Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 988

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Ân Nhã còn chưa thấy rõ người trước mắt cuối cùng là ai, trên mặt đã là một mảnh nóng rát.
Một bạt tai mạnh mẽ, khiến cho mọi người ở đây, đều sửng sốt vì chuyện này.
Mộ Nhã Triết kéo cô ta một cái, Tống Ân Nhã căn bản không đứng vững, lảo đảo một cái, va vào bàn cơm, ngã ngồi thật mạnh trên mặt đất.
Cho tới giờ khắc này, cô ta vẫn khó có thể tin, ngẩng đầu, song khi cô ta thấy rõ bạt tai đến từ người nào, nước mắt ấm ức trong nháy mắt đã tràn ngập cả hốc mắt.
"Anh Mộ...?"
Anh vậy mà...
Anh vậy mà ra tay đánh cô!?
Là người trước mắt, khiến cô ta mất mặt không chịu nổi, quá đáng nhất là Mộ Nhã Triết đánh cô một bạt tai ngay trước mặt Vân Thi Thi.
Đau đớn trên mặt, căn bản không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Một thoáng kia, thế giới của Tống Ân Nhã lập tức tối tăm mù mịt, mây đen dầy đặc.
Cô ta ngã ngồi dưới đất, dáng vẻ thê thảm, khiến cô ta mất hết mặt mũi, cô ta ôm đôi má đau đớn, gắt gao mím môi, môi run rẩy, căn bản không thể nói ra một âm tiết đầy đủ.
Vì sao?
Vì sao lại vì một người phụ nữ đê tiện như vậy, đây là lần đầu tiên anh Mộ tức giận với cô ta như vậy!
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà trước mặt nhiều người như vậy, nhất là ngay trước mặt Vân Thi Thi, khiến cô ta mất mặt như vậy?
Anh đang bảo vệ cô sao?
Dựa vào cái gì chứ.
Tống Ân Nhã khóc không ra nước mắt, trái tim vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, sắp không hít thở được nữa.
Vân Thi Thi cũng giật mình, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết bên cạnh, giờ phút này, trên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của anh, tràn ngập tàn nhẫn, nhất là đôi mắt kia, khiến tâm hồn người ta sợ hãi, sắc bén bức người.
"Tôi nhớ rõ, tôi từng nhắc nhở cô, không cho phép cô ***ng vào cô ấy!"
Một câu ít ỏi, sát khí trong đó làm khiến người ta sợ hãi, rõ ràng là giọng nói trầm thấp, lại không hiểu cho người ta cảm giác không rét mà run!
Dù là Tống Ân Nhã, cũng bị khí lạnh phát ra từ người anh dọa đến căng thẳng cắn môi, thở mạnh cũng không dám.
Cô ta sợ nhất, là lúc anh tức giận.
Đôi mắt kia lạnh lùng trừng cô, như đang nhìn một người không quen biết, hoặc như là đang nhìn chằm chằm một gương mặt khiến người ta căm hận.
Trong mắt, là sự chán ghét rõ ràng.
Anh chán ghét cô ta?!
Đừng mà...
Nước mắt Tống Ân Nhã kiềm chế không nổi mà chảy xuống.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đi tới, chân hai người không dài như Mộ Nhã Triết, lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy lời nói sắc bén bức người của Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu nghe vậy, thiếu chút nữa vỗ tay khen hay!
Cha đúng là đẹp trai oai hùng!
Người đàn bà xấu xa này, không biết xuất hiện từ chỗ nào, bọn họ chỉ mới rời khỏi một lát, cô ta đã chướng mắt mà xuất hiện, cũng không biết lại chọc mẹ thế nào, cha mới tức giận như vậy!
Nhưng mà, dáng vẻ cha bảo vệ mẹ, khiến Hữu Hữu vui mừng gấp đôi.
Tiểu Dịch Thần cũng thầm nghĩ trong lòng, cha thật giỏi!
Ai dám bắt nạt mẹ, thì phải hung hăng đánh trả!
Nếu không, có khi người ta sẽ cho rằng mẹ anh dễ bắt nạt đúng không?
Tống Ân Nhã?
Tiểu Dịch Thần cười lạnh trong lòng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, cậu đã rất chán ghét người phụ nữ này, nhất là ngày hôm đó ngẫu nhiên gặp trong khu vui chơi, cậu đã quyết định chán ghét chị em nhà họ Tốn cả đời.
Hai nhà Mộ Tống cũng có qua lại, nhưng mà bây giờ, Tiểu Dịch Thần luôn xem những người lớn của nhà họ Tống như không khí, tức giận đến nhà họ Tống nổi trận lôi đình.
Nhưng cha cũng chưa nói gì, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cậu phải chào hỏi những người lớn này.
Đại khái, trong lòng cha cũng vô cùng chán ghét những người nhà họ Tống kia.
Nếu không phải kiêng dè nhà họ Tống và nhà họ Mộ có chút quan hệ, Mộ Nhã Triết là nể mặt nhà họ Giang, mới không làm cho nhà họ Tống khốn đốn.
Vân Thi Thi thấy Mộ Nhã Triết tới, trong lòng bình tĩnh lại, không hiểu sao cảm thấy an toàn.
Cô kéo cánh tay Mộ Nhã Triết, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tống Ân Nhã một cái, dáng vẻ oai phong lẫm liệt này, rõ ràng là đang cố ý chọc tức Tống Ân Nhã, ở trước mặt cô ta diễn trò ***.
Tuy có câu nói, diễn trò ***, sẽ bị ૮ɦếƭ nhanh.
Nhưng, lúc cần thiết, vẫn phải tuyên bố chủ quyền với cô ta một chút!
Tống Ân Nhã bị tức đến xanh mét cả mặt mày, đến mức muốn nôn ra máu.
Sự vũ nhục lặng thầm của Vân Thi Thi, lại khiến cô ta càng thấy khó chịu, cô ta dưới sự nâng đỡ của bạn bè, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, oán hận trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, nhưng mà cô ta mới vừa trừng mắt, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết rơi vào mặt cô ta, giống như đao khoét.
Tống Ân Nhã vừa thương tâm lại vừa xấu hổ, im bặt thở gấp, muốn nói gì nhưng lại nhìn anh, trong mắt rưng rưng, vừa muốn mở miệng, lại bị một câu của Mộ Nhã Triết hung hăng chặn trở về.
"Anh không muốn nhìn thấy em."
Sáu chữ, lại đủ khiến Tống Ân Nhã khắc sâu cảm nhận được tư vị cái gì là đau thấu tim gan!
Tống Ân Nhã cắn cắn môi, yếu ớt thì thào: "Anh Mộ..."
"Chẳng lẽ muốn anh cử người đuổi em đi sao?”
Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt lại.
Cô ta hiểu tính cách của anh.
Nói được thì làm được.
Tống Ân Nhã cắn răng, liên tục cân nhắc, cuối cùng vẫn giữ cho mình thể diện mà rời đi.
Trước khi ra cửa, cô ta vẫn không quên hung hăng liếc Vân Thi Thi một cái, lúc này mới hầm hừ tức giận rời đi.
Vân Thi Thi thầm nói: "Không nói đạo lý!"
Mộ Nhã Triết mặt không thay đổi quay đầu, cô không nhịn được rụt rụt bả vai, còn tưởng rằng anh muốn trách cứ cô cái gì!
Dù sao, cô vừa rồi cũng hung hăng đối với Tống Ân Nhã, mà, nói chuyện lại rất khó nghe, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.
Ai ngờ, anh lại bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Vật nhỏ, không nghĩ tới, em cuối cùng cũng có lần không chịu thua kém!"
Cách rất xa liền nghe được lời nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người của cô.
Mộ Nhã Triết cảm thấy rất vui mừng.
Vân Thi Thi mặt đỏ lên một chút: " Có ý gì? Cái gì gọi là cuối cùng cũng có lần không chịu thua kém?"
Hữu Hữu thở dài giải thích: "Mẹ ngốc nghếch, ý của cha là cuối cùng mẹ cũng biết cãi cọ một lần, không để cho người ta bắt nạt."
Vân Thi Thi: "..."
Tiểu Dịch Thần mở miệng mắng: "Cái người phụ nữ xấu này, rốt cuộc từ đâu xuất hiện? Thật là đáng ghét. Phá con còn chưa đủ, còn chạy tới gieo tai họa cho mẹ con nha!"
Vân Thi Thi kinh ngạc: " Cô ta phá con lúc nào vậy?"
"Chuyện quá khứ không đề cập tới cũng được, dù sao, con cũng nhìn ra được, hai chị em nhà họ Tống kia, không có một ai tốt!"
Hữu Hữu ở một bên lạnh lùng thốt: " Mộ Dịch Thần, anh nhìn không ra sao? Người kia, rõ ràng là muốn cùng mẹ ςướק cha."
"ςướק cha?"
Tiểu Dịch Thần nghe, lập tức gắt gao ôm lấy Mộ Nhã Triết, không phục nói: "Không có cửa đâu! Nếu muốn ςướק cha, trước phải qua cửa của anh rồi hãy nói!"
Hữu Hữu yên lặng nói: " Phụ nữ muốn cùng mẹ ςướק cha nhiều như vậy, mà mẹ vẫn cứ như khúc gỗ mộc, sửng sốt không có một chút ý thức nguy cơ nào."
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, lại hì hì cười một tiếng: " Bởi vì mẹ cũng có rất nhiều người theo đuổi mà!"
Vân Thi Thi bỗng dưng lặng im: "..."
Mộ Nhã Triết đỡ trán, có chút nghe không nổi nữa: " Hai đồ ngốc, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí."
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhìn nhau cười một tiếng, lập tức ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc