Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 943

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu trợn trắng cả mắt, cậu hút một hơi coca, bỗng nhiên thần bí vươn người về trước, hạ giọng nói: "Cậu có biết, chuyện tập đoàn Cự Phong, vì sao cháu gạt mẹ không?"
"Vì sao?"
Cung Kiệt khó hiểu hỏi.
Hữu Hữu lập tức hít hít mũi, tội nghiệp nói: "Nếu để mẹ biết rõ cháu chơi S***g đạn, còn buôn lậu, không đánh nát ௱o^ЛƓ cháu chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Dứt lời, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, "Cho nên, cháu mới cực khổ giấu giếm đến bây giờ, mẹ còn chưa biết thân phận của cháu. Bởi vậy, trong mắt mẹ, cháu là một đứa bé ngây thơ đáng yêu, mà cũng vì, cháu sắm vai nhân vật quá tốt, nếu để cho mẹ biết cháu lén làm những chuyện này sau lưng mẹ, chắc chắn cháu sẽ bị đánh thảm!"
Cung Kiệt bội phục sát đất, "Cháu lại có thể gạt chị ấy lâu như vậy, còn chưa bị phát hiện!"
"Đó là vì kĩ xảo biểu diễn của cháu quá tốt." Hữu Hữu vô cùng tự hào.
Cung Kiệt im lặng rồi.
Anh lại một hơi uống cạn sạch R*ợ*u đỏ trong ly, hơi mất mác nói: "Chị nói cậu đã thay đổi, trở nên vô cùng độc ác, Hữu Hữu, là thật sao?"
Hữu Hữu hút coca, lại cho anh một ánh mắt, để cho anh tự lĩnh hội.
Cung Kiệt nhíu mày: "Ánh mắt này của cháu có ý gì?"
"Cháu cảm thấy mẹ nói rất đúng mà. Cậu, cậu đúng là vô cùng độc ác!" Hữu Hữu giang tay, ra vẻ vô tội nói.
"Chú độc ác chỗ nào?"
Hữu Hữu trợn mắt, không biết nói gì: "Ha ha! Dán một đám hải tặc trên thành tàu chở hàng cho phơi nắng ba ngày, chuyện táng tận thiên lương như vậy cũng chỉ có cậu yêu dấu của cháu mới làm ra được."
Cung Kiệt im lặng lần thứ hai rồi.
"Bọn họ ςướק thuyền hàng của cậu, còn nổ S***g bắn ૮ɦếƭ một thuyền viên của cậu, mới phơi nắng ba ngày, xem như nhẹ nhàng."
"Vậy thì lấy con tin làm bia bắn, luyện tập bắn S***g, cũng chỉ có cậu mới làm ra được thôi nhỉ?!" Hữu Hữu lại hỏi.
Cung Kiệt biện bạch: "Người kia là người đứng đầu tổ chức khủng pố, muốn ám sát cậu."
Hữu Hữu, "..."
Cung Kiệt lập tức tỏ vẻ mình rất tốt bụng: "Thật ra cậu có cảm giác, cậu vô cùng lương thiện."
Hữu Hữu nhìn anh như đang một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa, "Cậu, cháu nghĩ là, tam quan của cậu có khả năng không giống mẹ cháu."
"Sao nào?"
Hữu Hữu nghiêm túc giảng giải cho anh: "Cậu xem, trong thế giới của mẹ, ***, phóng hỏa, buôn lậu, vũ trang... Những việc làm này đều được định nghĩa là người xấu."
Cung Kiệt có vẻ đăm chiêu gật gật đầu.
"Trong những hạng mục nêu trên, cậu chiếm mấy mục? Cậu có từng *** chưa?"
"Giết rồi."
"Có phóng hỏa không?"
"Cậu từng nổ Dinh Tổng Thống, có tính không?"
"Cậu có buôn lậu không?"
"..."
"Cậu có tổ chức vũ trang không?"
"..."
Hữu Hữu bất đắc dĩ nhún vai, lập tức bật cười: "Cậu xem! Trong lòng mẹ, cậu là kẻ Thập Ác Bất Xá(1) đó!"
Cung Kiệt mất hết can đảm nháy mắt, không còn lưu luyến cuộc sống.
"Với lại, mẹ tức giận, có lẽ có thể là bởi vì cảm thấy cậu có việc gạt mẹ! Thật ra mẹ vô cùng quan tâm cậu, rất muốn hòa nhập vào trong thế giới của cậu, nhưng cậu lại luôn luôn cố hết sức gạt mẹ, khiến cho mẹ có cảm giác cô đơn! Dù sao, tâm tư của mẹ có vẻ nhanh nhạy yếu ớt."
"Vậy cậu nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ nên thẳng thắn hết với chị?"
Hữu Hữu, "Sau đó để cho mẹ biết cậu là kẻ *** phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm?"
Cung Kiệt, "..."
Không thể thẳng thắn!!
Anh không muốn chị sợ anh!
*Thập ác bất xá: mười tội lỗi không thể tha thứ:
• Mưu phản (謀反): lật đổ nhà vua
• Mưu đại nghịch (謀大逆): phá hoại đền đài, lăng tẩm, cung điện của vua.
• Mưu bạn (謀叛): phản bội tổ quốc
• Ác nghịch (惡逆): âm mưu giết hay đánh đập ông bà, cha mẹ.
• Bất đạo (不道): vô cớ giết nhiều người.
• Đại bất kính (大不敬): lấy trộm các đồ tế lễ trong lăng tẩm vu, làm giả ấn của vua.
• Bất hiếu (不孝): chửi rủa ông bà cha mẹ, không phụng dưỡng cha mẹ.
• Bất mục (不睦): mưu giết hay bán những thân thuộc (5 đời).
• Bất nghĩa (不義): dân giết quan lại.
• Nội loạn (內亂): tội ***.
"Nếu cậu trực tiếp thẳng thắn nói ra, sẽ dọa mẹ sợ. Nếu để cho mẹ biết từ nhỏ mình dốc lòng bảo vệ người em đáng sợ như vậy... Chậc chậc!" Hữu Hữu rất có chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác!
"Vậy cháu nghĩ cho ta biện pháp, nói cho ta biết nên xử lý chuyện này như thế nào!" Cung Kiệt ra lệnh.
Bánh bao nhỏ có chút kiêu ngạo nói: "Cháu sẽ không! Chính cậu tự đi xử lý, chuyện mình tự mình xử lý, đừng đẩy cho người khác!"
Nói xong, cậu đứng thẳng người muốn đi.
Sau lưng Cung Kiệt bỗng nhiên hiện lên nụ cười tà ác: "Muốn đi? Được. cháu trai yêu quý, cậu có thể không ngại kéo cháu cùng xuống nước! Đến lúc đó, ta sẽ nói cho mẹ cháu, cháu cùng một tổ chức với ta, cũng từng ***, phóng hỏa, thậm chí hack qua mạng lưới phòng ngự của Lầu Năm Góc, đi kho VK, cháu đoán xem nhìn, nét mặt của chị ấy sẽ thế nào?"
Bóng lưng Hữu Hữu bỗng nhiên cứng lại, quay đầu, cho một Cung Kiệt ánh mắt sát khí.
"Cậu dám!"
"Cháu xem cậu có dám hay không?!" Cung Kiệt lại không chút kiêng kị ánh mắt uy hiếp của cậu.
Hữu Hữu siết chặt nắm đấm, lại có chút nắm không được tâm tư Cung Kiệt, cũng không biết anh có thể bán đứng cậu hay không.
Thế là, cậu hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới quay trở lại trước bàn, ép buộc chính mình bình tâm ngồi xuống đối diện anh.
Cung Kiệt dịu dàng đổ cho cậu nửa ly Coca, đẩy tới trước mặt cậu.
"Nếu như nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý, chi bằng không xử lý?"
"Cái gì?"
"Không xử lý, chuyện này, không nên nhấc lên, chờ đến khi tình thế qua, cậu bịa ra một thân phận cho mẹ nghe! Mẹ sẽ tin tưởng cậu."
Cung Kiệt: "... Đơn giản như vậy? "
"Không phải vậy sao? Có đôi khi mẹ thông minh, nhưng đại đa số rất ngốc."
Cung Kiệt như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Hữu Hữu, đôi mắt tĩnh mịch.
"Hữu Hữu!"
"Ừm?"
"Cậu hỏi cháu một vấn đề?"
"Vấn đề gì?"
Cung Kiệt bỗng nhiên tiến gần cậu, ánh mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Cháu đồng ý cùng cậu đến tổng bộ sao? Cha cậu muốn gặp cháu."
Hữu Hữu khẽ giật mình, ánh mắt ngạc nhiên.
"Cha cậu muốn gặp cháu gặp nhau sao?"
"Dựa theo địa vị, ông ấy là cấp trên. Dựa theo bối phận, cháu nên gọi một tiếng ông ngoại. "
Hữu Hữu nhíu lông mày, lại không nói một câu.
Bỗng dưng, cậu tò mò hỏi: "Vì sao ông ấy muốn gặp cháu? "
"Người tài năng nhất của tập đoàn Cự Phong, là người tham gia nghiên cứu "Thiên Nhãn", đương nhiên ông ấy hiếu kỳ, diện mạo chân thực của cháu! Chuyện này ông ấy đã nói với ta rất lâu, nhưng một mực cân nhắc chắc hẳn cháu chưa đồng ý, cho nên không nói, vừa vặn, hỏi ý kiến cháu một chút."
Hữu Hữu lại không nói lần nữa.
Cung Kiệt hỏi: "Sao vậy? Cháu không muốn?"
"Không."
Hữu Hữu lắc đầu, chi tiết nói: "Trước khi biết đó là ông ngoại của cháu, kỳ thật, cháu rất muốn gặp! Ở trong lòng cháu, ông ấy là một chúa tể rất lợi hại! Có thể phát triển tập đoàn Cự Phong đến như vậy, hắn là một lãnh tụ thiên tài, cũng là nhân vật cháu kính nể nhất."
Dừng một chút, cậu bỗng nhiên bật cười nói: "Thế nhưng sau khi biết đó là ông ngoại, nghĩ muốn gặp ý, không có xúc động như vậy nữa!"
"Vì cái gì?"
Hữu Hữu chi tiết nói: "Bởi vì, cháu không biết nên lấy thân phận gì đi gặp ông ấy!"
Cung Kiệt: "..."
"Trừ khi, mẹ nguyện ý trở lại nhà họ Cung, nếu như vậy, như vậy, cháu sẽ đồng ý gặp ông ấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc