Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 956

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vốn tưởng rằng, anh ta cùng lắm ho khan mấy tiếng, không ngờ lại ho mãu không thể ngừng lại, như thể muốn ho văng hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Tần Chu vốn còn treo vẻ đùa giỡn trên mặt lúc này cũng lộ vẻ khẩn trương, có chút bất an đỡ anh ta đứng thẳng lên, lại phát hiện da Cố Tinh Trạch vốn trắng noãn, giờ này mặt mày lại trắng bệch hết cả.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Tần Chu vô cùng lo lắng.
Nhìn tình huống này, có vẻ như bệnh dạ dày phát tác.
Anh ta bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, bình thường đều rất ít khi uống R*ợ*u, không phải vì tửu lượng kém mà là uống nhiều R*ợ*u vào thì bệnh của anh ta sẽ tái phát.
Lần trước bệnh tái phát cũng là vì uống vài chén R*ợ*u xã giao, lúc đó ở quán R*ợ*u, Cố Tinh Trạch vừa mở cửa ra đã ngất ngay tại cửa, vội vã đưa vào bệnh viện mới biết anh ta bị chảy máu dạ dày.
Triệu chứng lần này giống hệt lần trước, Tần Chu không khỏi hoài nghi, có phải hai ngày nay anh ta nhốt mình trong nhà nốc R*ợ*u không?
Nghĩ đến đây, Tần Chu liền kéo anh ta dậy, không nói lời nào đi về phía cửa.
Lại bị Cố Tinh Trạch đẩy ra, cau mày nói: “Làm gì?”
“Tôi đưa anh đi bệnh viện! Nhìn bộ dạng này của anh, tôi lo bệnh dạ dày của anh tái phát rồi!”
“Cút ngay.”
Cố Tinh Trạch buồn bực đẩy anh ta ra: “Anh đúng là âm hồn không tan! Tôi cần anh chăm sóc à?”
“Tinh Trạch! Anh đừng có tùy hứng! Cơ thể anh đã như vậy còn uống R*ợ*u, anh có nghĩ tới thân thể mình không?”
“Không cần nghĩ! Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, người nào cũng không được tới làm phiền tôi! Anh cũng thế, ai cũng thế, cách xa tôi ra một chút!”
Tròng mắt Cố Tinh Trạch đỏ lên, nói xong mặt không đổi sắc, thân thể lại lảo đảo, cuối cùng không kiên trì được nữa, trước mắt tối sầm lại, mất đi ý chí…

Một nơi khác, Vân Thi Thi há mồm trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, nhìn cuộc gọi bị ngắt, thật lâu tâm tư cũng chưa thể bình tĩnh.
Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói trầm ấm.
“Đang làm gì vậy?”
Vân Thi Thi giật mình, trong lòng kinh hoảng, bàn tay vì khẩn trương mà buông lỏng, điện thoại di động “Bộp” một tiếng rơi tự do xuống đất.
"A ——!"
Cô chợt quay người lại, nhìn thấy Mộ Nhã Triết chẳng biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, hai mắt trợn lớn, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, ánh mắt cũng có chút khẩn trương mất tự nhiên.
“Anh… Anh vào từ lúc nào vậy?”
Mộ Nhã Triết bình tĩnh nhìn cô một cái, đôi mắt thâm trầm rơi trên mặt cô cười cười: “Mới vào!”
“Mới vào?”
“Ừ.”
“Anh vào sao không gõ cửa?”
Mộ Nhã Triết nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ưu nhã nhìn quanh phòng một lượt, dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại: “Đây là phòng của chúng ta, hình như anh không cần gõ cửa?”
"..."
Trong mắt Vân Thi Thi hoảng hốt, nhịp tim còn chưa hồi phục, đang đập loạn trong ***, hiển nhiên vì anh xuất hiện đột ngột mà bị dọa không hề nhẹ, cả giận trách: “Sao anh đi như mèo vậy, đi vào cũng không phát ra tiếng động, anh đứng sau lưng em mà em còn không phát hiện ra.”
“Là vì em gọi điện thoại quá nhập tâm.”
Mộ Nhã triết dừng lại một chút, có chút nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, ánh mắt cũng lóe lên vẻ nghi ngờ: “Em ở đây gọi điện cho ai?”
“Không gọi cho ai cả!”
Trong lòng Vân Thi Thi có chút bối rối, giống như có tật giật mình lập tức cúi người muốn cầm điện thoại lên.
Nhưng tay cô chưa chạm được vào điện thoại thì Mộ Nhã Triết đã cúi xuống nhặt lên trước.
Không biết vì sao, lúc di động của cô nằm trong tay anh, trái tim của cô khó mà khống chế nổi nhảy loạn lên, tiết tấu hỗn loạn.
“Anh…”
“Anh cái gì?”
“A…”
Mộ Nhã Triết bật cười, “Em nói lắp bắp cái gì, trái lại giống như có tật giật mình!”
Trái tim Vân Thi Thi đập mạnh, nhìn anh khó có thể tin.
Mộ Nhã Triết thật sự nhìn kĩ biểu tình trên mặt cô một phen, đột nhiên trầm giọng hỏi lại, “Khẩn trương như thế, chẳng lẽ em làm chuyện gì xấu sau lưng anh sao?”
“Không có!”
Vân Thi Thi lập tức đoạt lấy di động từ trong tay anh, thuận miệng tìm lý do thoái thác, “Em chỉ muốn nhìn một chút xem di động của em có bị ném hỏng hay không.”
Nói xong cô thật sự nhìn kỹ màn hình xem có bị ném vỡ hay không.
Mộ Nhã Triết nhìn di động, lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Ai gọi điện thoại đến?”
“A… Em…”
“Hửm?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Không thể nói sao?”
“Không phải vậy…”
Vân Thi Thi xấu hổ giải thích: “Là Tần Chu gọi điện thoại đến! Anh ấy báo cáo cho em hành trình, để em chuẩn bị lễ công chiếu đầu tiên của ‘Qủa trám’.”
Mộ Nhã Triết mím môi, đứng cạnh cô, bỗng nhiên nhếch môi, gằng từng chữ, “Em - - đang - - nói dối sao?”
“Không có!”
Vân Thi Thi chột dạ muốn ૮ɦếƭ, lại như cũ đúng lý hợp tình thẳng thắt lưng ngẩng đầu nhìn anh, “Cái gì mà nói dối chứ? Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Được rồi, anh đùa em thôi!”
Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt trở nên trắng xanh, tảng đá trong cổ họng lúc này mới rơi xuống đất, cô lơi lỏng một phen, lại giật mình phát hiện vậy mà mồ hôi lạnh của cô đã chảy ra.
Mộ Nhã Triết cười dịu dàng, giống như không phát hiện ra sự khác thường của cô, lập tức dặn dò: “Thời gian không còn sớm nữa! Nhanh đi tắm rửa đi.”
“A…”
Vân Thi Thi vô tri vô giác gật đầu, lúc này đầu óc của cô rất loạn, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc mình suy nghĩ cái gì!
Trời ạ.
Cô vậy mà nói dối theo bản năng.
Rõ ràng là Cố Tinh Trạch gọi điện thoại tới, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng cô vẫn sợ anh tức giận, cho nên nói tên Tần Chu theo bản năng, tránh nói Cố Tinh Trạch.
Ngày đó ở trường quay, Mộ Nhã Triết và Cố Tinh Trạch đứng sóng đôi, làm cho cô đến nay vẫn còn khó quên.
Chuyện như vậy, cô tất nhiên sẽ tận lực tránh!
Nhưng Mộ Nhã Triết thông minh lanh lợi, cũng không biết anh vào khi nào, cũng không biết anh đứng sau cô bao lâu, càng không biết, rốt cuộc anh nghe được bao nhiêu cuộc điện thoại đó của cô!
Cũng không biết cô nói dối anh, anh rốt cuộc có thể hiểu rõ hay không.
Nếu hiểu rõ thì không sao, trái lại cô sợ ngược lại, rõ ràng không có gì, chỉ sợ anh hiểu lầm!
Trong lúc này trái tim Vân Thi Thi loạn như ma, rõ ràng muốn nói ra sự thật, nhưng đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, tên ‘Cố Tinh Trạch’ cô không dám nói ra!
Hiện giờ anh nhả ra, nói để cô đi tắm rửa, cô giống như được đại xá, liền đi đến phòng tắm.
Nhưng mà cô vừa mới bước đi một bước, Mộ Nhã Triết lại đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau, một tay kéo cô vào lòng.
Vân Thi Thi khẩn trương lên, lo lắng đề phòng, giống như sợ anh phát hiện ra gì đó, định nói và làm việc bức cung cô!
Ngay sau đó, Mộ Nhã Triết lại hơi cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào sườn mặt cô, chạm nhẹ vào gương mặt cô, anh thuận thế mà lên, đem thùy tai đáng yêu xinh xắn như ngọc của cô ngậm vào răng môi, nhẹ nhàng cắn một phen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc