Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 938

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cung Kiệt quay người lại, nâng cổ tay lên, hất ly R*ợ*u đỏ trong tay lên mặt cô ta.
"Ào..."
Vân Thanh Miêu phục hồi tinh thần, rốt cuộc cũng nhìn rõ vừa rồi người đàn ông này đã làm gì trước mặt cô ta!
Anh hắt R*ợ*u đỏ lên mặt cô ta, từng giọt từng giọt chảy dọc theo sườn mặt cô ta, cuối cùng rơi xuống váy, khiến cô ta trở nên chật vật trước mặt bao nhiêu người.
Cung Kiệt lạnh lùng nhìn cô ta, cất giọng trầm thấp: "Đừng có dùng cái tay bẩn thỉu của cô chạm vào người tôi!"
Vân Thanh Miêu há hốc miệng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, trong lòng vừa khổ sở vừa cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Tôi... Tôi không có ý gì khác, chỉ là..."
Cung Kiệt không kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ta: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cô khiến cho tôi có ác cảm, cho nên tốt nhất là cô cách xa tôi một chút!"
Vân Thanh Miêu cực kỳ xấu hổ, đứng sững tại chỗ, bàn chân dường như không cách nào nhúc nhích nổi.
Khách khứa đều quay sang nhìn cô ta, Vân Thanh Miêu đứng lặng giữa lời bàn tán xì xào của mọi người.
Vân Thi Thi nghe được tiếng động lạ, nâng váy đi đến, nhìn thấy một màn này thì giật mình.
"Tiểu Kiệt, xảy ra chuyện gì thế?"
Cung Kiệt nhìn thấy cô thì thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, mỉm cười dịu dàng: "Chị!"
"Tiểu Kiệt, cô ta... Cô ta làm sao vậy?"
Vân Thi Thi nhìn Vân Thanh Miêu đứng giữa đám người, nhìn thấy vẻ chật vật của cô ta thì hơi khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là vừa rồi cô ta dùng cái tay bẩn thỉu của mình để chạm vào người em thôi, em không thích!"
Cung Kiệt nói xong, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo: "Nếu hôm nay không phải ngày vui của chị thì cô ta đừng hòng giữ lại được cái tay này nữa."
Giọng nói của anh không lớn nhưng lại truyền đến tai Vân Thanh Miêu rất rõ ràng.
Cô ta vừa nghe như vậy thì vô cùng sợ hãi, không nhịn được rùng mình một cái.
Lời này không phải là nói chơi!
Trước kia, trong một buổi tiệc tư nhân, có một cô gái vì muốn đoạt được Cung Kiệt mà giở trò với chén R*ợ*u của anh, đến lúc Cung Kiệt phát hiện ra thì lập tức phế một cánh tay của cô ta.
Có lẽ, nhìn bề ngoài thì anh có vẻ là người ôn hòa dịu dàng, thế nhưng sự dịu dàng này của anh chỉ dành cho Vân Thi Thi.
Ngoại trừ cô, Cung Kiệt đối với những người phụ nữ khác đều hết sức lạnh lùng.
Về điểm này, coi như hôm nay Vân Thanh Miêu đã được lĩnh giáo triệt để!
Lúc này, cô ta vừa uất ức vừa xấu hổ, đưa tay lên che mặt, nâng váy lên vội vàng chạy đi.
Vân Thi Thi hơi nhíu mày nhưng không biết phải nói gì.
Cung Kiệt thấy cô cau mày thì có chút căng thẳng: "Chị, có phải chị giận em rồi không?"
"Sao có thể chứ?"
"Em thấy sắc mặt chị không được tốt lắm."
"Chị không giận đâu." Vân Thi Thi cười bất đắc dĩ: "Nhưng mà Tiểu Kiệt à, có một số người, em không cần phải để ý làm gì!"
Cung Kiệt có chút áy náy nói: "Xin lỗi chị, lần sau em sẽ cố gắng kiềm chế."
Cô nhẹ nhàng sờ đầu Cung Kiệt, trong mắt đầy vẻ bao dung.
Vân Thanh Miêu trở lại phòng, Vân Cầm Lệ cũng đuổi theo, nhìn thấy Vân Thanh Miêu khóc rống lên trong góc.
"Chị, sao chị lại khóc?"
Vân Cầm Lệ đi tới, nhìn thấy Vân Thanh Miêu đang che mặt khóc nức nở thì trong ánh mắt lại xẹt qua một tia rét lạnh, sau đó cất giọng an ủi: "Được rồi! Đừng khóc nữa, chỉ là chút việc cỏn con, không đến mức như vậy chứ..."
Vân Thanh Miêu tan vỡ cắt ngang cô ta, chất vấn nói: "Người mất mặt xấu hổ trước mặt nhiều khách như vậy không phải em! Em ở đây nói mát cái gì?!"
Vân Cầm Lệ á khẩu không trả lời được.
Vân Thanh Miêu khóc lóc, hai mắt sưng đỏ, nghĩ đến mới vừa rồi mình bị hắt R*ợ*u đầy người trước mặt nhiều người như vậy, còn bị nhục nhã như vậy, cô ta cảm giác oán khí đầy bụng không có chỗ phát ra, bởi vậy giọng điệu nói chuyện với Vân Cầm Lệ, cũng vô cùng không khách khí.
Vân Cầm Lệ tức giận nói: "Người hắt R*ợ*u đỏ đầy mặt chị không phải em, sao chị trút giận lên người em?"
Vân Thanh Miêu hừ lạnh một tiếng, lại không nói, chỉ ôm mặt khóc thút thít, hiển nhiên ấm ức đầy bụng.
Vân Cầm Lệ đi đến cạnh cô ta, ngồi xổm xuống, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Em mới vừa mới nghe người đàn ông kia kêu Vân Thi Thi là ‘chị’, chẳng lẽ, là chị em thất lạc nhiều năm?"
"Chị?!"
Vân Thanh Miêu ngẩng đầu, mắt đỏ hồng, rất hoài nghi.
"Hẳn là em trai của Vân Thi Thi! Em nhìn mặt mũi, thấy hai người đó quả thực rất giống nhau."
"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì dựa vào cái gì?!!"
Bỗng nhiên Vân Thanh Miêu tan vỡ khóc lớn: "Vân Thi Thi dựa vào cái gì có được nhiều thứ như vậy?! Cô ta có một chồng chưa cưới đẹp trai như thế, quyền thế che trời, thậm chí vì lễ đính hôn của cô ta, bao trọn một hòn đảo tổ chức tiệc đính hôn, không chỉ như thế, em có thấy trang sức trên người cô ta không? Nhìn thấy cặp nhẫn đính hôn kia không? Nhìn thấy lễ phục vô giá trên người cô ta không?! Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà cô giống như một cô công chúa, muôn vàn sủng ái tụ tập trên người?!"
Vân Cầm Lệ nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Trước đó em có hỏi thăm một chút, đảo nhỏ tư nhân không phải được bao trọn."
"Vậy thì là gì?"
"Đây là sản nghiệp tư nhân trên danh nghĩa chồng chưa cưới Thi Thi, nói cách khác, từ trước kia, thì hòn đảo này, đã thuộc về anh ta rồi."
Vân Thanh Miêu nghe vậy, mở to hai mắt, líu lưỡi.
"Chị à, chị nghe nói qua tập đoàn tài chính Đế Thăng không?"
Vân Thanh Miêu lắc lắc đầu, chẳng hiểu gì cả."Chưa nghe nói qua! Sao vậy?!"
"Em đã tra tư liệu, nếu em không đoán sai, chồng chưa cưới của Thi Thi, là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng."
Vân Cầm Lệ vừa ngừng, trong mắt tràn ngập ghen tị và hâm mộ.
"Vật thì thế nào?!" Vân Thanh Miêu biết rất ít về tập đoàn tài chính Đế Thăng, bởi vậy nghe cô ta nói như vậy, cũng không cho là đúng.
Vân Cầm Lệ nhíu mày, nhìn cô ta bằng ánh mắt khó tin: "Vậy thì thế nào?! Chị, chị có biết địa vị của tập đoàn tài chính Đế Thăng trong nước không?! Chị có biết giá trị con người chồng chưa cưới của Thi Thi không?! Chị có biết, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng có nghĩa là thế nào không? Nếu chồng chưa cưới Thi Thi là tổng giám đốc thần bí khó lường của tập đoàn tài chính Đế Thăng trong lời đồn, vậy thì có nghĩa là, Thi Thi gả cho người đàn ông này, là bay lên ngọn cây thành Phượng Hoàng, là bám vào nhà giàu, tận hưởng vinh hoa cả đời!"
"Có khoa trương như thế không?"
"Ha ha! Chị có biết, tập đoàn tài chính Đế Thăng nắm giữ bao nhiêu điền sản xí nghiệp không?! Trong các lĩnh vực tài chính, bất động sản, giải trí, nghỉ dưỡng, khách sạn, bệnh viện..., tập đoàn Đế Thăng đều có đầu tư xa xỉ! Nói như vậy có nghĩa là, chỉ bằng vào thân phận này, đời này của Vân Thi Thi... Ha ha! Đúng là bay lên ngọn cây thành Phượng Hoàng rồi!"
Vân Cầm Lệ nói, trong mắt lộ ra ghen ghét, thậm chí không thèm che dấu.
Vân Thanh Miêu nghe xong, kinh ngạc đến chấn động, khó mà tiêu hóa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc