Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm - Chương 32

Tác giả: Hoàng Hề

Bỏ Lễ
“Thần tiến cử, nhất giáp đệ tam năm Vĩnh Lưu, thám hoa học thức uyên bác, hiện giờ đang là Thừa tướng của Vạn Triệu,” Úy Trì Chính nhấn mạnh từng chữ, “Tạ, Lâm!”.
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người đều ồ lên xôn xao. “Úy Trì đại nhân, thế này……”
“Ồ?” Minh Trọng Mưu cười khẽ, “Nói tiếp đi.”
“Thừa tướng đại nhân là nguyên lão ba triều, là trụ cột của quốc gia, danh vọng đều đủ cả, thêm vào đó lại là thám hoa lang năm Vĩnh Lưu, tài học đương nhiên là không hề thấp, nếu làm quan chủ khảo, thần cho rằng, Thừa tướng đại nhân đủ sức đảm nhiệm.”
“Nhưng Úy Trì đại nhân,” có một vị đại thần do dự nói, “Cái lý này không hợp lắm.”
Úy Trì Chính ngạc nhiên hỏi: “Cái lý này không hợp lắm nghĩa là sao?”.
“Cái này……” Vị đại thần đó liếc nhìn Tạ Lâm vẫn đang đứng yên một bên, sắc mặt đỏ bừng, mồm mấp máy hồi lâu, nhưng vẫn không dám nói ra những lời phản bác.
Thật ra trong lòng quần thần đều thừa hiểu, thanh danh ở bên ngoài của Tạ Lâm, hoàn toàn chẳng tốt đẹp gì, cái gì mà trụ cột của quốc gia chứ, nói thì dễ nghe vậy, chứ hành vi lộng quyền đó, sớm đã coi thường tất cả trên dưới khắp triều rồi, nếu như làm chủ khảo, chỉ e những quần thần tự cho mình là thanh cao toàn thiên hạ này khó mà vui vẻ phục tùng được. Hơn nữa tính tình của Tạ Lâm vừa hãm vừa bướng lại cộng thêm cái thói thù dai, khiến quần thần có lời khó nói, lại không dám mở miệng, chỉ biết mắng thầm trong lòng đồ gian thần, đồ gian thần cỡ chục lần, và đương nhiên là khó lòng tán đồng việc Tạ Lâm làm chủ khảo.
Úy Trì Chính nói: “Thần biết suy nghĩ của các vị đại thần, nhưng nửa tháng trước, Thừa tướng quỳ đến cảm động cả trời đất, hoàn toàn là vì bệ hạ, thể hiện được tấm lòng trung thành, thần cho rằng, nếu để Thừa tướng làm chủ khảo, chắc chắn sẽ tuyển chọn được càng nhiều trung, lương thần cho triều đình Đại Sở ta.”
Quần thần nghe mấy lời này, không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn. Thừa tướng đã không quỳ thì thôi, quỳ một phát là kinh người ngay. Nửa tháng nay, bệ hạ đã ít phàn nàn hơn, nghị sự nhiều hơn, bệ hạ không thượng triều không quan tâm đến triều chính, Thừa tướng lên triều ba ngày rồi quỳ suốt hai ngày hai đêm không muốn lo toan sự vụ mà thực ra có cũng không lo toan nổi, công việc tích lại nhiều như núi. Sau khi bệ hạ hồi triều, chẳng nói câu nào, vùi đầu chăm chỉ làm việc. Hiện giờ tấu chương xếp đầy trong ngự thư phòng đã dần dần giảm đi, quần thần vô cùng vui mừng, cũng có chút cảm khái kỳ lạ đối với vị gian thần đang trong quãng thời gian tĩnh dưỡng kia.
Có lẽ Tạ Lâm không phải thật sự là một gian thần, mà là một trung thần lương tướng? Chỉ là quyền lực tiên đế ban cho Tạ Lâm quá lớn, nên khiến hắn nhìn “giống” một gian thần chăng?
Quần thần chìm sâu vào suy tư.
Minh Trọng Mưu bật cười ha hả, “Những lời Úy Trì Chính nói, rất hợp với ý trẫm, trẫm cũng đang có ý định này,” hắn ngừng lại một lúc, nghiêm mặt nói: “Tạ Lâm thân là thái phó của thái tử, là thầy giáo của trẫm, trẫm đương nhiên là hiểu rất rõ tài học nông sâu. Trẫm có thể nói, nếu Tạ khanh không có tư cách làm chủ khảo khoa cử lần này, thì chư vị ái khanh ở đây, cũng không ai có đủ tư cách.”
Mọi người xấu hổ, quỳ xuống khấu đầu: “Bệ hạ anh minh.”
Quần thần đang quỳ dập đầu sát đất, còn chưa kịp đứng dậy, thì đã nghe giọng nói lạnh lẽo của Tạ Lâm: “Thần từ chối.”
Mọi người ngây ra, làm chủ khảo khoa cử, một, có thể coi là biểu hiện cho sự ân sủng của thánh thượng, hai, có thể gọi là tài học trên cơ hẳn mọi người, nay bệ hạ đích thân tặng chức chủ khảo đó vào tay Tạ Lâm, có thể nói là một chiếc bánh nướng lớn từ trên trời xuống, nếu là người thường chỉ sợ là đã sung sướng đến ngất đi từ lâu rồi, không ngờ thằng nhãi Tạ Lâm này hoàn toàn khác với người thường, đối mặt với chiếc bánh nướng của trời cao, thế mà lại có thể nói ra câu từ chối được.
Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt, “Tại sao lại từ chối, nói lý do xem.”
Mọi người chỉ đợi hắn nói ra một câu đanh thép đầy đủ chứng cứ, ví dụ như tự nhận trình độ chuyên môn của bản thân không đủ, thừa nhận tài học của bản thân không giỏi, ý thức được bản thân là một tên gian thần, không thể đảm đương được một chức vụ cần danh vọng như thế chẳng hạn. Nhưng lại nghe thấy Tạ Lâm hờ hững nói: “Vết thương bị roi quất của thần vẫn chưa khỏi, chuyện này cần dùng đến quá nhiều đầu óc, bệ hạ nên giao cho người khác làm đi.”
Lời vừa dứt, khiến mọi người lập tức rơi thẳng cằm xuống đất.
Ngươi trên người mang theo vết thương do roi quất quỳ liền hai ngày hai đêm mà vẫn có thể chịu được, thì giờ sợ gì chuyện động não chút xíu này chứ? Huống hồ ngươi cũng nghỉ ngơi suốt nửa tháng rồi, vết thương có nặng hơn thế, thì cũng có thể nặng hơn vết thương đã bị nứt toác máu tươi chảy ra đầm đìa cách đây nửa tháng không?
Lại con chê làm chủ khảo phải động não nữa, thật không thể nào tin được. Những lời của Tạ Lâm, rõ ràng là coi nhẹ chuyện khoa cử, không muốn làm chủ khảo, lại lười động não nghĩ ra lý do thực sự nào đó, nên đơn giản nhất là lấy cái cớ vết thương do roi quất.
Minh Trọng Mưu giận quá bật cười, “Trẫm cũng cho rằng, văn võ bá quan khắp triều chỉ có mình Tạ khanh là thích hợp nhất, cứ quyết như vậy đi, Trương Dụ, khanh soạn chiếu thư đi.”
Lễ bộ Thượng thư khấu đầu đáp, “Thần tuân chỉ.”
Con người Trương Dụ, từ ngữ trau chuốt, thi văn điền phú, đối với ông ta mà nói, đây đương nhiên không phải việc gì khó, chiếu thư lưu loát nhanh chóng hoàn thành, Minh Trọng Mưu đóng đại ấn, chiếu thư coi như xong, Thừa tướng Tạ Lâm là chủ khảo, Lễ bộ Thị lang Hình Dư, Hộ bộ Thị lang Tả Minh cùng nhau làm phó khảo, tất cả những sĩ tử đèn sách tư duy thông minh mẫn tiếp cho dù vẫn là những người vô danh từ khắp thiên hạ tới kinh thành, thể hiện văn thơ hành thảo, khổ công đèn sách suốt bao năm của bản thân, thi đỗ làm quan, trở thành đại thần trụ cột của triều đình trong lần khoa cử này.
Chiếu thư vừa ban ra, thiên hạ xôn xao.
Phó khảo Hình Dư, Tả Minh, đều không có gì đáng ngại, người đọc sách trong thiên hạ đều tâm phục, duy chỉ Tạ Lâm làm chủ khảo, khiến tranh luận nổ ra rất nhiều.
Mười năm trước Tạ Lâm đỗ đệ tam nhất giáp năm đó, tài học đương nhiên không cần phải bàn. Mười năm làm Thừa tướng, bản lĩnh, đương nhiên cũng không cần phải nói. Nhưng tài đấy, danh đấy, không bì được với cái tiếng gian thần kia, lộng quyền bá quyền, dối lừa thánh thượng, chèn ép thuộc cấp, tham ô nhận hối lộ, đều từ tay của gã Thừa tướng đó mà ra. Thế nào gọi là không có lửa làm sao có khói, danh tiếng của Thừa tướng đại nhân “tốt” như thế, hành vi “tốt” như thế, truyền đi khắp thiên hạ như thế, thì chắc chắn là đã từng làm rồi. Chỉ e gã Thừa tướng gian xảo này cũng đem luôn cả tật mua quan bán chức và thói quen tham ô nhận hối lộ vào khoa cử lần này cũng nên. Nhìn lại lịch sử, những kẻ giả đọc sách thường ngồi cao, còn những người đọc sách chân chính bị loại ra khỏi nhất giáp nhị giáp tam giáp, thậm chí là ra khỏi tiến sĩ, đến lúc khoa cử nghiêm túc, cũng bị hắn ta làm cho thành chướng khí mù mịt, thì còn tốt đẹp thế nào được nữa.
Các thí sinh sụp đổ toàn tập: Con đường làm quan đáng lo rồi đây!
Thừa tướng làm chủ khảo, Hình Dư và Tả Minh, đương nhiên không thể nói gì, hết thảy đều nghe theo lời Thừa tướng chỉ đâu đánh đấy, hôm đó, dắt díu nhau đến phủ Thừa tướng, muốn tìm Thừa tướng để nghiên cứu các câu hỏi trong đề thi.
Thằng nhóc sai vặt trông cửa của phủ Thừa tướng vừa nhìn thấy hai vị đại nhân muốn nghị sự với Gia nhà mình, H**g phấn chạy ngược vào thông báo. Hai vị đại nhân còn đang cảm thán, thằng nhóc của phủ Thừa tướng quả nhiên là hoàn toàn khác biệt, hai người bọn họ ăn mặc rất bình thường không có gì sang trọng, tuyệt đối không có bất kỳ thứ phục sức nào, người bình thường nhìn thấy, e là còn tưởng mấy gã tú tài nghèo kiết xác nào đó, không ngờ thằng nhóc vừa nhìn là đã nhận ra được, lại càng biết nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, hiểu luôn hai vị đại nhân tới đây làm gì, lập tức chủ động tiên phong xuất trận, chạy vào thông báo. Tạ đại nhân quản giáo người dưới trong nhà, quả nhiên cũng rất có nghề.
Bất thình lình, hai vị đại nhân chợt nhớ là thủ đoạn thường ngày của Thừa tướng, trong đầu nháng lên hình ảnh Tạ Lâm cười mỉm, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Không bao lâu sau, thằng nhóc sai vặt quay lại, mang theo nụ cười khổ sở, cung tay xin lỗi hai vị đại nhân, “Xin mời hai vị đại nhân quay về cho, Gia bọn tiểu nhân nói……”
“Ta không quản mấy việc ấy,” Tạ Lâm sau khi nghe thằng nhóc sai vặt thông báo, uống một hớp trà, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, “Bảo hai vị đại nhân cứ nhắm mắt ra đề bừa là được, đến lúc đó, Tạ mỗ lướt qua đó ngồi một lúc là xong.” Hắn thở dài, “Vết thương bị roi quất vẫn chưa khỏi, lười phải động não lắm.”
Thằng nhóc sai vặt trông cửa trần thuật lại nguyên xi, nhìn thấy khuôn mặt hai người bọn Hình Dư biến sắc, không khỏi thấy vô cùng áy náy, “Vết thương của Gia nhà tiểu nhân quả thực vẫn còn rất nghiêm trọng, nghe ngự y Lạc Thạch Thiên từ trong cung tới chữa thương cho Gia nói, hôm đó vết thương của Gia bị rách, mưng mủ, sắc mặt dạo gần đây của Gia cũng chưa hồi phục lại hoàn toàn, trông trắng bệch, đám người dưới như tiểu nhân, đều không dám nhìn, hai vị đại nhân cũng đừng ép buộc thêm nữa.”
Trông trắng bệch? Buổi triều lúc sáng sớm ngày hôm nay, bọn ta thấy rõ ràng sắc mặt hắn hồng hào lắm mà, lấy đâu ra chút xíu mong manh yếu ớt nào?
Hai người bọn Hình Dư đưa mắt nhìn nhau cười khổ, vừa nhìn là đã hiểu thấu tâm tư của đối phương.
Thằng nhóc sai vặt cảm thấy rất áy náy, liên tục nói lời xin lỗi thay Gia nhà mình, hai người bọn Hình Dư cũng nói không cần phải để tâm đâu liên tục.
Thừa tướng đại nhân hiển nhiên là đang không có trâu bắt chó đi cày, lúc triều sớm nói không muốn làm chủ khảo, bệ hạ lại cứ bắt hắn làm. Tính khí của Thừa tướng đại nhân rất bướng, không muốn, thì dứt khoát sẽ không làm. Thừa tướng đại nhân dưới một người, trên vạn người không làm, thì bệ hạ cũng có thể làm gì được hắn, chỉ khổ cho đám người làm thuộc cấp như bọn họ thôi, không chỉ không thể phàn nàn, lại còn phải tranh ςướק làm cho xong phần việc của thượng cấp nữa, nếu không Thừa tướng đại nhân lòng dạ hẹp hòi thù lâu nhớ dai một khi đã nhớ mặt bọn họ rồi, thì nhất định sẽ khiến bọn họ hận không thể quay trở lại bụng mẹ.
Hai vị đại nhân chỉ có cách dắt díu nhau đến, lại dắt dìu nhau về mà thôi.
Triều đình ta có một Thừa tướng gian xảo, chỉ đành than:
Ôi trời, tai họa!
Thục Hà ở sau cánh cửa nghe được tin dữ, cùng lúc thở dài thay cho hai vị đại nhân, cũng không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tại sao Gia lại làm như vậy chứ? Thục Hà cảm thấy, Gia không phải kiểu người không màng không quản đến loại chuyện trọng đại như khoa cử thế này.”
Lạc Thạch Thiên ngồi ở một bên vắt chéo hai chân cười hì hì khoái trá, “Nhất định là não lệch, từ năm trước huynh đệ Tạ gia đã nhìn ra rồi, ý tưởng của con người này nhiều lắm, thông minh tinh quái, bây giờ thì sao,” Lạc Thạch Thiên hừ lạnh, liếc nhìn Tạ Lâm vẫn đang im lặng uống trà, “Giống như ông cụ non, tuổi tác thì lại lớn, lại không giống phụ nữ, động tác thì chậm chạp, đã thế toàn thích uống cái loại trà vớ vẩn này.” Hắn sắn lại gần, gần như dính sát vào mặt Tạ Lâm, “Ta nói này nếu nàng thật sự muốn làm một người đàn ông mạnh mẽ đích thực, chi bằng uống R*ợ*u, mà còn phải là R*ợ*u ngon, R*ợ*u mạnh, hơn thế phải uống ngụm lớn, thế mới là đàn ông chân chính!”.
Khuôn mặt của hắn quá gần, hơi thở nóng bỏng, gần như thổi thẳng vào mặt Tạ Lâm.
Tạ Lâm cau mày, lấy chén trà ngăn khuôn mặt đang sán lại gần của hắn ra, “Ngươi là ngự y đúng không? Sao không quay về cung đi?”.
Lạc Thạch Thiên hô lên một tiếng kỳ quặc, “Sao thế, chê ta ngứa mắt hả? Hai năm trước sao không chê ta ngứa mắt đi, còn chấp nhận sự giúp đỡ của ta, mười năm trước, nàng còn nói muốn thành thân với ta cơ mà, sao mười năm sau, nàng lại muốn vứt bỏ ta thế,” Hắn làm động tác như Tây Thi ôm ***, “Ôi trời, đau lòng ૮ɦếƭ mất.”
Thục Hà ho khụ hai tiếng, khóe miệng Mặc Nhi co rúm một cách quỷ dị, Khởi La dùng tay áo dài che vẻ mặt, cúi đầu uống trà của mình.
Gân xanh trên trán Tạ Lâm gồ hẳn lên, nói: “Ngươi đã nhất định muốn ở đây, thì cứ ở lại đi, chưa đến hai ngày nữa, sẽ có biểu diễn kịch hay.”
Kịch hay?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tạ Lâm không giải thích gì nhiều, chỉ nhấp một ngụm trà, ý vị thâm sâu nói: “Mỗi lần khoa cử, là việc nhất định phải trải qua, cũng là việc không thể nào phiền hơn của những thế hệ người làm chủ khảo.”
Quả nhiên ngày hôm sau, có một vài vị khách quý lục tục kéo đến phủ Thừa tướng.
Vị khách quý đầu tiên, là chủ sự Công bộ Từ Triều Thanh, tay cầm thiếp mời, trịnh trọng tới tận cửa thăm hỏi.
Mọi người vốn dĩ đều tưởng rằng ông ta cũng giống như hai vị đại nhân phó khảo kia, muốn ăn thử màn đóng cửa bơ lần nữa, không ngờ Tạ Lâm vừa nghe gã sai vặt trông cửa thông báo, nói luôn: “Mời vào, lễ nghĩa là không thể bỏ.”
Cho ông ta vào thì cũng đành, đằng này lại còn dùng cả từ “mời” nữa chứ? Mời thì cũng đành, lại còn bảo “lễ nghĩa là không thể bỏ”. Mọi người trong phủ Thừa tướng đều nghi ngờ, thật sự không biết hồ lô của Thừa tướng đại nhân bán thuốc gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc