Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 999

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết xanh mặt: "Không..."
Anh còn chưa dứt lời, Vân Thi Thi đã đột ngột nắm lấy cằm của anh mà P0'p, lập tức đút cho anh một miếng nữa.
Mộ Nhã Triết: "...!"
Đây đúng là một loại khổ hình tàn ác!
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộ Nhã Triết có ý nghĩ muốn P0'p ૮ɦếƭ cô.
Cô gái này bây giờ lá gan lớn rồi nhỉ?
Anh vừa ngẩng đầu định phát tác, đầu lưỡi lại nếm được một mùi vị vô cùng tươi ngon, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
"Hử?"
Vừa rồi anh không để ý, tất cả lực chú ý đều đặt trên người cô, cho đến khi cảm nhận được hương vị của món ăn mà mình vừa nếm thử, quả thật là mỹ vị!
Vân Thi Thi cười tít mắt mà nói: "Ha ha, đúng không? Mùi vị rất tuyệt phải không?"
"Cũng không tệ!" Anh tỏ vẻ hàm súc, nhưng chỉ ba chữ kia cũng đã coi là lời khen rồi.
Coi như anh đánh giá cao món óc heo.
"Nhìn cái dáng vẻ chưa từng trải sự đời của anh kìa!" Vân Thi Thi cười trộm.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức lạnh băng.
Cô gái ngốc nghếch này lại dám trêu anh, còn chê cười anh chưa từng trải sự đời!
Nhưng anh không hề tức giận.
Có lẽ cho dù cô có nói gì thì anh cũng thích.
Anh thích cô không kiêng nể gì mà trêu chọc anh như vậy.
Chuyện này khiến cho anh có cảm giác hai người thân mật khăng khít, cảm giác giữa hai người không có khoảng cách.
Từ trước đến giờ, tất cả mọi người, kể cả Tiểu Dịch Thần, ít nhiều gì đều kính sợ anh.
Loại cảm giác này nảy sinh rất tự nhiên, cho dù anh rất muốn gần gũi với Tiểu Dịch Thần hơn một chút nhưng cậu nhóc kia đối với anh vẫn là kính nể.
Nhưng mà người phụ nữ này lại khiến anh cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, không cần câu nệ bất cứ thứ gì.
Loại cảm giác này tốt biết bao!
"Ưm..."
Mộ Nhã Triết vừa thất thần, Vân Thi Thi liền thừa dịp, nhét một miếng ve sầu vào miệng anh.
"..."
Vân Thi Thi cười tít mắt mà nói: "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"
Gần như theo bản năng, Mộ Nhã Triết quay đầu nôn ra toàn bộ.
"Đáng ghét, anh không ăn côn trùng."
Óc heo thì anh còn miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng mà ve sầu thì không được.
Anh ghét nhất là côn trùng, có cảm giác nó rất bẩn.
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật: "Sao anh lại nôn ra hết?"
"Anh không muốn ăn."
"Vừa rồi anh cũng nói không muốn ăn óc heo sao, nhưng sau khi thử thì chẳng phải anh cũng thấy hương vị rất được sao?"
"Cái kia còn miễn cưỡng ăn được, nhưng mà côn trùng thì không thể."
Nghĩ đến đã thấy ghê tởm.
"Thôi, không ép anh nữa."
Vân Thi Thi bĩu môi hừ một tiếng, lại tiếp tục ăn món khác.
Đã lâu không ăn thịt xiên, cô cảm thấy rất nhớ nhung hương vị của nó.
Mộ Nhã Triết yên lặng nhìn cô.
Lúc ăn, trên người cô tỏa ra một loại hấp dẫn rất kỳ lạ, cái miệng nhỏ hơi chu ra, cắn một miếng thịt, trên cánh môi dính chút dầu mỡ bóng loáng, lúc cô nhai thì hai cánh môi mềm mại lại chạm vào nhau, dáng vẻ hết sức mê người.
Có thể là bởi vì dáng ăn của cô đẹp, cũng có thể là vì cô vốn xinh đẹp nên cho dù làm gì thì cũng hết sức phong tình.
Cái gọi là sắc đẹp thay cơm đại khái chính là như thế này.
Cô gái nhỏ này luôn vô ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ như thế này, Mộ Nhã Triết bỗng dưng cảm thấy yết hầu của mình hơi giật giật.
"Ăn chậm thôi."
"Anh không ăn sao?" Vân Thi Thi nhìn anh, vẫn hết sức tiếc nuối: "Em đã gọi rất nhiều, nếu anh không ăn thì chắc là em không thể ăn hết nổi."
"Ăn không hết thì thôi!"
"Lãng phí lương thực!" Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù thế nào thì cũng phải ăn hết bằng được."
"Ai bảo em gọi nhiều như vậy chứ!"
"Ai bảo em gọi nhiều như vậy chứ!"
Mộ Nhã Triết quở trách một câu như vậy, tay lại cầm một chuỗi sườn nướng lên, yên lặng giúp cô san sẻ đồ ăn.
"Ăn ngon không?"
"Cũng không tệ lắm!"
Vân Thi Thi cười một tiếng: "Không biết thưởng thức! Thực ra anh không cần chú ý đến vẻ ngoài nhiều như thế, con người chúng ta ấy à, sống thì phải ăn uống cho thỏa mãn!"
Mộ Nhã Triết: "...."
Hai người vây quanh bên cái bàn, Vân Thi Thi lại càng ăn ngấu nghiến, cho đến khi thức ăn trên bàn đã gần hết, cô cũng cảm thấy bụng no căng.
Mộ Nhã Triết đứng lên muốn tính tiền, Vân Thi Thi lại khí khái vẫy tay: "Bữa này là em mời!"
Mộ Nhã Triết không đáp lại: "Lau miệng đi!"
Nói xong thì đưa khăn cho cô.
Vân Thi Thi vừa cẩn thận lâu khóe miệng dính đầy dầu mỡ, vừa chạy đi tính tiền, tổng cộng hơn một trăm, nói chung vẫn là đồ ngon giá rẻ.
Cơm no R*ợ*u say, lại nghĩ đến chuyện nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Vân Thi Thi níu lấy cánh tay anh, rúc vào trong khuỷu tay, dáng vẻ vô cùng ngây thơ khiến lòng anh xốn xang.
Vì thế, anh liền ôm lấy bờ vai cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, mặc dù chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng vẫn say mê không dứt.
Lúc buông cô ra, trên mặt Vân Thi Thi đã đỏ bừng, ánh mắt mơ màng như thể muốn nói lại thôi, yết hầu Mộ Nhã Triết không ngừng giật giật, gió lạnh bên ngoài thổi tới nhưng cả người anh lại bắt đầu nóng lên.
"Nào, đi về nhà."
Anh ôm lấy cô vội vàng lên xe tránh gió.
Nhưng vừa có ý định lên xe, ánh mắt Mộ Nhã Triết bỗng thoáng nhìn thấy ở cách đó không xa có một chùm sáng lóe lên, ngay sau đó, dường như anh nhìn thấy một cái bóng đen đang động đậy ở giữa bồn hoa.
Có người đang chụp ảnh!
Nhận ra điều này, Mộ Nhã Triết liền nói với cô: "Lên xe!"
"Sao thế?"
"Lên xe trước đã, có phóng viên đang chụp ảnh."
Vân Thi Thi nghe xong thì vội vàng trốn lên xe.
Mộ Nhã Triết đi về phía bóng người kia.
Lúc đầu người nọ còn chưa biết Mộ Nhã Triết đã phát hiện ra mình, nhưng khi anh càng lúc càng lại gần thì người kia dần cảm thấy không ổn, trong lòng biết mình đã bị phát giác, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Đứng lại!"
Anh lạnh lùng lên tiếng.
Phóng viên kia dừng chân, xoay người lại, nhưng dường như không nhận ra rốt cuộc người đàn ông trước mặt này có thân phận gì, giọng nói có phần tức giận: "Để làm gì?"
"Vừa rồi anh chụp cái gì?" Mộ Nhã Triết hỏi, giọng nói không có ý tốt.
Nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, thái độ của người phóng viên kai cũng không tốt, giận dữ đáp lời: "Liên quan đéo gì đến anh! Tôi chụp phong cảnh thì có quan hệ gì đến anh?"
"Cho dù anh chụp cái gì thì cũng phải xóa sạch."
Phóng viên kia giận quá hóa cười: "Dựa vào cái gì? Tôi có quyền cự tuyệt mệnh lệnh này của anh."
Gần đây Vân Thi Thi rất nổi, có lẽ có thể nói là cô tốt số lại gặp thời, một đêm thành danh, ba chữ Vân Thi Thi kia càng lúc càng có sức nặng.
Tần Chu bảo hộ Vân Thi Thi rất tốt, cô chưa từng bị bất kỳ phóng viên nào chụp lén.
Lần này người phóng viên kia ngồi chồm hổm ở đây là để rình chụp một người khác.
Không ngờ rằng không chờ được người nọ, nhưng lại bắt gặp một người còn đáng giá hơn.
Vân Thi Thi!
Ôi trời ơi, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông thần bí, hai người cực kỳ gần gũi, thỉnh thoảng lại ôm lấy nhau, nhìn qua thì có vẻ như quan hệ vô cùng thân mật.
Vừa rồi anh ta còn nhìn thấy hai người họ hôn môi.
Người ta đồn rằng Vân Thi Thi có bối cảnh không tầm thường, đằng sau có kim chủ chống lưng nên mới có thể lên nhanh như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc