Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 973

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộc Tịch vừa nghe, nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết những người này đang nói về người nào.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, châm chọc khiêu khích nói: “Sao thế, ghen tị với Thi Thi nhà chúng tôi sao?”
Mấy minh tinh đó quay đầu lại, vừa thấy là Mộc Tịch, lạnh lùng xùy một tiếng, trả lời: “Để làm gì? Cô quản cái gì chứ? Mèo bắt chuột à.”
“Thi Thi là nghệ sĩ nhà chúng tôi, các người nói xấu sau lưng Thi Thi, sao tôi có thể mặc kệ không quản được!”
“Có bệnh!”
“Thôi! Chị Mộng, đừng để ý đến bọn họ! Đây là bị chúng ta nói trúng rồi, cho nên thẹn quá thành giận!”
Mộc Tịch trợn trừng mắt, đi qua, dùng lực đặt mạnh chén trà “Cạch” một tiếng trên bàn, động tác tràn ngập tức giận, nhưng mà làm bọn họ đều kinh ngạc một phen.
“Để đây làm gì?”
“Đỏ mắt đúng không? Đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi mới gia nhập giới giải trí, có thể lấy được vai nữ chính, đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi dùng thực lực của mình để chứng minh kỹ thuật diễn xuất sắc, đỏ mắt Thi Thi nhà chúng tôi diễn vai nữ chính phim điện ảnh phá mười triệu phòng bán vé đúng không? Tôi trái lại còn muốn hỏi xem, nói chuyện kỳ quái như vậy, muốn bắt nạt ai cơ? Các ngươi thấy Thi Thi nhà chúng tôi tính tình tốt, để mặc các người bắt nạt sao? Ha ha! Nói cho các cô biết, Thi Thi có thể diễn phim của đạo diễn Lâm, đó là dựa vào thực lực! Những con gà rừng như các cô, muốn diễn phim của đạo diễn Lâm, muốn diễn vai nữ chính, trái lại có cơ hội bước qua được cánh cửa đó sao? Với thực lực của các cô, đừng ở chỗ này làm mình mất mặt xấu hổ nữa!”
Mấy minh tinh đó bị Mộc Tịch mỉa mai, lúc này trên mặt đều rất tệ.
“Làm gì thế? Cô là pháo sao, đốt một chút là cháy, có bệnh phải không? Muốn tìm chúng tôi gây phiền phức à?”
“Ai cao hứng đi tìm mấy nghệ sĩ gây phiền phức chứ?”
Mộc Tịch cười lạnh nói: “Tôi chỉ là cảm thấy các cô đặc biệt đáng thương, nhìn xem các cô khoa trương nói chuyện, điển hình ăn không được nho liền nói nho xanh! Còn nói Thi Thi nhà chúng tôi ngụy trang băng thanh ngọc khiết, cũng không nhìn lại mặt mình xem? Đi Hàn Quốc chỉnh mặt, giống như dây chuyền sản xuất vậy, với gương mặt này của các cô, thực sự đi diễn có diễn được hay không? Đừng tưởng rằng bây giờ giới giải trí hỗn loạn, dựa vào kim chủ, sử dụng quy tắc ngầm là có thể nổi tiếng! Diễn còn cần phải dựa vào thực lực để nói chuyện!”
Lời nói ác độc của Mộc Tịch giống hệt Tần Chu.
Lời nói xảo quyệt ác độc, làm cho trên mặt vài người xanh đỏ đen trắng, không chịu nổi.
Trong đó có một nghệ sĩ có vẻ có kinh nghiệm lâu năm từ trên ghế ngồi đứng dậy, nhón chân đi đến trước mặt cô ấy, khuôn mặt trang điểm tinh xảo như baby, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ấy, hận không thể nuốt hết những lời cô ấy nói.
“Ghê vậy! Bây giờ một người trợ lý nho nhỏ, nói chuyện đều ngang ngược như vậy sao! Cô cho rằng cô ai? Cũng dám đứng trước mặt chúng tôi khoa chân múa tay, muốn ăn đòn sao?”
Trên mặt cô ta tràn ngập uy Hi*p.
Mộc Tịch căn bản không sợ, lạnh lùng thốt lên: “Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng mà bây giờ là xã hội gì rồi, có câu gọi là gì ấy nhỉ? Người người ngang hàng! Thế nào, mình là minh tinh thì tự nhận địa vị cao hơn hơn trợ lý sao? Ý thức giai cấp đi đâu rồi? Là một minh tinh, còn có thể có cảm giác ưu tú hơn người sao? Cô cho rằng cô là bà chủ nhà giàu có sao? Tôi nghe nói, trước kia cô là công chúa sofa trong quán bar, cũng ỷ vào kim chủ nâng đỡ, tiến vào giới giải trí, kim chủ đều thay đổi mấy người rồi, đốt mãi không cháy, người giống như cô vậy, tốt nhất đừng nên ở trong giới giải trí này!”
“Giống như cô vậy, trong lòng cũng đừng có suy nghĩ lung tung, không bằng tính toán cho kỹ, làm sao để nhanh chóng câu lấy một kim chủ chống lưng cho mình hơn là mơ mộng được gả vào nhà giàu!”
Mộc Tịch khinh bỉ cái loại nghệ sĩ này, xuất thân thực chất chỉ là từ gái nhảy trong quầy rượu, kiếm được kim chủ có chút tiền, lại sống ૮ɦếƭ muốn bò cho bằng được vào giới giải trí, cuối cùng cũng chỉ dựa vào chút năng lực lăn lộn khắp nơi để có được chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ vào được tầng lớp được biết đến còn chưa được nổi tiếng, chương trình tạp kỹ này cũng chỉ là được mời đến lót sân cho đủ thời lượng mà thôi.
Người nọ bị nói cho thì biểu cảm trên mặt cứng đờ, trắng bệch một trận, nhưng cũng không thốt ra được lời nào.
Phải nói rằng, nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có tranh đấu.
Huống hồ là một nơi tập trung biết bao nhiêu là mỹ nhân như vòng giải trí này, nếu cứ phải hình dung thì có lẽ cũng chẳng khác nào hoàng cung thời cổ đại là bao.
Con đường của rất nhiều nghệ sĩ cũng giống như chọn phi tần trong chốn hậu cung vậy, có nhan sắc, tự khắc sẽ được chào đón nồng nhiệt.
Không có nhan sắc, thì phải cắn răng nỗ lực gấp nhiều lần, nhưng còn phải xem vận may thế nào nữa.
Giống như nhân vật được các tiểu bối gọi một tiếng “chị Mộng” này, sửa sang cho thành một gương mặt thiên thần, nhưng lại căn bản là không có vận may, có được vài ba vai diễn, không bị ghét bỏ nhưng cũng chẳng hot nổi.
Nếu là người có sự nghiệp ảm đạm hơn thì sẽ giống như những phi tử thất sủng trong hậu cung xưa, bị đày vào lãnh cung, từ đó mà dần dần mai danh ẩn tích.
Còn có một bộ phận nghệ sĩ, nói là ngôi sao, ngoài mặt thanh cao, nhưng thực chất chính là gái gọi cao cấp, chỉ biết mua bán tư sắc, rồi sa ngã vào xa hoa trụy lạc, từ đó mà mất tất cả.
Mộc Tịch đặc biệt xem thường những người này.
Trước khi tiếp xúc với giới giải trí, cô ấy cho rằng các nghệ sĩ đều là sự tồn tại giống như thể nam thần nữ thần vậy.
Nhưng khi thật sự bước chân vào đây thì mới phát hiện, thì ra ngoài mặt thanh cao nhưng thực chất toàn là chướng khí.
Chị Mộng bị nói cho nhất thời tức giận không nói được gì.
Mộc Tịch vẫn đùa cợt cười nói như cũ: “Hâm mộ Thi Thi nhà chúng tôi, ghen tỵ tới đỏ mắt thì cũng có ích lợi gì? Nếu các người không cam lòng, có bản lãnh thì thử một chút? Thử đóng một bộ phim mang về mười tỷ doanh thu phòng vé đi, để cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác!”
“Cô ——! Đồ đê tiện, câm miệng lại cho tôi!”
Tranh chấp gay gắt làm kinh động đến Vân Thi Thi, đồng thời cũng làm kinh động đến tổ sản xuất chương trình.
Người của tổ sản xuất bên kia đi tới, nhìn thấy Mộc Tịch, đầu tiên là cười một cái thân tình.
Trước kia tổ tiết mục cũng có quan hệ quen biết khá sâu sắc với Cố Tinh Trạch, vì vậy, đối với Mộc Tịch cũng coi như người quen, biết được cách làm việc của cô gái nhỏ này.
Lại nhìn sắc mặt tái xanh của mấy nghệ sĩ kia, nhà sản xuất nhíu mày hỏi: “Làm gì vậy? Có chuyện gì thế này?”
“Nhà sản xuất Lý, là như vậy….”
Mộc Tịch giải thích lại tình huống trước mắt một lượt cho anh ta.
Chị Mộng hoảng hồn, há miệng đang muốn giải thích thì nhà sản xuất Lý đã phất tay một cái cắt ngang.
“Ở phía hậu trường có bao nhiêu người trong cánh phóng viên ẩn nấp, các người còn ở đây mà gây chuyện thị phi được à? Sao nào? Gan cũng lớn đấy chứ? Ngô Mộng Khiết, tôi cảnh cáo cô, nếu còn muốn biểu diễn thì ngậm miệng lại hết cho tôi! Tránh lát nữa biểu hiện không tốt, lại bị chê cười cho xấu hổ trước mặt công chúng, cũng đừng trách tôi không cảnh cáo các người trước!”
Nói rồi, nhà sản xuất còn quay sang hỏi han Mộc Tịch mấy câu rồi mới bận rộn xoay người đi lo việc của mình.
Ngô Mộng Khiết giận đến thở dốc, иgự¢ phập phồng tức điên lên mà không có chỗ phát tiết: “Có bối cảnh chính là khác biệt! Đến bên sản xuất cũng phải chiếu cố! Đồ tiện nhân!”
“Có bản lĩnh thì cô cũng có tiền đồ đi.”
Ngô Mộng Khiết lại bị chặn họng lần nữa, cực kỳ khó chịu, trợn mắt đầy hận ý, đạp lên giày cao gót rời khỏi phòng hóa trang.
Mấy trợ lý vội vàng đuổi theo.
Vân Thi Thi ở một bên thấy thế thì chớp mắt ngạc nhiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc