Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 975

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu Vân Thi Thi nói là sự thật, vậy thật làm người ta ghen tỵ!
Kim chủ sau lưng cô thật quá nổi bật, đẹp trai như vậy, nhìn lại một lượt tất cả các kim chủ từng chống lưng cho cô ta, từ ba mươi mấy cho tới năm mươi mấy tuổi, thậm chí còn có người tầm tuổi ông nội cô ta!
Không hói thì cũng bụng phệ, vừa nghĩ tới cảnh cái thân thể toàn mỡ chảy nhão kia đè cô ta xuống, mỗi lần *** cũng đủ buồn nôn.
Ánh mắt Ngô Mộng Khiết ghen tỵ phải nói là nhỏ ra máu.
“Tôi đã nói rồi! Cô có thể nổi nhanh như vậy, nhất định là có kim chủ chống lưng phía sau! Chỉ là, Vân thi Thi, cô có vận khí thật tốt, có được một kim chủ hàng hiếm như vậy, thật là hâm mộ cô!”
Dừng lại một chút, cô ta chợt cười quyến rũ hất mái tóc dài thẳng mượt mà, một tay chống eo, nhẹ nhàng đưa tay vịn lên cửa sổ xe.
“Anh à, anh lại thích một người phụ nữ thế kia, thật là không có mắt nhìn người! Anh xem, chi bằng anh đá cô ta đi, em đi theo anh thì thế nào?”
Vừa nói, cô ta vừa tự cho là phong tình vạn chủng ném cho anh một cái liếc mắt, giọng nói uốn éo: “Công phu ở trên giường của em cũng rất tuyệt.”
Anh cau mày: “Bẩn.”
Ngô Mộng Khiết sửng sốt: “A? Anh nói gì?”
Mộ Nhã Triết mặt không đổi sắc ra lệnh: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra.”
Nói xong, không chờ cô ta kịp có phản ứng đã đẩy kính cửa sổ lên.
Ngô Mộng Khiết không kịp phản ứng, tay bị kẹp vào cửa sổ xe, đau đến thét lên kinh hãi, Mộ Nhã Triết đạp chân ga, thân xe gần như lướt sát vào người cô ta, nhanh chóng phóng đi, cô ta bị hất văng ra, ngã đập mặt xuống đất với tư thế chó ăn phân.
Ngô Mộng Khiết đứng lên, tức giận giậm giày cao gót, nổi giận mắng: “Cái gì chứ? Coi trọng cái loại Bạch Liên Hoa đó, có mắt như mù!”
Nói xong, vẫn có cảm giác tiếc hận như cũ.
Nếu cô ta có thể có được một kim chủ đẹp trai như vậy, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
...
“Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Xe vừa ra khỏi bãi đậu xe, Mộ Nhã Triết nhàn nhạt hỏi.
“Một nghệ sĩ hạng ba.”
Vân Thi Thi nhìn anh một cái, chợt nói giỡn: “Ông xã em có mị lực thật ghê người nha! Cho nên mới có người dám câu dẫn anh ngay trước mặt em, anh nói xem, em có nên tức giận không?”
“Cô ta chẳng có gì hơn em, cho dù là một sợi tóc.”
Hiển nhiên Mộ Nhã Triết không thích câu nói đùa này của cô, bàn tay nắm tay cô dùng chút lực làm cô đau.
“A! Không được trả thù em thế này!”
Vân Thi Thi nhỏ giọng kháng nghị.
“Cô ta bắt nạt em?”
“Cô ta nói lời khi dễ em, có phải anh muốn thay em trút giận không?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, dáng vẻ không muốn cùng cô đùa giỡn!
“Trả lời anh, cô ta bắt nạt em?”
“Ông xã, anh thật là ngốc! Rõ ràng vợ anh ở bên ngoài bị người ta làm cho tức giận! Trong phòng trang điểm, cô ta tự dưng mắng em tới nửa ngày, em nhìn cô ta không vừa mắt!”
Dừng lại một chút, cô lại ủy khuất nói: “Cô ta cũng là nghệ sĩ dưới trướng Hoàn Vũ, ông xã, bà xã anh ở bên ngoài bị người ta khi dễ, anh có muốn cho em được hả giận không?”
Mộ Nhã Triết im lặng nghe cô nói: “Em là bà chủ của Hoàn Vũ, ở bên ngoài lại bị nghệ sĩ cấp thấp của công ty bắt nạt, anh nên nói em thế nào đây?”
Vân Thi Thi trầm mặc.
Cô là bà chủ của Hoàn Vũ khi nào vậy?
A...
Đúng rồi.
Chồng cô là đại boss đứng sau Hoàn Vũ, như vậy cũng coi như cô là bà chủ của Hoàn Vũ rồi còn gì. =__=
Nghĩ như vậy, hình như cô thật sự là không có tiền đồ!
Vân Thi Thi ngượng ngùng, yên lặng vặn vẹo Ng'n t.
Mộ Nhã Triết: “Cô ta có mắt không tròng, ngày mai anh phát lệnh phong sát, đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí.”
Vân Thi Thi bị thái độ bao che của anh chọc cho cười “Phì” một tiếng, lập tức vỗ tay khen ngợi: “Ông xã đại nhân thật uy vũ!”
“Quá khen!”
Vân Thi Thi chợt nắm chặt tay thành nắm đấm nói: “Đừng chờ tới ngày mai, tối nay luôn đi! Vốn là em không muốn so đo với cô ta, nhưng tiện nhân này lại dám câu dẫn chồng em trước mặt em, em nhịn không nổi tới ngày mai!”
Mộ Nhã Triết, "..."
Anh chợt cười một tiếng: “Được! Tối nay lập tức phong sát *** cô ta.”
Anh cũng không nhận ra được, đối với cô gái nhỏ này, rốt cuộc anh có bao nhiêu dung túng và cưng chiều.
“Ông xã thật tuyệt!”
“Được rồi, đừng mất hứng, bây giờ chúng ta đi ăn tối.”
"Ừ!"
Vân Thi Thi gật đầu một cái, vui mừng khôn xiết.
Chợt đúng lúc này điện thoại vang lên.
Cô cầm lên nhìn màn hình thấy là Vân Nghiệp Trình gọi tới.
Máy vừa thông, đã truyền tới giọng nói đầy bất an của Vân Nghiệp Trình: “Thi Thi, bây giờ con đang ở đâu? Có bận không?”
“Cha, con đang chuẩn bị đi ăn tối, mới vừa kết thúc công việc.”
“Bây giờ con đi đến đồn cảnh sát đường Thập Phương một chuyến…” Giọng Vân Nghiệp Trình khàn khàn.
Lúc bình thường, nếu nghe cô nói đã kết thúc công việc, ông nhất định sẽ hỏi han một hồi, có chuyện quan trọng gì cũng phải để cô dùng xong bữa tối đã.
Nhưng hôm nay Vân Nghiệp Trình có vẻ cực kỳ cấp bách.
Vân Thi Thi ngớ người: “Đồn cảnh sát? Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cha cũng không biết tình huống thế nào! Cha vừa nhận được điện thoại của cảnh sát gọi đến, vừa xong. Bây giờ con tới đây một chuyến đi!”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Mộ Nhã Triết hình như nghe ra cuộc điện thoại này có gì đó bất thường nên nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Cha bảo em chạy đến đồn cảnh sát một chuyến, hình như có chuyện quan trọng gì xảy ra rồi.”
“Đồn cảnh sát?”
Mộ Nhã Triết cau mày, cũng có chút ngoài ý muốn.
“Đồn cảnh sát nào?”
“Đường Thập Phương.”
“Được.”
Mộ Nhã Triết đánh tay lái, đầu xe đổi hướng, vội vã chạy đến đường Thập Phương.
Khi đến đồn cảnh sát, Vân Nghiệp trình đang ngồi trên băng ghế dài có vẻ đứng ngồi không yên, lo lắng xoa xoa lòng bàn tay, hiển nhiên là đang rất luống cuống.
Vân Thi Thi chạy tới, khoác tay qua vai ông, quan tâm hỏi: “Cha sao vậy?”
Lúc này Vân Nghiệp Trình mới ngẩng đầu lên, nhìn cô mấy lần muốn nói lại thôi, mắt lại nhìn thấy Mộ Nhã Triết sau khi đỗ xe đang chậm rãi đi tới.
“Cha vợ, xin chào.”
Mộ Nhã Triết khách khí lên tiếng.
Vân Nghiệp Trình vội vàng gật đầu, vặn vẹo môi, chẳng qua là có cố nặn ra một nụ cười thì sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
“Thi Thi, đồn cảnh sát gọi điện cho cha, nói có một thi thể, muốn cho cha nhận diện. Cha nghe mà sợ hết hồn, còn tưởng là con xảy ra chuyện gì, khi chạy tới đồn cảnh sát mới được báo, khi phát hiện ra, người đó đã ૮ɦếƭ lâu rồi, cha… Cha không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Vân Thi Thi ngơ ngẩn.
“Thi thể?”
“Ừ!”
Vân Ngiệp Trình gật đầu một cái, cổ họng nghẹn một chút: “Nghe nói, khi được một ngư dân thuyền chài vớt lên mới phát hiện ra! Lúc ấy, thi thể đã bị nát rữa nghiêm trọng, căn bản là không nhận rõ diện mạo.”
Vân Thi Thi hoài nghi hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Vân Nghiệp Trình trầm ngâm nói: “Thi thể được vớt lên hơn nửa tháng trước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc