Tử Hâm vẫn đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài Lê Tử Hâm hoàn toàn không biết, là một cậu bé mắt vàng tóc xanh, cầm trong tay một nhánh hoa hồng đỏ tươi, mặt dù thiếu một chiếc răng cửa nhưng vẫn cười toe tóe với cô.
"Mer¬ry Christ¬mas! I love you!" Cậu bé đưa hoa hồng tới trước mặt của Lê Tử Hâm, mồm miệng nói chuyện không rõ lắm. Nhưng đơn giản hai câu, cô vẫn có thể nghe hiểu, chỉ ngây ngốc nhận lấy bông hồng cậu bé đưa tới, Lê Tử Hâm vừa định mở miệng hỏi một chút thì cậu bé đó đã bỏ chạy.
Cô lắc đầu một cái, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng cậu bé đó thật sự là rất đáng yêu, chắc hẳn cũng không có ác ý gì. Cô không để ý nhiều lắm, dù sao vốn chuẩn bị phải ra khỏi cửa, cho nên cứ thế mà xoay người lại đóng cửa rồi đi.
Đi chưa được mấy bước, thì không biết từ chỗ nào có một đứa bé vọt tới, so với đứa bé mới vừa rồi thì hình như lớn tuổi hơn một chút, đứa bé này cũng cầm hoa hồng đi tới trước mặt cô.
"Mer¬ry Christ¬mas! I love you!" Vẫn là hai câu này.
Lê Tử Hâm không thể làm gì hơn đành nhận lấy bông hồng của cậu bé đó, tiếp tục đi bộ không được mấy bước thì cách đó không xa lại có một cậu bé người Châu Á chạy tới, trong tay vẫn cầm một bông hồng như cũ.
Thế là dọc theo đường đi Lê Tử Hâm bị vô số cậu bé cầm hoa hồng đỏ tươi quấy rầy, trong lúc vô tình cô hình như là bị những đứa bé này dẫn đường đi tới một chỗ yên lặng, trong lòng cô thầm cảnh giác, không biết là ai đã làm ra chuyện như thế này.
Là người nào theo đuổi sao? Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, nghĩ đến mình ở trong trường học quả thật cũng có mấy học sinh nam để ý, nhưng lại không biết ai lại làm ra hàng động điên cuồng như vậy.
Bằng không thì ai đó đang đùa dai với cô? Cũng không đúng. . . . . . Cô âm thầm cười cười, nếu muốn đùa dai thì cũng không cần làm như thế này chứ.
Cuối cùng có một cậu bé chạy về phía cô, đó là một cậu bé tóc đen mắt đen người châu Á, dáng vẻ có chút giống như Lê Hiên lúc nhỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc