Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 983

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lý Hàn Lâm ôm trái tim bị tổn thương, rưng rưng tố cáo: "Hữu Hữu, chú thật là đau lòng mà! Chú coi cháu như con ruột của mình, xem cháu như con trai mình mà yêu quý, còn cháu thì sao? Chẳng những trừ tiền thưởng của chú, lại còn độc miệng với chú như vậy, thật là không công bằng!"
Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Quản lý Lý, chú phải nhớ cho rõ, đây là thế giới của kẻ mạnh hiếp kẻ yếu! Là một cấp trên, trừ tiền thưởng của chú, đó là quyền lợi của cháu, có bản lĩnh thì chú cũng trừ tiền thưởng của cháu đi?"
Lý Hàn Lâm bỗng dưng trầm mặc, nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn nhau một hồi, hai người chợt cười lên, ăn ý cụng tay với nhau.
Trên thực tế, mặc dù nói những lời lẽ độc miệng với lực sát thương cao, nhưng đối với Lý Hàn Lâm, Hữu Hữu vẫn có một sự tôn trọng từ tận sâu trong đáy lòng.
Dựa theo thân phận mà nói, thì cậu là cấp trên của ông.
Nhưng dựa theo bối phận, thì cậu cũng phải gọi một tiếng "chú" đó chứ!
Lý Hàn Lâm làm việc bên cạnh cậu lâu như vậy rồi, cũng coi như là cấp dưới trung thành tận tâm, núi đao biển lửa, đạo nghĩa không thể chối từ.
"Tổng giám đốc Vân, cháu định làm gì tiếp theo?"
Hữu Hữu hơi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Mau ép chuyện này xuống! Đồng thời lập tức phái người, xem có thể tìm được tung tích của Vân Na hay không!"
"Được."
Vừa dứt lời, có người gõ cửa.
Lý Hàn Lâm đi tới, mở cửa, liền thấy một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn ông.
"Tống giám đốc Lý, xin chào. Tài liệu ông cần, tôi đã chuẩn bị sẵn cho ông, mời ông xem qua."
Nói xong, người đàn ông đưa phần văn kiện qua cho ông.
Lý Hàn Lâm rút hồ sơ trong cái túi ra, hỏi lại một câu: "Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi ra sao?"
Người đàn ông lắc đầu một cái, cẩn thận trả lời: "Tạm thời còn chưa có. Thi thể bị mục rữa rất nghiêm trọng, cho dù là bác sĩ pháp y thâm niên khám nghiệm, cũng không thể tiến hành công việc trong thời gian dài được, cho nên quá trình khám nghiệm tử thi diễn ra rất chậm."
"Được, cậu về trước đi! Chuyện này không được nói với bất kỳ ai."
"Dạ!"
Lý Hàn Lâm đóng cửa lại, đưa cái túi qua cho Hữu Hữu.
Hữu Hữu không có biểu cảm gì, mở túi giấy, rút ra một xấp văn kiện thật dày, lật từng tờ từng tờ.
Cậu xem rất nghiêm túc, tỉ mỉ đọc không bỏ sót một chi tiết.
Trong văn kiện, thông qua bước đầu phân tích ADN, trên căn bản đã xác nhận được là của Lý Cầm.
Xem ra, thi thể này xác thực là của Lý Cầm rồi.
"Cháu nhớ, cháu có để cho Lý Đông Cường xử lý sạch sẽ bọn thủ hạ rồi." Hữu Hữu cười lạnh một tiếng, trong mắt tản ra sự lạnh lẽo.
Lý Hàn Lâm im lặng.
Đột nhiên ông nói: "Chú đoán, nhất định là hắn ta quăng xác xuống biển, nếu như vậy, thi thể chìm xuống biển rồi, không đến mấy tháng, sẽ bị phân hủy sạch sẽ. Mà nếu không bị phân hủy hoàn toàn, bầy cá cũng sẽ gặm rỉa cái xác đến không còn một mảnh thịt vụn."
"Tên Lý Đông Cường này, không phải là người lương thiện, lòng dạ vô cùng tàn nhẫn độc ác."
Lý Hàn Lâm thầm nghĩ trong lòng, có tàn nhẫn đi nữa cũng không có tàn nhẫn bằng cháu.
Mấy lời này mà cháu cũng có thể nói ra được sao.
Lý Hàn Lâm khảng khái nói: "Phố Đông kia có rất nhiều côn đồ, có tên nào mà chưa từng *** đâu? Sống được qua ngày cũng là nhờ đâm thuế chém mướn! Mấy người này làm việc không có quy tắc, có tiền thì làm thôi, về phần hiệu suất làm việc, đương nhiên là không thể so sánh với sát thủ chuyên nghiệp được!"
"Mặc dù thi thể của Lý Cầm đã được phát hiện, vậy còn tung tích của Vân Na thì sao?"
Hữu Hữu lại đưa ra nghi ngờ.
"Biển Đông lớn như vậy, cũng rất sâu, độ sâu đến khoảng mấy ngàn mét dưới mặt nước, không thể nào trùng hợp vớt lên được hai cái thi thể. Thi thể Lý Cầm được phát hiện, cũng là bởi vì gặp may thôi!"
Hữu Hữu lại không cho là đúng: "Nếu Lý Cầm đã bị phát hiện, vậy thì để cho ổn thỏa, vẫn phải tìm thấy Vân Na. Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ thành tai họa."
Lý Hàn Lâm gật gật đầu đồng ý, lại nói với vẻ chầnchờ: "Biển Đông lớn như vậy, muốn tìm một người, đúng là mò kim đáy bể, chú cũng chỉ có thể làm hết sức."
Hữu Hữu cất kỹ túi hồ sơ, đặt lên bàn, mấp máy môi.
Quả thật, muốn vớt một thi thể trong biển rộng, đúng là mò kim đáy bể.
Cậu trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói: "Chú phái người đi hỏi ngư dân bên Đông Cảng kia đi, bọn họ ra khơi thường xuyên, nếu là có phát hiện gì, trước khi báo cảnh sát, phải ém chuyện này xuống."
Lý Hàn Lâm gật gật đầu.
Trước mắt, đây đại khái biện pháp duy nhất để xử lí hậu sự.
Khớp Ng'n t Hữu Hữu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giữa trán lại hiện lên vẻ tàn nhẫn dày đặc: "Còn Lý Đông Cường kia, tay chân không sạch sẽ, giữ lại cũng vô dụng."
"Đã hiểu, giao cho chú xử lý."
...
Phố Đông, sòng bạc dưới đất, rạng sáng hai giờ, đúng là lúc tiếng người ồn ào.
Lý Đông Cường đang canh giữ sòng bạc, miệng ngậm một ***, đi tuần tra một vòng xung quanh như một con hổ già canh giữ lãnh địa của mình vậy.
Bỗng nhiên một tên tay sai của hắn ta đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai hắn ta: "Lão Đại, có người tìm."
Mày rậm của Lý Đông Cường nhíu lại, cúi đầu quét mắt nhìn hắn một cái, "Ai tìm?"
Tên côn đồ kia mờ mịt lắc lắc đầu, nói rất mơ hồ: "Không biết, nhưng mà, nói là muốn bàn bạc việc buôn bán lớn với anh cả."
Buôn bán lớn?
Lý Đông Cường nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Làm nghề này của bọn họ, thứ gọi là việc buôn bán lớn, là tiếng lóng, có nghĩa là, có vụ việc gì cần tìm hắn ta.
Vì thế, hắn ta vứt tàn thuốc trên mặt đất, giẫm lên nó, miệng hỏi: "Người ở đâu?"
"Ở trong phòng phía sau."
Lý Đông Cường dặn: "Canh chừng sòng bạc cho tao, tao đi một chút rồi về."
Nói xong, hắn ta đi về phía căn phòng đó.
Nhưng mà, khi hắn ta vừa đi tới trước cửa, thì mũi đã nhạy cảm ngửi thấy một mùi máu tanh đáng nghi, loại người như bọn họ, đi trên con đường này, vô cùng nhạy cảm với những loại như mùi máu thế này, mới vừa đi tới cửa, thì đã nhận ra, bởi vậy, cánh tay đẩy cửa chần chờ một phen, nhưng vẫn đẩy cửa ra.
Mới vừa sải bước đi vào, lại không ngờ bị một người đàn ông khỏe mạnh đứng ngay sau cửa chặn ngang nắm áo, rồi đẩy một cái.
Lý Đông Cường lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất, tay mới vừa chống trên mặt đất, thì cảm thấy trên mặt đất có một mảnh sềnh sệch, ngẩng đầu, thấy một đôi mắt trống rỗng.
Khi hắn ta thấy rõ tử thi nằm trên mặt đất, thì hoảng sợ!
"Tao dựa vào*!"
*Đây là câu chửi tục, nghĩa tương tự "con mẹ nó"
Lý Đông Cường mắng một câu, thì nghe thấy cánh cửa phía sau "Ầm" một tiếng đóng lại.
Hắn ta cảnh giác quay đầu lại, thì thấy ngay cửa thủ có hai người đàn ông áo đen, một người trong đó đã đi về phía hắn ta, một tay nắm tóc của hắn ta, ngẩng đầu, nhìn hắn ta một cái.
"Mày là Lý Đông Cường?"
"Ừ... À, Đúng vậy! Mày mẹ, là đứa nào?" Lý Đông Cường sợ tới mức đầu lưỡi cứng lại, sau đó phản ứng kịp, trên mặt đất trong phòng, có bảy tám thi thể đang nằm, quét mắt nhìn, đều là người dưới tay hắn ta.
Những người này đều là những kẻ có mặt lúc xử lý Lục Cảnh Điềm, đều bị diệt khẩu một cách im hơi lặng tiếng rồi.
"Xử lý tên này luôn đi." Một người trong đó nói.
Trong lòng Lý Đông Cường thầm kêu không ổn, người đến không tốt, vì thế nhanh nhẹn đứng lên từ trên mặt đất, muốn tông cửa chạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc