Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 985

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Nghiệp Trình khó tin, mãi đến lúc nhân viên cảnh sát bày ra chứng cứ liên quan, hơn nữa nói cho ông nghe những căn cứ chính xác có liên quan, cả người không còn sức lực mà ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt đay lòng!
Không dạy con, là tội của cha!
Cuối cùng ông có tài gì đức gì, có thể dạy dỗ ra một đứa con vô sỉ như vậy?
Ngồi trước mặt nhân viên cảnh sát, ông thở dồn dập, như ngồi trên kim, nhất là lúc nghe từng tội trạng của Vân Na, không biết phải giấu nét mặt già nua ở chỗ nào!
Lý Cầm cũng biết việc này, nhưng mà, bà ta không nói rõ.
Hai mẹ con rơi vào tình cảnh như vậy, cũng chỉ có thể trách bọn họ gieo gió gặt bão!
Nếu không phải Vân Na lòng tham không đáy, ích kỷ chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân, làm liên lụy người khác, mà Lý Cầm, bị đứa con gái bất hiếu này liên lụy, cũng phải uổng mạng.
Vân Nghiệp Trình lúc này, không biết có tâm trạng gì.
Có đau lòng, có mờ mịt, không hiểu, có oán hận!
Trong lòng càng lúc càng hận sự đáng ghê tởm của Vân Na.
Vụ án này đến lúc này là kết thức, xem như đã kết án xử lý rồi.
Thi thể Lý Cầm đã được tìm thấy, nhưng mà thi thể Vân Na, vẫn còn là đá chìm đáy biển!
Nhân viên cảnh sát nói với Vân Nghiệp Trình: "Biển Đông rất lớn, muốn vớt thi thể theo dạng trải thảm, chỉ sợ là mò kim đáy bể! Không nói thi thể kia có phân hủy không, có bị bầy cá rỉa mất không, chỉ nói về phí tổn giá trên trời thôi, cũng khó có thể đánh giá. Vớt được thi thể vợ ông cũng chỉ nhờ cơ duyên may mắn, chỉ có thể nói, chúng tôi đã làm hết sức. Nhưng không thể đảm bảo với ông, nhất định có thể vớt được thi thể con gái ông!"
"Người bị tình nghi thì sao?"
Giọng của Vân Nghiệp Trình khàn khàn trầm thấp, "Tội phạm *** mưu sát vợ và con tôi, khi nào thì quý cục truy nã, đưa hắn ta ra trước pháp luật?"
Nhân viên cảnh sát trả lời: "Người bị tình nghi đã bị đồng đạo báo thù trước khi chúng tôi phái người truy nã, cùng ૮ɦếƭ với mười mấy tên đàn em trong một vụ tranh đấu rồi!"
"Đồng đạo báo thù?"
"Đúng."
Nhân viên cảnh sát giải thích là Lý Đông Cường và côn đồ trong bang phái đã xảy ra một cuộc chiến rất lớn.
Nhân viên cảnh sát lấy ảnh chụp hiện trường vụ án ra, đưa từng tấm cho ông.
"Lý Đông Cường, nam, 35 tuổi, khuya ngày hôm qua bị một đám người không rõ thân phận công kích trong sòng bạc ngầm, lúc chúng tôi tới, hiện trường hỗn loạn, máu chảy thành sông, thương vong rất nặng nề, không một ai còn sống!"
"Còn có chuyện như vậy?!"
Vân Nghiệp Trình lại càng hoảng sợ.
"Ông Vân, cũng chỉ có thể mong ông nén bi thương!" Nhân viên cảnh sát trấn an vài câu, đứng dậy đi vào.
Vân Nghiệp Trình ngồi trên ghế, qua rất lâu cũng khó mà phục hồi tinh thần.
Vân Thi Thi còn đang trong tổ phim, thì nhận được điện thoại của Vân Nghiệp Trình, biết được mọi chuyện, hoảng hốt thật lâu.
Vụ án kết thúc nhanh như vậy, cô vốn tưởng rằng cần một thời gian đáng kể, không nghĩ tới lại kết án nhanh như vậy!
Sau khi kết án, thủ tục công việc hoàn tất, cũng nhận thi thể về.
Vân Nghiệp Trình làm xong mọi chuyện, nhận thi thể Lý Cầm mang về, hoả táng rồi hạ táng.
Không cử hành lễ tang, thậm chí chuyện này, Vân Nghiệp Trình không kể với bất kì ai, cứ lén lút như vậy, mà hoả táng thi thể.
Cho dù, trong lòng ông có rất nhiều oán niệm với Lý Cầm.
Nhưng một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.
Cho dù khi Lý Cầm còn sống có nhiều việc không phải, nhưng người đã qua đời, rất nhiều tội ác, cũng nên tan đi theo gió!
Vân Thi Thi mua một mảnh đất ở nghĩa trang núi Vũ Lan, ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, có thể mua một mảnh đất làm nơi chôn cất đàng hoàng, bình thường giá cả rất xa xỉ.
Mới đầu Vân Nghiệp Trình căn bản không có số tiền này, sau đó, vẫn là Vân Thi Thi mua.
Vân Nghiệp Trình vừa áy náy vừa cảm kích, khi Lý Cầm còn sống vô cùng hà khắc với Vân Thi Thi, mà đứa bé hiếu thuận này không nhớ chuyện trước kia, giải quyết tốt hậu quả cho bà ta, trong lòng Vân Nghiệp Trình không biết có cảm giác gì.
Vân Thi Thi lại nói: "Hận thì hận, nhưng người đã ૮ɦếƭ, con hà tất phải so đo với người đã qua đời. Cha, quý trọng người trước mắt, cha hài lòng, là tốt rồi."
"Thi Thi... Cám ơn con! Cha... Là cha có lỗi với con!"
Vân Nghiệp Trình hối hận nói không nên lời.
...
"Tổng giám đốc Vân, đã xử lý sạch sẽ rồi."
Trong điện thoại, giọng nói của Lý Hàn Lâm mịt mờ mà nặng nề, hàm nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết.
Hữu Hữu gật gật đầu, khen một câu: "Chuyện này cháu biết rõ. Chỉ trong thời gian hai ngày, chú đã xử lý thích đáng, không thể không nói, năng lực của chú đúng là vô cùng xuất sắc!"
"Chú..." Lý Hàn Lâm ngổn ngang trong gió.
Cũng không biết nhóc con này nói như thế, cuối cùng là ca ngợi ông hay là đang hạ thấp ông.
Giống như biết người bên kia điện thoại đang yên lặng nói gì, Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Cháu đang khen chú."
...
Có phải người này có thuật đọc tâm rất giỏi không?
Tại sao khoảng cách xa như thế, ở trong điện thoại, cậu lại có thể đoán ra trong lòng ông đang lặng lẽ nghĩ gì.
"Trong xử lý công việc, chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, sự ngầm hiểu giữa chúng ta, rất khó nói thành lời. Chú hiểu cháu, cháu cũng hiểu chú, chú yên lặng oán thầm cháu trong lòng, đương nhiên cháu biết!" Hữu Hữu lại đoán hoạt động tâm lý của ông, nhẹ nhàng nói.
Lý Hàn Lâm hoàn toàn không phản đối nổi nữa.
"Tổng giám đốc Vân..."
"Vâng?"
"Cháu nhất định là yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, chú có cảm giác, cháu không phải một sinh vật bình thường."
Đầu kia im lặng một lúc lâu.
Trong lúc Lý Hàn Lâm lo lắng đề phòng, lời nói đau thương của Hữu Hữu vang lên: "Sắp sang năm mới rồi."
"..."
"Xem ra tiền thưởng cuối năm của người nào đó, không có rồi."
"Tổng giám đốc Vân, đừng... vừa nãy không phải chú chỉ đùa giỡn với cháu hay sao..."
Lời còn chưa dứt, đầu kia lại truyền tới tiếng “tút tút tút” lạnh lùng.
Lý Hàn Lâm ôm di động, khóc không ra nước mắt.
Nghĩa trang núi Vũ Lan.
Người ở đây rất thưa thớt.
Sau đông chí, nơi này lộ ra vẻ hiu quạnh.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, một bóng dáng thon gầy bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nghĩa trang.
Bóng lưng gầy gò, mặc một áo liền mũ màu đen, áo kéo đến tận cổ, kéo mũ *** đầu, che khuất hơn nửa gương mặt, thấy không rõ diện mạo.
Nhưng mà nhìn theo thân hình, thì là một cô gái trẻ tuổi dáng người không cao.
Hai tay cô gái nhét trong túi tiền, chậm rãi đi vào cửa.
Bảo vệ đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới một cái, lòng thầm thấy lạ.
Từng thấy người tới thăm mộ, nhưng chưa từng thấy, sáng tinh mơ trời còn chưa sáng hẳn, nghĩa trang mới vừa mở cửa, thì đã chạy tới tảo mộ.
Vì thế, anh ta đi ra khỏi phòng bảo vệ, mới vừa đi qua, muốn hỏi thăm một tiếng.
Còn chưa đi đến bên người người nọ, thì lại bị khí tức kì lạ phát ra trên người người đó làm sợ tới mức lui về sau nửa bước.
Cô gái này, rõ ràng là người sống, sao lại giống quỷ như vậy!
Bảo vệ lắc lắc đầu, quyết định không xen vào việc của người khác, quay về phòng bảo vệ tránh gió thôi.
Bỗng nhiên cô gái lại đi tới chỗ anh ta.
"Kiểm tra giúp tôi một cái tên."
Bảo vệ ngẩng đầu, thì thấy chẳng biết lúc nào, cô gái đã im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cửa sổ, khiến người ta nhảy dựng.
"Cô... cô làm gì vậy? Sao giống quỷ quá vậy, đi đường không phát ra tiếng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc