Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 989

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết hỏi cô: " Cô ta có động tới em sao?"
Vân Thi Thi lắc đầu."Không, lúc đầu muốn đánh, còn không phải anh vừa lúc chạy tới a?"
"Anh nếu không kịp tới, có phải em lại mặc cho cô ta đánh, không đáp trả hay không?" Mộ Nhã Triết trong lòng đang nghĩ, nếu anh không tới kịp, một bạt tai kia của Tống Ân Nhã, cô có phải lại mặc kệ cho Tống Ân Nhã bắt nạt hay không?
"Ai nói? Em vừa mới chuẩn bị đáp trả, anh liền đuổi tới hộ giá rồi!"
Vân Thi Thi làm như có thật nói, vẫn không quên bố trí anh: " Ông xã à, không nghĩ tới, tay chân anh vẫn rất nhanh nhẹn, chẳng lẽ anh cảm nhận được em sắp bị người ta ức hiếp, giẫm lên Phong Hỏa Luân(*) chạy đến cứu giá sao?"
(*): Vòng lửa.
Cô vừa dứt lời, liền nghe Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhất thời nhịn không được: " phốc phốc" một tiếng cười thành một đoàn.
Mộ Nhã Triết mặt đen một chút: " Cái đầu nhỏ của em suốt ngày suy nghĩ gì vậy hả?"
Nhưng mà cho dù ghét bỏ như thế, khóe miệng lại vẫn cười.
Vừa rồi một câu “Ông xã” kia của Vân Thi Thi, lại ngọt ngào vào trong tâm khảm anh.
Cô nhóc này, thật là quá đáng yêu.
Nhất là khi cô kéo cánh tay của mình, im lặng hướng Tống Ân Nhã biểu thị công khai chủ quyền, anh vậy mà lại cảm thấy thật ấm áp, thậm chí là... Rất có cảm giác thành công!
Cái này so với anh ký được hợp đồng giá trên trời còn có cảm giác thành công hơn.
"Ông xã, anh nói, làm sao có phụ nữ lại không biết tốt xấu như vậy? Nếu lần sau cô ta lại đến quấy rối em, làm sao bây giờ?"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng trả lời một câu: "Đánh lại!"
"Đánh lại?"
Vân Thi Thi im lặng rồi.
Câu trả lời đơn giản *** nhất!
Vân Thi Thi lúng ta lúng túng lầu bầu một câu: "Cô ta là thiên kim nhà thị trưởng, cả nhà đều là nhân vật quyền quý, anh bảo em đánh lại, chẳng phải rõ rang bảo em gây rắc rối cho anh sao?"
Mộ Nhã Triết lại nghiêm trang trả lời: "Bà xã à, phải thường xuyên nhớ kỹ thân phận của em."
"Hửm?"
"Cô ta là thiên kim thị trưởng thành phố, em là mợ chủ của Mộ thị. Vị trí của em cao hơn cô ta, cho dù là em ăn *** cô ta, đến lúc đó, nếu đem sự việc làm lớn chuyện, người cuống cùng chạy tới cúi đầu khom lưng nói lời xin lỗi là cô ta không phải em, nhớ chưa?" Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nói.
"Thì ra, ông xã của em lợi hại như vậy?" Vân Thi Thi ra vẻ kinh ngạc nhìn anh, biểu cảm trên mặt vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái: "Giờ em mới biết?"
Vân Thi Thi giật mình, cười một tiếng, trong mắt lại hiển hiện mấy phần đắng chát, thản nhiên nói: “Nhưng mà, cái gì mà mợ chủ... Hình như... Từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đối với em, không phải đều công nhận. Cái danh phận này, em thực sự mang không nổi."
Mộ Nhã Triết nhéo nhéo lông mày, dùng sức cầm tay của cô, gằn từng chữ nói: “Anh công nhận em, như vậy đủ rồi! Nhà họ Mộ, anh quyết định. Thân phận của em, cũng là anh quyết định! Em là vợ sắp cưới của anh, tương lai, là người vợ duy nhất của Mộ Nhã Triết anh! Người anh công nhận, ai dám nói một chữ "Không"?"
Phong cách bá đạo mà chuyên chế, lẻ loi thể hiện.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh, thậm chí trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
"Em yên tâm, trước khi cử hành hôn lễ, tất cả những lo lắng kia của em, sẽ không xuất hiện nữa! Cho anh một chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Mộ Nhã Triết nói như vậy, ngữ khí trịnh trọng.
Vân Thi Thi cảm động gật gật đầu.
Người một nhà đã ăn xong bữa tối, vốn dự định lên đường về nhà, nhưng, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu hai đứa nhóc lại ăn quá no, thế là, đưa ra đề nghị muốn đi xem phim, vừa vặn tiêu hóa một chút.
"Xem phim?"
"Đúng lúc, trên tay của con còn bốn vé!"
Tiểu Dịch Thần giống như làm ảo thuật, bỗng nhiên từ trong ví tiền móc ra bốn tờ vé xem phim.
Vân Thi Thi tập trung nhìn vào, lại là bốn vé phim “Quả trám”.
Cô không biết nói gì."..."
"Tiểu Dịch Thần, con rốt cuộc mua bao nhiêu vé khai trương xem phim?"
"Rất nhiều vé, con không phải từng nói với mẹ, con đặt bao hết mời mọi người xem?" Tiểu Dịch Thần liếc cô một cái.
"Ra tay thật lớn!"
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh rồi.
Thế là, quyết định, người một nhà hướng phía rạp chiếu phim xuất phát tới.
Trên đường, Vân Thi Thi đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, lúc ra cửa, là chạng vạng tối, khí trời không lạnh mấy, nhưng mà bây giờ thực sự vào đêm, gió thổi qua, nhất thời cóng đến run rẩy.
Vân Thi Thi mặc dù không nói rõ, nhưng mà Mộ Nhã Triết lại nhìn ra, cô có chút lạnh, thế là, lái xe đến một cửa hàng thời trang, mang theo Vân Thi Thi vào trong tiệm.
Một nhà bốn người vừa bước vào cửa hàng, tất cả mọi người kinh hãi giật mình, nhìn về phía bốn người!
Trời ạ, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, còn có hai cậu nhóc còn đáng yêu mê người hơn cả con lai, sáng láng xinh đẹp, quả thực khiến cho người ta không ngừng hâm mộ.
Mộ Nhã Triết lại không nhìn ánh mắt ước ao của mọi người, chọn lựa, mặc thử, quét thẻ...
Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, cứ như vậy, chưa đầy mấy phút, trên người cô liền có thêm một chiếc áo khoác ấm áp.
Mộ Nhã Triết quẹt thẻ xong, nhìn cô một thân, sau khi hài lòng, liền nắm tay cô đi khỏi cửa hàng.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần ở một bên đánh giá: "Không tệ lắm! Ánh mắt cha rất sắc bén, cái này rất thích hợp với mẹ, mặc lên người nhìn vừa đẹp, lại vừa giữ ấm."
Mộ Nhã Triết lạnh lẽo nói một câu: "Bớt rót thuốc mê đi."
Tiểu Dịch Thần cứng họng rồi.
Hiểu con không ai khác ngoài cha.
Anh làm sao biết cậu đang rót thuốc mê anh.
Hoàn toàn chính xác...
Sự việc gần đây cậu đem phần lớn tiền riêng dùng để đặt bao hết vé xem phim mời người xem, trong tay không còn bao nhiêu tiền, thế là cậu nắm lấy, vỗ ௱o^ЛƓ ngựa chút, mới từ chỗ cha lấy được một chút tiền tiêu vặt tiêu xài.
"Tiền tiêu vặt không còn sao?"
Hữu Hữu ở một bên đùa cợt.
Nhìn ra được, Tiểu Dịch Thần vừa rồi cũng phát hiện Vân Thi Thi có chút lạnh, thế là cũng muốn mua cho cô một chiếc áo khoác.
Cha nhìn trúng bộ kia, cậu cũng nhìn trúng, muốn giành thanh toán, kết quả, vừa sờ túi tiền, bên trong chỉ còn vài đồng bạc lẻ, vấn đề là một chiếc áo khoác này giá năm chữ số, cậu liền một mặt oán niệm.
Ban đầu vốn còn muốn ở trước mặt mẹ biểu hiện tốt một chút.
Ai...
Kết quả lại khiến oai phong bị nhắm mắt làm ngơ.
"Tiền tiêu vặt cha cho anh tiêu hết rồi."
Kỳ thật, Tiểu Dịch Thần từ sáu tuổi, mỗi tháng đã có mấy chục vạn tiền tiêu vặt, đại đa số đều đầu tư vào bên trên, còn lại, đoạn thời gian trước vì ủng hộ vé phim của mẹ, đều cống hiến ra đi.
Còn lại vài hào, lại làm cậu cảm thấy nghèo rớt mồng tơi.
Mộ Nhã Triết lại lành lạnh nói: "Tiền tiêu vặt tháng này đã cho con, sử dụng hết, thì đợi tháng sau đi."
Tiểu Dịch Thần một mặt buồn khổ.
Vân Thi Thi lo lắng hỏi: " Tiểu Dịch Thần, con không còn tiền tiêu vặt sao?"
"Dạ..." Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, tràn đầy mong đợi mà nhìn cô.
Quả nhiên, Vân Thi Thi móc túi: " Cha không cho, mẹ cho con, hừ! Ai bảo cha con là quỷ hẹp hòi!"
"Đúng đấy đúng đấy! Vẫn là mẹ quá hào phóng rồi!" Tiểu Dịch Thần mỉm cười nói.
Nói xong, vẫn không quên khinh bỉ liếc Mộ Nhã Triết một cái, dường như đang nói: "Cha hẹp hòi nhất rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc