Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 966

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng mà trong lòng tất cả mọi người đều biết.
Cố Tinh Trạch bị bệnh, cũng có khả năng sẽ lui giới, không có ý định quay lại làng giải trí nữa!
Lâm Phượng Thiên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tần Chu tuyên bố với bên ngoài, Cố Tinh Trạch bị ốm nhẹ, ngoại trừ Vân Thi Thi, ngay cả Lâm Phượng Thiên cũng không biết chuyện đằng sau đó, còn tưởng rằng Tinh Trạch thật sự bị bệnh.
Mấy ngày kế tiếp, Vân Thi Thi bận đến tối mặt tối mũi.
Bận làm thông báo ngày, bận tuyên truyền phim điện ảnh, bận quay《 Khuynh quốc 》, bận lên Microblogging tuyên truyền phim, vừa tham gia các chương trình giải trí vừa quay phim, hành trình cơ hồ đã kín mít, không có chút thời gian thảnh thơi.
Sau khi thành danh, kéo theo là lượng công việc khổng lồ khiến cô không thể thích ứng kịp.
Thì ra trở thành một minh tinh, nhất là một minh tinh bạo hồng chỉ sau một đêm, đúng là chuyện mệt ૮ɦếƭ đi được.
Một giây trước cô còn chưa tỉnh ngủ, bất chi bất giác, một giây sau, đã bị xách đến phòng trang điểm, trải qua một hồi lăn qua lộn lại đã trở thành một nữ thần rực rỡ chói mắt trước màn ảnh, mặt đầy ý cười đáp lại sự chào hỏi của truyền thông.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, còn chưa có thời gian thở dốc, cô lại bị Tần Chu nhanh chóng kéo đến phim trường Fashion Magazine, quay chụp quảng cáo.
Buổi tối, sau khi cùng đoàn làm phim quay xong cảnh diễn, sẽ bị Tần Chu lôi kéo đi xem kịch bản.
Mệt đến không thở nổi.
Nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Tần Chu xấu xa hỏi Vân Thi Thi: "Thi Thi, tư vị một đêm bạo hồng, như thế nào?"
Vân Thi Thi mệt đến mức không muốn nói chuyện, chỉ có thể trợn trừng mắt với anh ta.
Tần Chu bị cô trừng mắt mà cười đến vui vẻ
Đương nhiên, cũng có chuyện đáng vui mừng.
Tỷ như, trên tài khoản của cô số tiền đã vượt quá con số 10 triệu(NDT), đã nhiều ngày liền tiếp ký mấy hợp đồng quảng cáo, một số tiền lớn không ngừng rót vào, trong đó có hai quảng cáo lớn đã gửi tiền về cho cô.
Cô làm đại ngôn cho rất nhiều sản phẩm, nhỏ thì sữa rửa mặt, dầu gội, mỹ phẩm, lớn thì ô tô thương hiệu cao cấp, cửa hàng bách hóa, những mặt hàng xa xỉ.
Bởi vì có đại ngôn cho một hãng điện thoại, nên cô không thể không đổi điện thoại cũ của mình thành điện thoại được quảng cáo, nhân dịp cô tham gia sự kiện, xuất hiện trước công chúng, hay là từ sân bay về, đều phải sử dụng điện thoại của công ty bọn họ.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười.
Nhìn lại cuộc đời cô lên lên xuống xuống, thay đổi đến chóng mặt mà thổn thức không thôi.
Hôm nay, Vân Thi Thi mới về đoàn làm phim để quay phim, trong số cảnh quay có một cảnh phải diễn cùng Hoa Cẩm, từ sau lần trước hai người cãi nhau, thái độ của Vân Thi Thi với Hoa Cẩm đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Bởi vì cảnh diễn của cô cùng Hoa Cẩm không nhiều lắm, nên rất ít có cơ hội gặp mặt nhau.
Bây giờ quay về đoàn làm phim, lại còn phải diễn cùng anh ta, nên hai người chính thức gặp nhau tại phòng trang điểm.
"Thi Thi!"
Hoa Cẩm vừa vào phòng trang điểm liền nhìn thấy cô, anh ta vui vẻ đi tới, ngồi xuống xán lại bên cạnh cô: "Mấy ngày nay em cũng chưa tới đoàn làm phim là bận rộn tuyên truyền cho phim điện ảnh sao?"
Vân Thi Thi không đáp lại anh ta.
Trong mắt Hoa Cẩm đầy cô đơn, có chút chột dạ nói: "Như thế nào? Có phải vẫn còn giận chuyện kia không?"
Vân Thi Thi vẫn như cũ không để ý tới anh ta.
Hoa Cẩm luống cuống tay chân, trên mặt hiện lên chút u oán: "Được rồi, được rồi! Tôi thực sự biết sai rồi! Lần sau, tôi sẽ không trêu đùa em nữa!"
Sắc mặt Vân Thi Thi lúc này mới dịu đi một chút.
Trên thực tế, qua một khoảng thời gian dài, tức giận đối với Hoa Cẩm cũng đã giảm đi ít nhiều.
Ban đầu ngẫm lại, anh ta rõ ràng nói đùa, cô lại khờ dại tin là thật, cũng không trách được người nào.
Thôi!
Không thèm chấp nhặt với anh ta nữa!
"Được! Tôi không tức giận, được chưa? Anh cách xa tôi một chút, đừng có lại gần tôi."
Cô đẩy anh ta ra, trên mặt đầy ghét bỏ.
"Không được! Không được! Tôi cứ thích dính lấy em đấy." Hoa Cẩm thấy cô đã nguôi giận, trong mắt xẹt qua một chút vui mừng.
"Tôi xem phim điện ảnh của em rồi!"
"Ồ...."
"Để ủng hộ em, tôi đã mời cả đoàn làm phim xem phim...!" Hoa Cẩm dỗ ngọt cô.
Vân Thi Thi vẫn lạnh nhạt như cũ."Ờ..."
"Làm gì mà lạnh lùng thế?!"
Hoa Cẩm thấy giọng cô rất hờ hững thì có chút bất mãn: "Tôi ủng hộ em như vậy mà em không cảm động sao?"
Vân Thi Thi cố làm ra vẻ khoa trương: "Tôi rất cảm động nha!"
Dừng một chút, trên mặt cô lại trở về vẻ lạnh nhạt khi nãy: "Ok chứ? Bạn học Hoa Cẩm."
Hoa Cẩm đau lòng lên án: "Hu hu... Thi Thi, em thật vô tình! Ánh mắt em nói cho tôi biết, em tuyệt đối không cảm động."
"..."
"Có điều, Thi Thi, diễn xuất của em rất tuyệt! Tôi xem phim của em, tôi phát hiện ra đồng phục em mặc đặc biệt thú vị!" Hoa Cẩm vừa khen, vừa dỗ dành cô.
Vân Thi Thi hết chỗ nói: "Có việc gì thì anh cứ nói thẳng! Không cần nịnh hót tôi đâu!”
"Cái gì mà nịnh hót? Em có thể nhìn ánh mặt trời chút không, tôi chỉ khen ngợi đơn thuần thôi cũng không được sao?"
"Tại cái nơi như thế này mà khen ngợi đơn thuần, không có việc gì lại hiến ân cần, không phải gian trá cũng trộm cắp, tôi thấy rõ ràng anh có mưu đồ bất chính!"
Hoa Cẩm càng đau lòng hơn, mím môi, ánh mắt xinh đẹp trừng cô như muốn lên án.
Vân Thi Thi tiếp tục công việc trong tay, không để ý tới anh ta nữa.
Tuy không để ý đến anh ta, nhưng Hoa Cẩm ngồi bên cạnh, vẫn không ngừng lảm nhảm: "Ai nha! Thi Thi nhà chúng ta thật sự rất lợi hại! Bộ phim điện ảnh đầu tiên đã giúp phòng vé phá kỷ lục 10 triệu, tôi dám khẳng định, bộ phim điện ảnh này nhất định sẽ khiến thành tích phòng vé đi vào lịch sử."
"..."
"Đến lúc đó, em đã trở thành tiểu hoa đán tuyến 1 rồi! Tiền đồ vô hạn nha."
"..."
Không cần coi trọng cô như thế.
Thành tích phòng vé tốt không phải chỉ có công lao của một mình cô.
Nói trắng ra chính là nhờ phần lớn công lao kêu gọi của Cố Tinh Trạch cùng Lâm Phượng Thiên cộng lại mới được thành tích như thế, nhiều lắm cô cũng chỉ được coi như là thêu hoa trên gấm, có thể nhận được sự ủng hộ cùng tán thành của người xem là tốt rồi, cái khác cô không dám nghĩ xa.
Hoa Cẩm vẫn miệng lưỡi trơn tru như trước, nói: " Em diễn rất tốt, dáng vẻ lại xinh đẹp, nếu thêm vài bộ điện ảnh có thành tích tốt như vậy nữa, không đến vài năm, em liền có thể kiếm cho phòng vé vài tỷ rồi!"
"..."
"Tôi thấy lần này em nhất định có thể giành được giải thưởng Kim Phượng cho diễn viên mới xuất sắc nhất!"
"..."
Vân Thi Thi soi gương, vừa trang điểm lại, vừa nhíu mày buồn phiền.
Hoa Cẩm nhìn cô, ánh mắt bỗng rơi vào trên chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô, ánh mắt ngơ ngẩn.
"Trên ngón áp út của em sao lại đeo nhẫn?"
"Ừ?"
Hoa Cẩm thất thần vài giây, sau đó bật cười.
"Ngốc ngếch! Em không đính hôn cũng không kết hôn, nhẫn không thể đeo trên ngón áp út."
Vân Thi Thi bỗng nhiên quay sang nhìn anh ta.
"Tôi có đeo nhẫn hay không thì liên quan gì đến anh?"
Hoa Cẩm tủi thân, nói: "Quan tâm em một chút thôi mà!"
Nói xong, anh ta liền túm lấy tay cô: "Nhẫn không thể đeo loạn! Nếu để truyền thông chụp được, nhất định sẽ rao tin em kết hôn bí mật!"
Vân Thi Thi tránh né động tác của anh ta, hắng giọng: "Đừng lộn xộn!"
"Không phải em thật sự đính hôn chứ?" Hoa Cẩm cười, nửa đùa nửa thật thăm dò.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc