Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 95

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Từ khi cậu có thể nhận thức được, cậu đã biết cậu là một đứa trẻ không cha.
Ban đầu, cậu cũng không có cảm giác gì lắm, cha chẳng qua là một ảo tưởng tồn tại trong cậu, còn mẹ luôn chân thành ở bên làm bạn với cậu, yêu thương cậu, che chở cậu.
Trẻ con nhạy cảm, mặc dù chưa ghi nhớ được nhiều, mặc dù ngây thơ, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm che chở của cha mẹ.
Bời vì là gia đình đơn thân, khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, khi Vân Thi Thi sinh Vân Thiên Hữu vẫn đang tuổi đi học, chẳng biết tại sao, tin nàng chưa kết hôn đã sinh con lan truyền ở trường học gây xôn xao dư luận.
Nhất thời, lời đồn đại về Vân Thi Thi một truyền mười, mười truyền trăm, châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối, những nữ sinh bình thường vốn hay ganh ghét nàng liền yêu cầu trường học đuổi học cô.
Vì chuyện này, Vân Thi Thi phải tạm nghỉ học nửa năm.
Dưới sự nỗ lực của Vân Nghiệp Trình, hiệu trưởng mới bất đắc dĩ bảo vệ hồ sơ của cô, nhưng dù vậy, cô cũng mất đi cơ hội nổi tiếng.
Sau khi Hữu Hữu có nhận thức, cũng từng khóc nháo muốn cha.
Ở vườn trẻ, cậu thấy cảnh tượng một nhà ba người hòa thuận vui vẻ của các bạn học, trong lòng, không phải không hâm mộ!
Lúc này cậu mới sâu sắc cảm nhận được, trong gia đình, luôn phải có một người đàn ông đội trời đạp đất.
Không có đàn ông, sẽ bị người khác coi thường!
Cô nhi quả phụ, cậu và mẹ chịu không ít sự khinh thường, tư vị bị người ta thờ ơ, cả đời Hữu Hữu khó mà quên.
Mỗi đêm khuya, Vân Thi Thi thỉnh thoảng sẽ ngồi ở đầu giường, chảy nước mắt nhìn cậu, hối hận trước đây đã giữ cậu bên cạnh.
“Nếu không đưa con đi, con chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
Nhưng cậu không hề ngủ, hai mắt cậu nhắm lại, Hữu Hữu có thể cảm giác được giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má cậu.
“Để bảo vệ cháu, để cháu không phải chịu tổn thương, mẹ luôn nhân nhượng. Mẹ cho rằng có thể giấu được cháu, nhưng cháu đều đã thấy hết rồi!”
Hữu Hữu hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên sự kiên định không hợp với tuổi.
“Mẹ không đủ mạnh mẽ, cháu sẽ mạnh mẽ thay mẹ! Trong nhà không có người đàn ông chống đỡ, cháu sẽ gánh vác hết!”
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Lâm, thấy chú ấy đã lệ rơi đầy mặt, đau lòng nhìn mình.
Hữu Hữu rùng mình: “Quản lý Lý, chú khóc cái gì vậy?”
“Giám đốc Vân, tuổi thơ của cháu thật đáng thương! Không ngờ...” Viền mắt Lý Hàn Lâm hồng hồng nhìn cậu.
Hữu Hữu khinh bỉ nhìn ông: “Đàn ông đàn ang mà khóc thành như này, quá khó coi.”
Lý Hàn Lâm nghẹn lời.
“Giám đốc Vân, chú đang đau lòng cho cháu đó!”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Thương cháu, thì lát nữa mẹ của cháu xuất hiện, nhất định phải chụp thật đẹp cho cháu.”
“Làm sao đây...”
Vân Thiên Hữu xoay người, nhìn dung nhan tinh xảo của Tiểu Dịch Thần, ảo não cau mày: “Quả nhiên, không có cách nào chia sẻ mẹ với một đứa trẻ khác.”
Mẹ là của cậu, một mình cậu, phần yêu thương này, cậu không muốn cùng hưởng với bất kì ai.
Dù là cha cậu, anh trai ruột của cậu, cũng không thể!
Đại sảnh vũ hội, trong đám người, tia flash sáng nhấp nháy.
Tiểu Dịch Thần bị những ánh đèn này làm đau mắt.
Cậu lấy hai tay dụi dụi mắt, Mộ Nhã Triết thấy vậy, mắt ra hiệu, lập tức có trợ lý tiến lên ngăn cản những kí giả truyền thông điên cuồng này.
“Không nên dụi!”
“Cha...” Tiểu Dịch Thần bỗng xoa xoa ***, mày nhíu thật sâu: “*** con hơi khó chịu.”
“Cha...” Tiểu Dịch Thần bỗng xoa xoa ***, mày nhíu thật sâu: “*** con hơi khó chịu.”
“Sao vậy?” Trên mặt Mộ Nhã Triết hiện vẻ lo lắng: “Sao *** lại khó chịu?”
Tiểu Dịch Thần bối rối ngọ nguậy, chu môi nói: “Không biết, buồn buồn, đau đau, thật khó chịu.”
Mộ Nhã Triết xoa xoa đầu nhỏ của cậu, đúng lúc này, lối vào lại có xôn xao không nhỏ.
“Trời ơi! Đẹp quá...”
Trên thảm đỏ của bữa tiệc, một lần nữa bị truyền thông nhiệt tình chen chúc.
Vẻ mặt Vân Thi Thi ưu nhã mỉm cười mê người, nắm tay Cố Tinh Trạch bước vào.
Khi bọn họ vừa mới tiến vào trong ống kính, có vô số ánh mắt kinh diễm, đố kị, khinh miệt, nghi hoặc từ bốn phương tám hướng rơi vào người bọn họ.
Đáng chú ý nhất là bộ lễ phục quý phái sang trọng hớp hồn của Vân Thi Thi, cùng với sợi dây chuyền hồng ngọc trên xương quai xanh của cô.
Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục màu đỏ, đẹp như một bông hoa hồng còn ****, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, tỏa hương thơm ngát.
Khi cô và Cố Tinh Trạch đứng chung một chỗ, không thể không thừa nhận, vô cùng phù hợp.
Cố Tinh Trạch vốn là người nổi tiếng trong giới, vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú mê người, bất luận ngôi sao nữ nào đứng cạnh hắn, nhan sắc cũng sẽ chìm ngỉm, bị đoạt mất mấy phần phong thái.
Nhưng Vân Thi Thi không hề giống người khác, đứng cùng với anh, không hề bị sự tao nhã của anh che khuất, trái lại càng thêm nổi bật, khiến truyền thông kích động xoắn xuýt hết cả lên.
“Tôi, tôi nhận ra cô ấy rồi! Chẳng phải cô ấy là người mới đang diễn cùng Cố Thiên vương sao?”
“Đúng đúng! Tên Vân Thi Thi! Tôi nghe nói đây là một diễn viên mới rất có tài, diễn xuất rất tuyệt!”
“Nghe nói cô ấy là nữ nhân vật chính Lâm đ*o diễn nhìn trúng! Mắt nhìn của Lâm đ*o diễn mọi người biết rồi đấy, chậc chậc, rất khắc nghiệt! Có thể được Lâm đ*o diễn tán thưởng, địa vị chắc chắn không bình thường!”
Kinh diễm và khen ngợi như thủy triều cuộn trào xô vào bọn họ.
Trong lòng Vân Thi Thi hơi sợ hãi, trên mặt vẫn nở nụ cười mê người, phối hợp với yêu cầu dừng chân của truyền thông, nắm tay Cố Tinh Trạch, đón nhận tia flash chiếu tới.
Mộ Uyển Nhu liếc mắt nhìn thấy được viên ngọc màu hồng trên cổ Vân Thi Thi, cô trợn to mắt, siết chặt hai tay, ngay sau đó, ánh nhìn hoài nghi dần chuyển sang trên người Mộ Nhã Triết.
Sợi dây chuyền hồng ngọc kia, cô không nhận lầm, là tín vật bên người Mộ Nhã Triết, còn là món di vật trân quý mà mẹ anh để lại cho anh.
Từ lần trước thấy sợi dây chuyền này, anh luôn cất kĩ trong một chiếc hộp thủy tinh chế tác riêng, luôn giữ bên người.
Cho dù là cô, cũng không được chạm vào dù chỉ một chút.
Càng đừng nói đến những người khác.
Sợi dây chuyền này là vô giá, không thể đánh giá bằng tiền.
Anh ấy cứ thế...đưa cho Vân Thi Thi?
Giả! Sợi dây chuyền là giả đúng không? Hàng loại A chăng? Không thể... Làm sao có thể?
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu tái nhợt. Nếu tình cảnh cho phép, cô thật muốn lao đến, nghiền nát Vân Thi Thi thành tro bụi!
Toàn bộ buổi tiệc còn chưa chính thức mở màn, bầu không khí đã bị hai người Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi đẩy lên cao trào.
Đại sảnh vàng son lộng lẫy, chúc tụng đan xen.
Vân Thi Thi không hề ý thức được ánh mắt căm hận của Mộ Uyển Nhu.
Hôm nay cô được vạn người chú ý, tia flash nháy lên điên cuồng chiếu trên người cô, đêm nay vì cô, các ký giả đã tốn chẳng biết bao nhiêu cuộn phim.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc