Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 980

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hiện tại tính cách của cậu bị phân ra thành hai mặt đối lập, một mặt giống như ác ma của địa ngục, mặt còn lại, thuần khiết như thiên sứ.
Vì vậy, một khi tính cách của cậu tiến hành phân liệt, biến chuyển sang một nửa đen tối kia, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối không phải là biểu hiện của một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Vậy mà khi khôi phục lại bình thường, những chuyện cậu đã làm, cậu sẽ không còn nhớ rõ nữa.
Cho nên Hữu Hữu đã quên, lúc đó tâm trạng của cậu đối với Vân Na là như thế nào.
Tiểu Dịch Thần thấy biểu tình cậu nhíu mày ngưng trọng, có chút đứng ngồi không yên.
"Hữu Hữu, sao sắc mặt của em khó coi quá vậy, cha đã nói những gì?"
"Cha nói, còn bận một chút việc, cho nên cha mẹ sẽ về hơi trễ, bảo chúng ta kiên nhẫn chờ ở nhà."
Tiểu Dịch Thần khẩn trương.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hữu Hữu trấn an cậu, nhàn nhạt nói: "Ngu ngốc, anh đừng có lo lắng, cha mẹ không sao hết, chỉ có điều, hôm nay ông ngoại nhận được điện thoại của cảnh sát, nói là, mời ông đến đồn cảnh sát nhận diện một cái thi thể."
Tiểu Dịch Thần nghe xong, ngây ngốc: "Thi thể sao?"
"Ừ!"
"Thi thể của ai?"
Hữu Hữu lạnh lùng cười một tiếng, nhắc tới Lý Cầm, sắc mặt cậu trở nên đặc biệt lãnh đạm, hời hợt nói: "Ông ngoại có một người vợ mấy chục năm rồi, tên là Lý Cầm, là mẹ nuôi của mẹ. Theo như vai vế trong gia đình, thì em phải gọi là "bà ngoại"! Tuy nhiên, người này rất xấu tính, thường khi dễ mẹ, cho nên em không muốn gọi bà ta là "bà ngoại"."
Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: "Lúc trước, bà ta và con gái cùng nhau bị mất tích, không thấy tăm hơi đâu! Khoảng chưa đầy một tháng trước, có một ngư dân ngoài biển vớt lên được một cái thi thể, bởi vì rất phù hợp với đặc điểm của bà ta, cho nên muốn ông ngoại đến để nhận dạng. Mẹ đang ở cùng với ông ngoại, e rẳng bây giờ vẫn còn đang phối hợp lấy lời khai với bên phía cảnh sát!"
Tiểu Dịch Thần nhíu mày, trầm mặc nói: "Mất tích không rõ nguyên do, vậy tại sao lại vớt được thi thể từ dưới biển lên chứ? Không giống như là tự sát, mà giống như có người cố ý mưu sát."
"Vì sao?"
"Trực giác." Tiểu Dịch Thần cười.
Mấy năm ở doanh trại huấn luyện, điều tra cũng là một năng lực quan trọng.
Vì vậy, ý thức và trực giác của cậu cũng đặc biệt nhạy bén hơn người bình thường.
Hữu Hữu ngẩn người, lại thấy Tiểu Dịch Thần khoanh tay, khẽ mỉm cười nhìn cậu, chậm rãi nói: "Từ trực giác, cẩn thận phân tích, nếu như một người tự sát, sẽ không thể nào phí công mà chạy ra biển rồi nhảy xuống. Em nghĩ đi, cảng biển của thành phố này thông ra biển Đông, nếu như tự sát, vậy thì trước tiên bà ta phải ngồi thuyền ra biển Đông, thì mới có thể tự sát được. Phải biết rẳng thành phố chỉ có mấy cái cảng biển thôi, nhưng khu vực ra vào phong tỏa rất nghiêm ngặt, cho nên, anh hoài nghi chính là mưu sát.."
---------- Anh hoài nghi chính là mưu sát!
Lời của Tiểu Dịch Thần, trong nháy mắt khiến cho suy nghĩ của Hữu Hữu trở nên rối loạn.
Trong đầu cậu như có rất nhiều mảnh nhỏ ký ức đang không ngừng hiện lên, có giọng nói cầu xin tha thứ của phụ nữ, tiếng khóc la, kèm theo đó là tiếng sóng biển dồn dập, phập phồng lên xuống.
Đầu óc cậu nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn!
Cậu vô tri vô giác ngã ngồi trên ghế salon, ôm cái đầu đau nhứt, cả người lâm vào trạng thái kinh hoảng và bất an.
Một đoạn ký ức ngắn hiện lên ngay trước mắt cậu.
------- "Tiểu tiện chủng, mẹ mày là một đứa không cha, là một tiểu tiện chủng, mày cũng là một tiểu tiện chủng! Chẳng lẽ cả đời Lý Cầm tao, phải bị hai đứa tiện chủng như tụi bây gây tai họa đến ૮ɦếƭ hay sao?"
-------- "Mày khóc đi, mày la lên đi, bây giờ mẹ mày không có ở nhà, xem ai tới giúp được mày! Xem ai tới cho mày nhờ!"
-------- "Cứ như vậy mà ném xuống nước, không phải là quá nhân từ rồi chứ?"
-------- "Băm nát thây hai người họ, rồi đem cho cá mập ăn, có ૮ɦếƭ cũng không có gì đáng tiếc!"
-------- "Tiền, tôi cho ông, người, ông xử lý. Hiểu chưa?"
-------- "Quản lý Lý, cho ông ta tiền."
-------- "Hữu Hữu, cháu không nên bị thù hận che mờ mắt."
...
Từ chỗ sâu thẳm trong trí nhớ cậu, phảng phất trong nháy mắt bùng lên như suối phun, đó là hình ảnh Vân Na quỳ trước mặt cậu, không ngừng khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ...
-------- "Hữu Hữu... Hữu... Hữu Hữu, dì sai rồi, là dì không đúng, dì không tốt! Lúc trước mắt dì bị mù rồi! Là dì không tốt mà! Dì thề, sau này không bao giờ... Khi dễ cháu nữa! Cũng sẽ không bao giờ... Khi dễ mẹ cháu nữa!"
-------- "Hữu Hữu, cháu sẽ không thật sự đẩy chúng ta vào chỗ ૮ɦếƭ đó chứ? Dì biết, dì biết là cháu muốn hù dọa chúng ta! Chúng ta sai rồi, ít nhất hãy nể tình ông ngoại cháu mà chừa cho chúng ta một con đường sống đi!... Cháu biết không? Cháu mướn người Gi*t người, là phạm pháp đó! Là chuyện không thể nào tha thứ được!"
--------" Hu hu hu, Hữu Hữu! Dì không muốn ૮ɦếƭ! Cầu xin cháu, tha cho dì..."
Tiếng khóc chói tai không ngừng vang vọng bên tai cậu, đánh thẳng vào trong màng nhĩ.
Hữu Hữu gắt gao xiết chặt hai nắm đấm, ngồi trên ghế salon, cơ thể cứng đờ.
Tiểu Dịch Thần thấy sắc mặt cậu khó chịu, vươn tay muốn chạm lên người cậu, đầu ngón tay vừa mới ᴆụng đến, chợt ý thức được trên người cậu đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
"Hữu Hữu?"
Tiểu Dịch Thần gọi tên cậu, nhưng không thấy cậu phản ứng lại.
"Hữu Hữu, em bị làm sao vậy?"
Hữu Hữu chợt hoàn hồn, trợn to hai mắt, nhìn mặt Tiểu Dịch Thần, còn chưa tỉnh táo hẳn.
"Sao vậy? Sao sắc mặt em khó nhìn quá vậy?"
Hữu Hữu phản ứng lại, mới phát hiện tay chân mình lạnh như băng, hô hấp dồn dập, nhất là sau lưng, ướt mồ hôi lạnh.
"Hình như em... Gi*t người rồi."
Cậu nắm hai nắm tay lại thật chặt, chân mày nhíu chặt.
Từng đoạn ký ức vụn vặt trong đầu đã nhắc nhở cậu, cậu đã từng ra một mệnh lệnh rất tàn độc.
--------- Cháu biết không? Cháu mướn người Gi*t người, là phạm pháp đó! Là chuyện không thể nào tha thứ được!
Hữu Hữu chợt thông suốt đứng lên từ trên ghế salon, động tác đột ngột này làm cho Tiểu Dịch Thần đang đứng ngồi không yên, cũng đứng lên theo.
"Em vừa nói cái gì vậy?"
Tiểu Dịch Thần mờ mịt: "Em nói em... Gi*t người sao?"
"Em có việc phải ra ngoài một chuyến!"
Nói xong, Hữu Hữu lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lý Hàn: "Quản lý Lý, tới đây đón cháu."
"Dạ, tổng giám đốc Vân."
Hữu Hữu đi đến cửa, lấy cái áo khoác trên giá, mặc lên người, sau đó ra cửa.
Mộ Dịch Thần cấp bách đuổi theo.
"Hữu Hữu, em định đi đâu vậy?"
Hữu Hữu xoay người, dặn dò: "Ngoan ngoãn đợi ở nhà. Nếu như cha mẹ về tìm em, anh nhớ yểm trợ cho em."
Nói xong, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, chỉ còn Tiểu Dịch Thần đứng ngây ngốc tại chỗ.
...
Tiểu Dịch Thần trợn mắt há mồm, sau đó, tức giận ôm cánh tay, thở phì phò nói: "Cái gì chứ! Không giải thích được, bỏ mình một mình ở nhà, còn nó thì chạy ra ngoài chơi! Hữu Hữu đáng ghét..
...
Dọc theo đường đi, Vân Nghiệp Trình vẫn như cũ khó mà bình tĩnh được, trong lòng suy nghĩ đến người phụ nữ Lý Cầm vừa đáng hận vừa đáng thương đó, thỉnh thoảng lại oán trách than thở, lắc lắc đầu, giống như đang nhớ về quá khứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc