Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 955

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Là bởi vì sợ.
Sợ anh cự tuyệt, sợ… Mộ Nhã Triết sẽ không vui.
Vân Thi Thi trầm mặc không lên tiếng, cũng không biết nên nói thế nào.
Đầu bên kìa, Cố Tinh Trạch cũng trầm mặc một hồi rồi bất đắc dĩ nói: “Anh vốn cho là, chuyện quan trọng với em như vậy, anh không nên vắng mặt! Nhưng lại không nhận được lời mời của em…”
Anh chợt hít sâu một hơi khí lạnh, giống như lấy hết khí lực, trầm lặng hỏi cô: “Thi Thi, cho dù không cho anh cơ hội để cố gắng, nhưng chẳng lẽ ngay cả cơ hội chúc phúc cho em, em cũng keo kiệt không cho anh sao?”
—— Chẳng lẽ ngay cả cơ hội chúc phúc, em cũng keo kiệt không cho anh sao?
Trong giọng nói của anh tràn đầy khổ sở, lúc này đại não cô lập tức trở nên trống rỗng.
“Em… Em cho là, anh sẽ không muốn tới! Em cho rằng… Có lẽ anh sẽ không chúc phúc cho em.”
“À…”
Anh cười có chút lãnh đạm, giống như tự giễu nói: “Những lời giả dối này anh không muốn nghe. Lời em nói, những thứ em nghĩ, em cho là cái gì chứ?”
Bỗng dưng anh lại nói: “Nếu như em thật sự hạnh phúc, anh có lý do gì mà không chúc phúc cho em… Nếu như, em thật sự hạnh phúc, anh có lý do gì mà… Không buông tha em?”
Bốn chữ cuối cùng, như thể anh phải cắn răng nghiến lợi mà nói ra, bật thốt lên một chữ lại một chữ.
Sắc mặt Vân Thi Thi ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời, tâm tình rối loạn, không biết nên đáp lại lời anh ra sao!
“Ít nhất nên để anh ૮ɦếƭ tâm đi chứ? Ít nhất nên để cho anh tận mắt thấy em hạnh phúc như thế nào. Anh mới có thể chân chính buông tay chứ?”
Cố Tinh Trạch chợt suy sụp nói: “Ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội để ૮ɦếƭ tâm chứ?”
“Em…”
Vân Thi Thi gắt gao cắn chặt môi, không ngừng hít sâu, cảm giác áy náy trong tim vẫn như dòng thác lũ, không ngừng cuộn trào lên.
“Thật xin lỗi… Là em có lỗi với anh, Tinh Trạch…”
Trừ hai chữ “xin lỗi” ra, cô không biết phải nói gì nữa!
Cố Tĩnh Trạch cũng tâm phiền ý loạn, không khỏi nóng nảy đứng lên, giọng nói hơi gắt gỏng bất mãn nói: “Anh gọi điện tới không phải để nghe em xin lỗi.”
Vân Thi Thi mím môi, cũng không biết nên nói gì nữa.
Đầu dây bên kia, Cố Tinh Trạch cũng rơi vào một hồi tĩnh mịch, cuối cùng cũng hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp: “Nghe anh nói đây, Thi Thi, anh từ bỏ. Em nên yên tâm… Em không cần lo lắng phòng bị anh nữa, anh từ bỏ, sẽ không yêu em nữa, cũng sẽ không dây dưa với em nữa,…?”
"..."
“Anh gọi cuộc điện thoại này, vì muốn chúc em tân hôn vui vẻ. Không có ý tứ gì khác, cho nên em không cần suy nghĩ lung tung.”
Cô cắn môi cười một tiếng: “Cảm ơn anh, Tinh…”
Lời còn chưa dứt, đầu kia đã vội vàng cúp máy.
“Tút…Tút…Tút…”
Một hồi tiếng “Tút” dội vào tai làm thần kinh cô có phần ngẩn ngơ.
Vân Thi Thi hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Chung cư Danh Thành.
Cố Tinh Trạch ngã ngồi trên ghế sa lon, lòng bàn tay buông lỏng, giống như không còn sức lực, điện thoại rời tay anh rơi xuống.
“Bốp” một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình bể nát!
Vốn cú điện thoại này của anh, không phải vì muốn chúc phúc cho cô.
Thật ra anh muốn hỏi cô: Tại sao không phải Mộ Nhã Triết thì không được?
Chẳng lẽ anh không được sao?
Anh cũng có thể cho cô hạnh phúc.
Đồng thời, anh cũng tự hỏi lòng mình, tại sao không phải Vân Thi Thi thì không được?
Sao người phụ nữ khác không được?
Càng hỏi như thế, tâm tình càng rối loạn.
Càng về sau, anh cũng quên mất, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, nói một lời chúc phúc giả dối, vội vã cúp điện thoại, bởi vì còn nghe thấy giọng nói của cô thêm giây nào nữa chắc anh phát điên mất.
Cố Tinh Trạch ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, ánh mắt ૮ɦếƭ lặng, như thể muốn xuyên thủng trần nhà vậy.
Lần đầu tiên anh biết yêu một người, cuối cùng, người ta lại chỉ cố gắng đẩy anh ra xa.
Thì ra, cảm giác bị vứt bỏ là như vậy!
Cố Tinh Trạch không cam lòng siết chặt nắm tay, móng tay *** vào lòng bàn tay, giác quan của anh như thể bị tê dại, không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Cũng có khi vì trái tim đang chịu đựng cơn đau khốn cùng, cho nên cảm giác trên cơ thể cũng như ૮ɦếƭ lặng hết rồi, không còn chút cảm giác đau nào.
Tất cả đã mất hết rồi… Không còn lại một cơ hội nào!
Tần Chu gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, thẳng tay móc chìa khóa trong túi ra mở khóa, đẩy cửa vào nhà, lại thấy trong phòng khách là một mảng tối om.
Anh ta mở đèn, lại phát hiện Cố Tinh Trạch nửa nằm nửa ngồi trên sa lon, mặt vô cảm, hờ hững nhìn trần nhà, điện thoại rơi một bên, màn hình vỡ vụn thì lập tức đi tới bên cạnh.
"Sao thế?"
Cố Tinh Trạch không nói gì.
Tần Chu nhíu mày, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại lấy giọng nửa đùa nửa thật thử thăm dò trêu trọc anh: “Sao anh như người mất hồn vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Không có gì!"
Cố Tinh Trạch không khỏi nóng nảy ngồi dậy, trừng anh ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì?”
Vừa nói, anh vừa đứng lên khỏi ghế, lảo đảo đi về phía cái bàn.
Hai ngày hai đêm nay, anh chưa được ngủ ngon giấc.
Vì vậy, cả người có chút mệt mỏi, anh dừng lại trước bàn, hung hăng cầm lấy cốc nước, bóng lưng lại không khỏi toát lên vẻ cương lãnh.
Tần Chu ở phía sau có chút mờ mịt, sau đó anh ta lấy lại tinh thần, lúng túng hỏi: “Hôm nay anh có vẻ… Tinh thần không tốt?”
“Câm miệng!”
Cố Tinh Trạch chợt nóng nảy quăng cốc nước xuống đất, tức giận xoay người gầm lên: “Tôi bảo anh yên tĩnh một chút!”
"..."
Tần Chu chấn động.
Từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Cố Tinh Trạch tức giận như vậy.
Từ trước tới nay, tính cách Cố Tinh Trạch tuy hơi lạnh lùng, nhưng mặc dù tâm tình không tốt cũng sẽ lặng lẽ phong bế mình lại, không khi nào bạo phát tính khí lớn như vậy.
Một tiếng gầm này, cũng làm Tần Chu hoàn toàn tỉnh mộng.
Anh ta vừa muốn nổi nóng lại nhìn thấy thân thể Cố Tinh Trạch lảo đảo, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay anh.
Vừa mới đứng gần đã ngửi thấy mùi R*ợ*u nồng nặc.
“Anh… uống R*ợ*u?”
Cố Tinh Trạch không kiên nhẫn đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm!”
“Cái gì gọi là không cần tôi quan tâm chứ? Bộ dạng anh thế này, tôi có thể mặc kệ anh sao?”
Tần Chu không thuận theo, đỡ lấy cánh tay anh ta, Cố Tinh Trạch lại như thể mất hết sức lực, thân thể nghiêng một cái, vô lực tựa vào trên người Tần Chu.
Mặc dù cả người đã không còn hơi sức, vậy mà anh ta vẫn liều mạng đẩy người bên cạnh ra: “Buông ra! Đừng động vào tôi!”
Tần Chu lại giống như đang dỗ trẻ con, dở khóc dở cười nói: “Ngược lại tôi rất muốn hất anh ra, nhưng rõ ràng là anh dựa vào người tôi mà.”
Cố Tinh Trạch vừa muốn mở miệng, chợt một trận ho khan kịch liệt ập tới: “Khụ… Khụ…Khụ…”
Vốn tưởng rằng, anh ta cùng lắm ho khan mấy tiếng, không ngờ lại ho mãi không thể ngừng lại, như thể muốn ho văng hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc