Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 981

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Chẳng qua là, cố kỵ đến cảm thụ của Vân Thi Thi, cho nên ông cũng không biểu lộ cảm giác đau lòng của mình ra quá nhiều.
Đã từng, lúc nhà họ Vân còn ăn nên làm ra, vợ chồng họ cũng từng rất *** với nhau, luôn tôn trọng lẫn nhau, có lẽ là do không có nhiều nỗi lo đến cơm áo gạo tiền, cho nên Lý Cầm đối với Vân Nghiệp Trình, cũng coi như là muốn gì được đó.
Vì vậy, mặc dù lúc đó Vân Nghiệp Trình muốn nhận nuôi Vân Thi Thi, Lý Cầm cũng không có quá mức phản đối, tranh cãi mấy câu rồi cũng đồng ý.
Chỉ có điều, dù gì cũng không phải là ruột thịt, huống chi, bà ta vốn là muốn nhận nuôi một đứa con trai, vì vậy mà thái độ của bà ta đối với Vân Thi Thi rất khắc nghiệt.
Sau này, nhà họ Vân bị phá sản, Lý Cầm cho là đi theo Vân Nghiệp Trình không được hưởng bao nhiêu năm vinh hoa phú quý, đã phải cùng ông sống cả đời cơ cực.
Có câu nói bần tiện phu thê bách sự ai.
Những lời này vô cùng chính xác.
Lúc giàu có, tiện tay mua một cái áo khoác hàng hiệu, cũng mất hết mấy vạn.
Vậy mà khi nghèo khó, củi gạo dầu mắm tương trà đều là những thứ hàng xa xỉ.
Sau khi bị phá sản, trong nhà không còn tài sản gì quý giá, Lý Cầm đã quen với cuộc sống sung túc đầy đủ, bây giờ gặp nghèo khó, một chút lông gà vỏ tỏi cũng phải lo suy tính đắn đo, tính tình bà ta càng lúc càng trở nên gắt gỏng.
Kể từ đó tình cảm hai vợ chồng trở nên rạn nứt.
Đến ngày hôm nay, thì đã cảnh còn người mất rồi!
Vân Nghiệp Trình buồn bực, không nói tiếng nào, nhưng làm sao Vân Thi Thi lại không biết ông đang lo lắng cái gì chứ.
"Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù người không còn nữa, nhưng cha cũng đừng nên suy nghĩ lung tung."
"Haizz, cha đang lo lắng..."
"Con biết cha đang lo lắng về tung tích của Vân Na."
Vân Thi Thi nhíu mày, ôm tay ông: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ tìm được Vân Na."
"Mẹ nó không còn, cũng không biết nó đi đâu nữa? Có khi nào, cũng đã gặp chuyện không may rồi hay không? Lúc nãy cảnh sát cũng có nói, Lý Cầm là bị mưu sát, vậy còn Vân Na hiện tại đang ở đâu? Bây giờ sinh tử của nó còn chưa rõ ràng, làm sao cha có thể an tâm được kia chứ."
Sắc mặt Vân Thi Thi ngưng trọng.
Thật ra thì cô cũng nghĩ, thi thể của Lý Cầm đã được phát hiện rồi, còn Vân Na sống hay ૮ɦếƭ, cũng rất khó nói.
Cô có cảm giác, dường như Vân Na cũng gặp phải chuyện không may rồi.
Vì vậy, đối với chuyện Vân Nghiệp Trình suy nghĩ lung tung, cô cũng không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có thể an ủi ông không nên suy nghĩ quá nhiều.
Về đến nhà, Vân Thi Thi lại phát hiện một đứa nhóc không thấy đâu, chỉ có mình Tiểu Dịch Thần buồn chán ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu xem ti vi.
Thấy hai người họ cuối cùng cũng về nhà, cậu nhanh chóng chạy tới, ngọt ngào kêu lên: "Cha, mẹ, ông ngoại!"
"Ừ! Hữu Hữu đâu rồi?"
Vân Thi Thi nhìn xung quanh, nhưng không thấy Hữu Hữu.
Tiểu Dịch Thần gãi gãi cái đầu nhỏ, cọ tới cọ lui trả lời: "Hữu Hữu à... Ừm..."
Cậu không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm oán Hữu Hữu, cái người này, bỏ cậu lại một mình chỗ này, ném cái cục diện rối rắm như vậy cho cậu, cậu biết phải làm sao bây giờ!
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Tên nhóc này, đi đâu vậy?"
"Em ấy à, lúc nãy có người đón đi rồi."
"Là ai?"
"Hình như là cái gì... "Quản lý Lý"..."
"Quản lý Lý à?"
Vân Thi Thi cảm thấy cái tên này thật xa lạ.
Mộ Nhã Triết nhất thời phản ứng kịp: "Quản lý Lý, chính là hiệu trưởng nhà trẻ lúc trước!"
Vân Thi Thi gật đầu.
Lúc trước Hữu Hữu ở bệnh viện, có gặp qua một lần rồi.
Vị hiệu trưởng đó dường như đối xử rất tốt với Hữu Hữu.
Cô quyết định, phải gọi điện thoại cho Hữu Hữu.
Điện thoại rất nhanh được nối máy.
"Hữu Hữu, con đi đâu vậy? Tại sao không ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ?"
Hữu Hữu trả lời: "Mẹ, thật xin lỗi, hiệu trưởng nói muốn mời con đi ăn bánh ngọt, cho nên..."
"Sau này không cho đi nữa. Bây giờ cũng đã trễ rồi, mẹ sẽ rất lo lắng."
"Dạ được rồi!" Hữu Hữu tủm tỉm an ủi cô: "Mẹ, con không phải là con nít, mẹ đừng lo lắng nữa. Con ăn bánh ngọt xong, hiệu trưởng sẽ đưa con an toàn về nhà!"
Vân Thi Thi bĩu môi, không biết nói gì!
Một đứa trẻ bảy tuổi nói với cô: Con không phải là con nít.
Nghe thế nào cũng cảm thấy không ổn.
"Được lắm, không cho phép đùa giỡn với mẹ, nếu không muốn mẹ lo lắng, thì nhớ về sớm một chút, không được ham chơi! Ở bên ngoài, cũng phải biết lễ phép với người lớn.
"Con biết rồi! Mẹ yên tâm."
Cúp điện thoại, Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần, dịu dàng hỏi: "Bảo bối ngoan, đói bụng không? Hôm nay mẹ về trễ, để bồi thường, con muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con ăn?"
Tiểu Dịch Thần nghe xong, giật mình, lẳng lặng nói: "Nếu mẹ thật sự muốn bồi thường cho con, vậy thì dẫn con ra ngoài ăn đi."
Trái tim yếu ớt của Vân Thi Thi bị đả kích sâu sắc.
Tay nghề nấu ăn của cô kém đến như vậy sao!
Cô thỏa hiệp một bước: "Vậy con muốn ăn cái gì, mẹ dẫn con ra ngoài ăn?"
"Con sao cũng được. Hay là mẹ hỏi ý kiến của ông ngoại đi, ông ngoại muốn ăn cái gì, Tiểu Dịch Thần sẽ ăn cái đó!"
Cậu bé rất hiểu chuyện, làm Vân Nghiệp Trình không khỏi cười lên, vốn là trong lòng chất chứa đầy phiền muộn, nhưng cũng đã bị hòa tan đi không ít.
Ông nhận lấy Tiểu Dịch Thần từ trong lòng Vân Thi Thi, không nhịn được mà trêu chọc cậu: "Tiểu Dịch Thần thật hiểu chuyện! Ông ngoại ăn bánh bột bắp, Tiểu Dịch Thần cũng ăn sao?"
"Đương nhiên! Ông ngoại muốn ăn cái gì, Tiểu Dịch Thần mời ông ngoại ăn."
Tiểu Dịch Thần vỗ vỗ vào cái túi bên hông mình, cười hì hì: "Trong người Tiểu Dịch Thần có rất nhiều tiền riêng đó, hắc hắc."
Câu nói này chọc cười Vân Nghiệp Trình, ông vuốt ve sờ cái đầu nhỏ của cậu, yêu thương không muốn buông cậu ra.
Hình ảnh này thật hòa thuận vui vẻ.
...
Hữu Hữu ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, có chút ghét bỏ nghịch cái ghế an toàn dành cho trẻ em, không chút lưu tình mà nói: "Sau này không cần giả bộ trang bị cái ghế này nữa, ngồi không thoải mái."
Lý Hàn Lâm im lặng.
"Tổng giám đốc Vân, là một đứa trẻ, trên xe cần phải chuẩn bị ghế ngồi dành cho trẻ em. Nếu không, bị cảnh sát giao thông cản lại, chú sẽ phải bị khiển trách phê bình."
Hữu Hữu nhìn lên trời.
Lý Hàn Lâm khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Tổng giám đốc Vân, lần này cháu có gì muốn phân phó đây?"
Hữu Hữu trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Hôm nay, đồn cảnh sát gọi ông ngoại và mẹ cháu đến, nói là cần phải nhận diện tử thi."
Lý Hàn Lâm nghe vậy, nhạy bén, ngay lập tức ý thức được chuyện gì, sắc mặt âm trầm thêm mấy phần.
Hữu Hữu quay sang nhìn ông, nói: "Chú thay cháu liên lạc với bên cảnh sát, cháu muốn nhìn qua báo cáo khám nghiệm tử thi."
"Là đồn cảnh sát nào vậy?"
Hữu Hữu lắc đầu.
Cậu cũng không biết đó là đồn cảnh sát nào nữa.
"Nếu là được vớt lên từ dưới biển, thì bên cảng cũng có tư liệu ghi chép, chuyện này không cần phải rút dây động rừng."
"Chú có vài người quen ở đồn cảnh sát, muốn lấy một phần báo cáo tử thi, hẳn cũng không phải là việc khó."
Lý Hàn Lâm đang nói chuyện, lại thấy sắc mặt Hữu Hữu trắng bệch đến dọa người, ông lại nhìn đến hai bàn tay cậu đang đặt trên đầu gối, kể cả từng đầu ngón tay, đều đang phát run lên.
Có thể nhận ra, cậu đang cực kỳ bất an.
"Tổng giám đốc Vân, cháu làm sao vậy?" Lý Hàn Lâm ân cần quan tâm hỏi.
"Quản lý Lý, cháu sợ."
Giọng nói của Hữu Hữu vừa hoảng sợ vừa vô lực, trong không gian yên tĩnh, làm người ta cảm thấy xót xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc