Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 986

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khuôn mặt cô gái bị mũ che kín, trên mặt mang khẩu trang thật dày, che kín hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tối đen như vực sâu vạn trượng.
Nhưng đó có thật sự là ánh mắt của con người không?
Đây không phải ánh mắt người sống nên có.
Không có một tia sinh khí, tựa như hai lỗ thủng trống rỗng, từ sâu trong đó lại tỏa ra khí lạnh rét thấu xương bức người.
Càng đáng sợ hơn là, xung quanh ánh mắt, phủ kín những vết sẹo dữ tợn, như bị thứ rất sắt nhọn làm bị thương, cho dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng đã để lại nhưng vết sẹo vĩnh cửu.
Người này...
Tới cùng sao lại bị thế này?
Che kín cả người mình, trên mặt lại có vết sẹo, đúng là vô cùng khả nghi!
Người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Nói thực ra, anh ta giữ mộ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Bảo vệ vỗ vỗ bộ ***, không đợi anh ta phản ứng.
"Giúp tôi tra một cái tên."
Cô gái kia lại buồn rười rượi mà lặp lại câu nói đó, như đang mặc niệm thần chú cổ xưa mà lại đáng sợ, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hoàn toàn không nghe ra cảm giác sinh động gì.
Sắc mặt bảo vệ cứng ngắc một trận, lập tức lấy một tập tài liệu từ một bên ra, tức giận hỏi: "Tên là gì?"
"Lý Cầm."
"Lý Cầm, là "Cầm" trong ‘đàn dương cầm’ phải không?"
Người phụ nữ chậm rãi gật gật đầu nói phải.
"Ai nha, tên này mới vừa mới vào không lâu thôi... Ở hàng 19 ô 23..."
Anh ta vừa dứt lời, cô gái kia xoay người mà không phát ra một tiếng động nào, đi về khu mộ.
Bảo vệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, kìm nén hồi lâu, nhịn không được hùng hùng hổ hổ phun ra mấy chữ: "Đúng là người kì lạ!"
Cô gái cũng chưa đi xa, bước chân đột nhiên mạnh mẽ ngừng, chậm rãi xoay người, đôi mắt giống như mắt quỷ, bắn thẳng về phía anh ta.
Bảo vệ hoảng không lên tiếng nổi, cắn môi theo bản năng, lấy lòng cười cười với cô ta.
...
Khu mộ thứ năm.
Hàng 19, số 23.
Đây là một loạt Mộ Bia mới xây, không khí lạnh lẽo.
Cô gái ngừng chân trước mộ, chỉ thấy trên bia mộ, có một tấm ảnh trắng đen của Lý Cầm, bên dưới có đồ cúng và hoa tươi, cô ta chậm rãi quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp lạnh lẽo, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
"Na Na... Con phải sống sót..."
"Nhất định phải báo thù cho mẹ, mẹ hận người đó! Mẹ rất hận!"
"Mẹ nhất định phải bắt con đàn bà đê tiện kia, sống, sống không bằng ૮ɦếƭ... Mẹ nhất định phải bắt cô ta đau khổ cả đời!!"
...
Tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng, vẫn còn vang bên tai.
Cô gái yên lặng khẽ vuốt ảnh chụp lạnh lẽo, sáng sớm, sương còn nặng, trên ảnh phủ một tầng ẩm ướt thật dày.
Cô ta nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve, từng chút từng chút mà lau sạch ảnh chụp.
Lúc cô gái đi khỏi, hoa tươi trước bia mộ, bị giẫm tán loạn.
Bảo vệ nhìn theo bóng dáng kia, yên lặng nói thầm một câu: "Còn giống quỷ hơn cả quỷ! Bệnh không nhẹ!"
...
Ban đêm.
Vân Thi Thi về nhà từ đoàn phim, một nhà bốn người đồng loạt đi đến nhà hàng Tây dùng cơm.
Mộ Nhã Triết cố ý chọn một nhà hàng kiểu Pháp, Tiểu Dịch Thần vừa nghe sẽ được đi ăn ở nhà hàng Pháp, vui vẻ hoa tay múa chân.
"Con thích nhất là ăn đồ ăn Pháp! Cha thật anh minh! Cha thật oai phong!"
Hữu Hữu vừa nghe, lại có biểu cảm như sắp nôn ra.
Thức ăn Pháp, cậu đã ăn nhiều lắm, sau khi học nấu ăn, các loại thức ăn khác nhau cậu đều học một chút.
Dù là kiểu Pháp, kiểu Trung Quốc, kiểu Nhật...
Cậu đều từng thử làm.
Hơn nữa đối với tiêu chuẩn Pháp, cậu vô cùng am hiểu, không vì nguyên nhân gì khác, mà vì mẹ cậu yêu tha thiết gan ngỗng và thịt bò rán kiểu Pháp, bởi vậy, lúc cậu học, chuyên môn tấn công vào thức ăn kiểu Pháp.
Làm đến mức mình cũng sắp nôn ra, mẹ vẫn chung tình với thức ăn Pháp.
...
Mẹ đúng là thần mà, xem ra, người mẹ ngô nghê này của cậu, có tình yêu đích thực với thức ăn Pháp!
"Nhà hàng này, phong cách độc đáo, món ăn có tiếng tăm nhất, là thịt bò rán kiểu Pháp."
Mộ Nhã Triết tỉ mỉ lật từng tờ thực đơn một, vừa gọi cơm, vừa giới thiệu với cô.
Vân Thi Thi lại hơi kinh ngạc, "Làm sao anh biết, em thích ăn thịt bò rán kiểu Pháp?"
Mộ Nhã Triết lại cười mà không nói, yên lặng liếc Hữu Hữu ngồi bên người cô một cái.
Hữu Hữu mỉm cười.
"Cha hỏi mẹ thích ăn gì nhất, nên con thành thật trả lời!" Nói xong, cậu lại nói với Mộ Nhã Triết, "Cha à, cha không biết đâu, mẹ là người ham ăn số 1 đó, dưới tay nghề của con, khẩu vị của mẹ bị nuôi đến rất điêu, rất kén ăn đó! Nếu hương vị nhà hàng cha đề cử không được tốt lắm, chắc chắn mẹ sẽ thất vọng đó!"
Vân Thi Thi cười, nhịn không được vuốt mũi cao của cậu một cái, "Con đó hả!? Dù là đầu bếp giỏi cỡ nào, cũng không giỏi như Hữu Hữu nhà chúng ta!"
Tiểu Dịch Thần cũng chạy qua vuốt ௱ôЛƓ ngựa*: "Tay nghề Hữu Hữu giỏi nhất! Thịt bò Hữu Hữu rán mới đúng là có tiêu chuẩn cao nhất thế giới!"
*vuốt ௱ôЛƓ ngựa: nịnh nọt
Hữu Hữu liếc mắt một cái thì biết cậu vuốt ௱ôЛƓ ngựa, lạnh lẽo nói: "Em từng làm thịt bò rán cho anh nếm chưa?"
Khóe mắt Mộ Dịch Thần hung hăng giật giật một phen.
"Chưa."
Mộ Nhã Triết ở một bên nhàn nhạt nói: "Tiểu Dịch Thần, con rất có tương lai đó! Vuốt ௱ôЛƓ ngựa cũng vuốt đến hằn dấu luôn rồi."
Vân Thi Thi bật cười.
Mộ Dịch Thần càng xấu hổ, bỗng nhiên cậu già mồm át lẽ phải: "Cái gì mà vuốt ௱ôЛƓ ngựa chứ! Con nói thật lòng mà! Với lại, con cũng từng ăn thịt bò Hữu Hữu rán chứ bộ?"
Vân Thi Thi liếc mắt Hữu Hữu nhìn nhau một cái, một mảnh mờ mịt.
"Lúc nào vậy?"
"Mơ, mơ... Trong mơ..." Mộ Dịch Thần yên lặng nói.
Yên lặng - -
Ba người thương tiếc nhìn Mộ Dịch Thần, cậu tội nghiệp chọc chọc đầu ngón tay, có vẻ vô cùng ấm ức."Ai bảo Hữu Hữu không làm cho con ăn!"
"Anh đúng là đồ tham ăn, ngoại trừ ăn, anh còn biết cái gì?" Hữu Hữu hận cậu không tốt, ở một bên châm chọc cậu.
Mộ Dịch Thần cô đơn cúi đầu xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, than thở oán giận: "Muốn nếm thử thịt bò Hữu Hữu làm lắn đó, kết quả thì sao, chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng ở trong mơ..."
Vân Thi Thi cười cười"Ha ha", cảm thấy bé con này rất biết chọc cười người ta.
Mộ Nhã Triết im lặng rồi.
Người nầy, từ nhỏ đã có tính hài hước hả?
"Không phải là một phần thịt bò rán sao? Đi về em làm cho anh ăn!"
Hữu Hữu hào khí vạn trượng mà vung tay lên, khiến Tiểu Dịch Thần hoan hô không ngừng.
"Hai người các con đó, đủ rồi, không được làm loạn nữa. Mẹ có dạy các con rằng, trước mặt công chúng, phải giữ vững vẻ thân sĩ không."
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần rất ăn ý ngồi nghiêm chỉnh lại, trẻ con dễ dạy.
"Trở lại đường ngay chưa?"
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lắc lắc đầu.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng xoa lên tóc đen rơi bên tai Mộ Dịch Thần, rồi cười với cô: "Em gọi cơm trước đi, anh mang hai đứa nhóc này đi rửa tay."
"Được."
Đột nhiên Vân Thi Thi hỏi, "Anh muốn ăn gì?"
"Sao cũng được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc