Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 976

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Thi thể được vớt lên hơn nửa tháng trước. Có điều vì đã phân hủy rất nghiêm trọng chưa điều tra được gì, cho nên bên khám nghiệm tử thi vẫn chưa có kết quả.”
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết nhìn nhau hoài nghi.
“Nếu chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi, vậy thân phận cũng chưa tra ra được. Giám định DNA thì sao?”
Vân Nghiệp Trình mờ mịt lắc đầu một cái: “Cũng không biết!”
“Vậy sao đồn cảnh sát kia lại liên hệ với chúng ta?”
Vân Thi Thi càng hoài nghi: “Nếu thân phận của thi thể kia chưa xác định được, sao cảnh sát lại gọi chúng ta tới đây?”
Môi Vân Nghiệp Trình run lẩy bẩy, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lộ ra từng đợt kinh hoảng: “Bởi vì điều tra… Có lẽ, là người nhà ta! Thi Thi, con cũng biết, mẹ con… Lý Cầm cũng đã mất tích mấy tháng nay, còn có Vân Na, cả hai mẹ con đã không có tin tức mấy tháng nay rồi, cha vẫn cho rằng, là bọn họ bỏ nhà đi… Hôm nay cảnh sát gọi điện đến, là để chúng ta tới nhận diện vật phẩm tùy thân và quần áo, nhìn thi thể xem có phải không! Cha… đang rất lo lắng!”
Vợ chồng với nhau mấy chục năm, đối với Lý Cầm, Vân Nghiệp Trình cũng từng hận thấu xương, nhưng cũng không thể nói là không còn chút tình cảm nào.
Trước kia, Vân Nghiệp Trình và Lý Cầm cũng từng cãi nhau một trận, thậm chí đã nói tới ly hôn.
Lý Cầm la hét, coi như là ly hôn thì gia sản cũng phải chia cho bà ta một nửa.
Vân Nghiệp Trình hận bà ta quá khắc nghiệt với Vân Thi Thi, khinh người quá đáng, mà Lý Cầm hận ông thiên vị, chỉ biết đến Vân Thi Thi, với con gái mình thì không thèm quan tâm.
Rồi Vân Na xảy ra chuyện, sau đó ở bệnh viện, hai mẹ con họ chợt như bốc hơi khỏi thế giới, mai danh ẩn tích.
Ông ta từng muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại, mất tích nhiều ngày như vậy, cũng không truyền tới tin tức xấu nào, chắc là bỏ nhà đi thôi!
Suy nghĩ việc xấu trong nhà thì không nên truyền ra ngoài, Vân Nghiệp Trình đành cảm khái, một đời vợ chồng, cũng coi như hảo tụ hảo tán*.
*Đến với nhau thì ở bên nhau, khi không hợp nữa thì chia tay.
Nếu Lý Cầm đưa Vân Na rời khỏi cái nhà này, vậy chính là chia tay rồi.
Ít nhất, bên tai ông giờ cũng được yên tĩnh.
Vì vậy, ông mới không báo cảnh sát.
Khi đó trong lòng ông còn ôm chút hận ý với Lý Cầm.
Nhưng sáng sớm nay, khi cảnh sát gọi tới, bảo để cho bọn họ đến nhận diện một thi thể.
Vân Nghiệp Trình không hiểu ra làm sao. Nhận diện thi thể cái gì?
Cảnh sát hỏi ngược lại: “Nhà ông có hai người mất tích, một là vợ ông Lý Cầm, hai là con gái Vân Na, mất tích lâu như vậy sao ông không đi báo án? Hai người đó đi đâu, ông biết không?
Vân Nghiệp Trình đáp không biết.
Cảnh sát mới kể sơ lược truyện qua một lượt, nói có một ngư dân đi đánh cá, kéo lên được một thi thể đang phân hủy, nghe nói là vớt lên từ phía đông cảng Hải Vực, từ bước đầu khám nghiệm tử thi cho tới xem xét tình hình, hoài nghi có thể là bị giết, cho nên, muốn để cho ông tới nhận diện một thi thể, hơn nữa, bởi vì vợ và con gái Vân Ngiệp Trình mất tích lâu như vậy cũng không đến báo án, nên cũng bị liệt vào diện tình nghi.
Vân Nghiệp Trình vội vàng chạy tới đồn cảnh sát, bởi vì đồn cảnh sát đang có cuộc họp nên phải ngồi chờ, chờ liền tới tận giờ.
Ông đợi cả một buổi chiều.
Vân Thi Thi nghe vậy, mặt trầm xuống mấy phần.
“Thi Thi, cảnh sát nói bước đầu khám nghiệm cho thấy thi thể có dấu vết bị bạo hành, bởi vì mức độ phân hủy cao, cho nên cần tiến hành thêm một bước khám nghiệm nữa mới cho kết quả được. Trước khi vụ việc được điều tra rõ ràng, chúng ta cũng nằm trong diện tình nghi, cho nên cần ghi lại lời khai.”
"Khả năng không lớn phải không?"
Vân Thi Thi càng nghe càng cảm thấy khó tin, lắc đầu nói: "Mẹ và Vân Na đã mấy tháng không có tin tức gì, nếu như thật sự bị giết hại thì thi thể đã hư thối thành bộ xương trắng rồi, làm sao có thể..."
"Cha cũng từng đề cập đến vấn đề này, nhưng cảnh sát nói tạm thời chưa thể xác định được thời gian bị giết hại. Lại nói thi thể là được vớt từ dưới biển lên, trên người còn buộc thêm một hòn đá rất nặng, thi thể còn bị sóng biển đánh vào nên biến dạng nghiêm trọng, cho nên tạm thời chỉ đoán rằng thi thể bị chìm ở một nơi rất sâu, rất ít sinh vật có thể sống sót ở độ sâu đó nên phải mất ít nhất một năm, thậm chí là vài năm thì thi thể mới có thể bị phân giải hoàn toàn. Về sau, sợi dây thừng bị nước chảy bào mòn, lại bị ngâm trong nước một thời gian dài nên đứt ra, thi thể mới dần nổi lên, lúc vớt được xác thì đã bị cá gặm mất một phần ba, vô cùng thê thảm."
Vân Thi Thi nghe xong thì cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
"Cho nên, chúng ta phải xác nhận thân phận thi thể sao?" Cô hỏi.
Vân Nghiệp Trình nghiêm mặt gật đầu.
Vân Thi Thi thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông.
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Vân Nghiệp Trình, xoay người rót cho ông một cốc nước ấm.
"Bác trai, bác uống chút nước đã, sắc mặt bác không được tốt lắm."
Vân Nghiệp Trình lên tiếng cảm ơn, trên mặt vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Mộ Nhã Triết ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai ông: "Bác trai, đừng sốt ruột, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung."
Vân Nghiệp Trình bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ trong đầu bác rất loạn, thật ra bác cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đang đoán xem cỗ thi thể này rốt cuộc là ai."
Chính là Lý Cầm sao?
Hay là... Vân Na?
Vừa nghĩ đến những khả năng này, trong lòng Vân Nghiệp Trình liền đau đớn.
Có câu nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Cho dù Vân Na không tốt đến cỡ nào thì cũng là máu mủ của ông.
Ông chỉ vừa nghĩ đến chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng đã quặn thắt.
Vân Nghiệp Trình xoa xoa tay, nói chẳng thành tiếng, chỉ ngồi yên tại chỗ, mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Trong đầu hồi tưởng lại những đoạn ký ức ngắn ngủi về Vân Na, lúc Vân Na vừa ra đời, ông ôm đứa bé vào lòng, vừa yêu thương vừa tự hào...
Trong lòng ông ra sức cầu nguyện, chỉ hy vọng rằng cỗ thi thể mới được vớt lên không phải là vợ hoặc là con gái ông.
Trong lòng Vân Thi Thi sao có thể dễ chịu?
Cô vốn chỉ cho rằng cô không nhận được tin tức gì về họ chẳng qua là họ rời nhà đi một thời gian mà thôi, đâu có nghĩ tới họ biệt tăm biệt tích, lại còn có thể đã ૮ɦếƭ, được vớt lên từ dưới biển.
Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thử thăm dò: "Thi Thi, con hy vọng... cỗ thi thể kia là..."
"Không hy vọng."
Cô biết ý ông muốn hỏi cái gì.
Nhưng cô lập tức trả lời là không hy vọng.
Vân Nghiệp Trình gật gật đầu, cười cười: "Cha cho rằng con rất hận bà ấy."
"Đúng vậy, con rất hận. Nhưng mà con không có độc ác đến mức hận một người thì muốn dồn người ấy vào chỗ ૮ɦếƭ."
Mộ Nhã Triết giơ tay lên nhìn đồng hồ, họ đến đây đã hơn một tiếng đồng hồ, thế nhưng bên phía cảnh sát vẫn không có ý định tiếp đón.
Sự thất lễ như vậy khiến anh không hơi tức giận.
Vì vậy, anh liền gọi một cú điện thoại, phân phó mấy câu.
Chẳng bao lâu sau, cục trưởng vội vàng chạy đến.
Vân Nghiệp Trình nhìn thấy ông ta thì vội vàng đứng lên, lại thấy ông ta không thèm nhìn ông lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Mộ Nhã Triết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc