Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 941

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Còn có thể nói ai?!" Mộ Thục Mẫn cười lạnh một tiếng, từng chữ như thuốc độc, "Nói cho chị của anh biết, đừng mơ mộng hão huyền! Đừng tưởng rằng nịnh bợ nhà họ Mộ, là có thể bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng!"
Vân Thi Thi nắm chặt quả đấm, giận đến câm lặng.
Cung Kiệt đau lòng ôm chặt cô, sắc mặt tức giận đến lạnh lùng, anh nâng mắt lên, trong mắt hiện lên mũi nhọn, gằn từng chữ: "Hách Ba! Bắt bà ta câm miệng!"
Một người đàn ông võ trang kĩ càng phía sau đi tới một bước, chậm rãi ép sát Mộ Thục Mẫn.
Mộ Thục Mẫn nhìn người đàn ông không ngừng ép sát đến, nhìn toàn thân anh ta võ trang kĩ lưỡng, không hiểu sao thấy hoảng sợ.
"Anh... anh muốn làm gì?!"
Bà ta vừa dứt lời, chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt nhoáng lên một cái, lúc bà ta phản ứng lại, người đàn ông kia đã loé lên sau lưng bà ta giống như một bóng ma, bàn tay to bắt lấy cằm của bà ta, dùng lực xoay một cái, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, "cùm cụp" một tiếng, cằm của bà ta trật khớp trong nháy mắt.
Đau đớn quá lớn ập tới, khiến Mộ Thục Mẫn đau đến đổ mồ hôi lạnh, ôm cằm mình, ấp úng, lại vì cằm dưới trật khớp, căn bản phát không ra một câu nào!
Người đàn ông kia lại vung tay lên, một cái tát nóng rát quăng tới, khiến bà ta tìm không thấy trời nam đất bắc trong nháy mắt!
Mộ Thục Mẫn cũng đã từng đi lính, đi lính ba năm trong quân đội, cũng luyện được bản lĩnh mạnh mẽ hơn người thường.
Nhưng dù vậy, đối với bà ta mà nói, năng lực chiến đấu của người đàn ông này vẫn vô cùng khủng bố!
Bà ta thậm chí không thấy rõ ràng người đàn ông này ra tay thế nào, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, một giây sau, đã té trên mặt đất vô cùng thê thảm.
Một cái tát này, đánh đến bà ta gần như thủng màng tai, bên tai "Ong ong ông" từng đợt, trước mắt bà ta đảo lộn một trận, cả đầu óc cũng bị choáng váng!
Vân Thi Thi nhìn mà líu lưỡi, hơi chấn động nhìn Cung Kiệt.
Mặt Mộ Nhã Triết giật giật, không nói chuyện.
Trên thực tế, dù Cung Kiệt không ra tay, anh cũng sẽ ra tay.
Mộ Thục Mẫn này, đúng là làm càn!
Mộ Lâm Phong thấy vậy, kinh hãi đến chấn động, cả giận nói: "Dừng tay!"
"Hách Ba! Tiếp tục đánh."
Cung Kiệt lại ôm lấy Vân Thi Thi, nhẹ nhàng nói một câu.
Mộ Lâm Phong vừa định ngăn cản, lại bị người đàn ông đẩy sang một bên.
Mộ Thục Mẫn đau đến nước mắt lăn dài, nhưng mà một giây sau, bà ta lại cảm thấy áo mình bị túm lên lần thứ hai, ngay sau đó, lại là một trận đòn hung hăng ập đến, những bạt tay, thay nhau luân phiên, đánh đến bà ta thậm chí không có cơ hội kêu đau, vô cùng thê thảm!
Tuy nói, đàn ông đánh phụ nữ, là chuyện không có phẩm chất.
Nhưng trong giới Lính Đánh Thuê, thì không tồn tại cách nói như vậy!
Anh chỉ nghe mệnh lệnh của chủ thuê, chủ thuê muốn anh ta làm gì, thì anh sẽ nghe theo không sai lệch, không dám hai lời, nghiêm túc chấp hành.
Mộ Lâm Phong đứng một bên, nhìn vừa nóng vừa giận, nhìn Mộ Nhã Triết cách đó không xa, lạnh lùng đứng nhìn từ đầu đến cuối, vẻ mặt buồn bực.
"Cháu cứ trơ mắt nhìn cô của cháu bị người ta làm nhục, phải không?!"
Mộ Lâm Phong ép hỏi anh như hổ rình mồi, giọng nói run rẩy.
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng cười, chỉ riêng lúc này, anh cùng chung chiến tuyến với Cung Kiệt.
"Lời ấy của chú hai sai rồi, bà ta vừa há mồm, thì biết thiếu dạy dỗ rồi! Một khi đã như vậy, chẳng bằng dạy dỗ thật tốt một phen! Bằng không, thì sẽ không biết trời cao đất rộng!"
Từ nhỏ Mộ Thục Mẫn ỷ sủng mà kiêu, nhanh mồm nhanh miệng có tiếng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, lời nói vô cùng độc ác.
Bởi vậy, đã có người ra tay thay anh, thì cớ sao mà không làm.
Làm cháu không thể vô lễ với cô, nếu không là dĩ hạ phạm thượng*.
*thứ bậc (vai vế) thấp mà xúc phạm người có thứ bậc (vai vế) cao hơn mình.
Nhưng nếu là Cung Kiệt ra tay, coi như là xả giận cho Thi Thi.
Dù lần này Cung Kiệt không ra tay, vậy thì, Mộ Nhã Triết cũng sẽ âm thầm cho Mộ Thục Mẫn này nếm thử khổ cực một phen!
"Dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Mộ Lâm Phong ở một bên tức giận đến dậm chân.
Mặt Cung Kiệt lại vẫn không thay đổi như cũ, ôm vai Vân Thi Thi, lạnh lùng nhìn Mộ Thục Mẫn bị quyền đấm cước đá trên mặt đất, trên mặt không có vẻ muốn lùi lại.
Giống như chỉ có làm vậy, mới có thể xả hết buồn bực trong lòng anh!
Hách Ba là cao thủ số một số hai bên người Cung Kiệt, làm thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Thiên Thai, lý lịch rất cao, có mười năm sống trong chiến tranh, xương cốt trong người đã luyện thành sắt thép, dù trong cơ thể chảy là máu, cũng đã nóng hừng hực như là bàn ủi.
Đừng nhìn một nắm tay của anh ta, đánh như không dùng bao nhiêu sức, nhưng dù vậy, mấy bàn tay xuống, không đánh bà ta tàn phế thì không lấy tiền!
Mộ Thục Mẫn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, dù vậy, Cung Kiệt vẫn không có ý thu hồi mệnh lệnh!
Anh đã quyết định, muốn đánh ૮ɦếƭ người phụ nữ dám làm nhục chị của anh!
Trước mặt Vân Thi Thi, có lẽ anh ngoan ngoãn, có lẽ dịu ngoan như con cừu, không có chút tính nết nào, nhưng những lúc còn lại, trong mắt cấp dưới, Cung Kiệt là một nhân vật lòng dạ vô cùng độc ác.
Lòng dạ độc ác?!
Có thể nói, tuổi anh còn trẻ, nhưng là nhân vật tàn nhẫn độc ác đến rợn người, những kẻ trêu tức anh, kết cục vô cùng thảm thiết!
Vân Thi Thi thấy thì hết hồn, dù từ trong đáy lòng cô cũng căm hận người phụ nữ nói chuyện không đúng mực này, nhưng dù vậy, cấp dưới của Cung Kiệt xuống tay quá tàn nhẫn rồi!
Cô nhìn không được rồi!
Đây không phải là đùa giỡn!
Nếu còn tiếp tục như vậy, cô nghĩ, dù bà ta không mất nửa cái mạng, chắc chắn sẽ gãy mấy cây xương sườn.
Nhưng mà bầu không trước mắt quả thực quá kì lạ.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết thờ ơ, vẻ mặt Cung Kiệt thì lạnh nhạt, thậm chí, khóe môi còn hơi hiện lên ý cười.
Vì thế, cô hơi kinh hồn bạt vía nói: "Tiểu Kiệt, đừng đánh nữa! Nếu còn đánh tiếp, bà ta sẽ mất mạng!"
"Chị! Chị đừng nói chuyện thay bà ta! Chị đừng quên, bà ta vừa nói chị thế nào?"
Mặt Cung Kiệt không chút thay đổi nói: "Người phụ nữ này, dám nhục nhã chị?! Em sẽ không tha cho bà ta!"
Mộ Lâm Phong giận không kềm được nói: "Anh đúng là tự đại! Anh có biết, chúng tôi là ai không?! Dám động đến người nhà họ Mộ, anh có biết, cuối cùng anh đang làm chuyện vô liêm sỉ gì hay không?! Nếu anh còn đánh tiếp, thì sẽ đánh ૮ɦếƭ người! Anh thật to gan!"
Cung Kiệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Lâm Phong, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi đang muốn mạng của bà ta đó! Bắt nạt chị của tôi, ૮ɦếƭ không đáng tiếc! Nếu không, còn nghĩ rằng người nhà họ Cung chúng tôi, dù là chó mèo bên đường cũng có thể bắt nạt hả?! Nhà họ Mộ?! Ông nghĩ ông là ai?! Cho rằng nhà họ Mộ có thể một tay che trời, ỷ thế Hi*p người hả?! Tôi muốn nhìn xem, là nhà họ Mộ bản lãnh lớn, hay là nhà họ Cung tôi ghê gớm hơn!"
Vừa dứt lời, Mộ Lâm Phong sửng sốt, không thể tin nhìn anh.
"Nhà họ Cung?!"
Người đàn ông này vừa nói gì?!
Nhà họ Cung?!
Chẳng lẽ... Anh là người của nhà họ Cung?!
Vân Thi Thi căn bản không hiểu cuối cùng Cung Kiệt đang nói gì, nhà họ Cung cũng được, nhà họ Mộ cũng xong, những thứ này cô mặc kệ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc