Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 934

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc Vân Thi Thi xuất hiện trong tầm mắt của khách khứa thì tất cả mọi người đều bị vẻ đẹp của cô làm cho lóa mắt!
Trời ơi!
Đẹp quá!
Trên đường đến đây, rất nhiều khách khứa ra sức tưởng tượng về dáng vẻ của cô dâu.
Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ cô mặc áo cưới như vậy thì đều bị rung động!
Nghiêm khắc mà nói, có lẽ Vân Thi Thi không phải cô dâu xinh đẹp nhất mà họ từng thấy, nhưng cô chính là người phụ nữ có khí chất nhất.
Có vài người rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của họ giống như Pu'p bê sứ vậy, chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, bên trong lại trống rỗng không có linh hồn!
Mà vẻ đẹp của Vân Thi Thi không chỉ là vẻ bề ngoài, tận sâu bên trong con người cô cũng tỏa ra vẻ cuốn hút.
Bộ lễ phục trên người cô giống như đóa hoa hồng nở rộ, được thiết kế vô cùng tỉ mỉ và tinh tế, cộng thêm những món trang sức tinh xảo lại càng tôn thêm vẻ đẹp xuất chúng của cô.
Cả hội trường bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên ảo mộng như tiên cảnh!
Vẻ đẹp của cô khiến cho mọi người đều thán phục!
Có người để ý đến vòng hoa trên tay Vân Thi Thi, mặc dù nhìn từ xa nhưng cũng có thể nhìn rõ ánh sáng lấp lánh của kim cương đỏ*.
* kim cương đỏ: là loại kim cương hiếm nhất trong số những kim cương màu. Viên kim cương đỏ lớn nhất thế giới nặng chỉ 5,11 carat (khoảng 1gr) và trên thế giới chỉ có khoảng 20-30 viên kim cương đỏ được chứng nhận còn tồn tại và có giá khoảng 21 - 52 tỷ VND/carat
"Có nhìn thấy viên kim cương trên tay cô dâu không? Thật là đẹp! Giống như màu máu tươi vậy, thật là mê người!"
"Đó chính là kim cương đỏ đấy, cực kỳ quý hiếm, cho dù một carat cũng đã có giá trên trời rồi, căn bản là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Một viên nhỏ như vậy cũng đã là báu vật vô giá rồi!"
Có người rất tinh mắt, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái cũng đã có thể đánh giá được trọng lượng của viên kim cương này.
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cũng bị bộ lễ phục và trang sức xa hoa của Vân Thi Thi làm cho bị chấn động.
Mới đầu, hai người nhìn thấy lễ phục của Vân Thi Thi thì còn có cảm giác khinh thường, trong lòng thầm nhủ: Gả cho nhà giàu liền trở nên khác hẳn, khoan hãy nói đến lễ phục trên người, chỉ riêng một món trang sức cũng đã đủ khiến bọn họ lóa hết cả mắt rồi!
Trong lòng bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, nhưng bọn họ có muốn cũng không được!
Thế nhưng lúc bọn họ nhìn đến vòng hoa trên cổ tay Vân Thi Thi thì con ngươi chỉ muốn lọt ra khỏi mắt.
Bọn họ không biết kim cương đỏ rốt cuộc quý giá đến mức nào, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy ánh sáng đẹp đẽ của viên kim cương đã bị hấp dẫn rồi.
Có cô gái nào không thích kim cương chứ?
Đối với kim cương, không cô gái nào kiềm chế được sự yêu thích của mình.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như Vân Thi Thi, nhận được sự yêu chiều của vô số người.
Bởi vậy, hầu hết mọi người đều chỉ có thể ghen tỵ mà thôi.
Vân Thanh Miêu nhìn thấy chàng trai đang dắt tay Vân Thi Thi thì kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
"Cầm Lệ, em nhìn chàng trai đi cạnh Vân Thi Thi đi, thật là đẹp trai! Nhìn còn đẹp hơn nhiều minh tinh trên TV!"
"Em không nghĩ vậy! Em thấy hình như anh rể đẹp hơn anh ấy một chút!" Vân Cầm Lệ nói vậy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Cung Kiệt.
"Nhưng anh Mộ đã có chủ rồi! Em đừng có nghĩ đến người ta nữa."
"Anh chàng này nhìn rất giống Thi Thi!" Tương Ngọc ở bên cạnh đột nhiên nói.
Vân Thanh Miêu "a" một tiếng, cũng hết sức ngạc nhiên, nhưng nhìn lại thì quả thật người kia nhìn rất giống Vân Thi Thi.
Vậy mà trước đây chưa từng nghe nói đến người này!
Vân Cầm Lệ nói: "Lát nữa chị phải đi hỏi thăm thân phận của người đàn ông này mới được!"
Vân Thanh Miêu cũng nói: "Nhìn cách ăn mặc của anh ấy thì chắc chắn không giàu cũng sang! Không đúng, chắc chắn phải là người có lai lịch không nhỏ."
Trong lòng Vân Cầm Lệ hết sức ghen tỵ, vì vậy ánh mắt nhìn Vân Thi Thi cũng thay đổi.
Người với người quả là không thể so sánh.
Cô ta rất hâm mộ Vân Thi Thi tốt số.
Lúc đầu, ghen tỵ bởi vì Vân Thi Thi có cơ hội học đại học, có bằng cấp cao, có xuất thân thành phố, là một cô chủ được ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, không cần lo cơm áo gạo tiền.
Về sau, khi cô ta nhìn thấy chồng chưa cưới của Vân Thi Thi thì cũng tự nhủ thầm trong lòng, một người đàn ông tốt như vậy, xuất thân hơn người, gia thế tôn quý, dung mạo lại càng anh tuấn xuất chúng, thế mà cũng thuộc về Vân Thi Thi.
Thật là chẳng thể hiểu nổi tại sao tất cả may mắn đều thuộc về Vân Thi Thi!
Trong lòng Vân Cầm Lệ, Vân Thi Thi giống như được trời sinh làm một nàng công chúa, được hưởng muôn vàn yêu chiều sủng ái của người khác, không cần lo lắng gì về cuộc sống.
Nhưng hôm nay, mãi đến lễ đính hôn này, cô ta mới thật sự cảm thấy mình thật sự thua rồi!
Cảm giác thất bại trong lòng Vân Cầm Lệ khiến cô ta không bình tĩnh nổi, răng cắn chặt môi, nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi và Cung Kiệt.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Cung Kiệt dắt tay Vân Thi Thi đến cổng vòm kết từ hoa tươi, sau đó dừng bước, đứng tại chỗ mỉm cười.
Lục Cận Dự mặc tây trang toàn thân đi tới, tiệc đính hôn này anh ta được giao cho vai trò chủ trì, làm người điều khiển nghi thức lễ, đương nhiên anh ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, bởi vậy đã đọc đi đọc lại bản thảo mấy lần liên tục, mãi cho đến khi Mộ Nhã Triết vừa lòng anh ta mới thôi.
Rất nhiều hôn lễ bởi vì có hồi *** quá mức K**h th**h mà khó tránh khỏi có phần kệch cỡm.
Mà Lục Cận Dự cầm microphone trong tay, chỉ nói mấy lời *** ngắn gọn nhưng không kém phần hài hước, khiến không khí bên trong hội trường trở nên sôi nổi, khách khứa cũng có tinh thần hơn hẳn.
Là nhân vật quan trọng trong hội đồng quản trị của tập đoàn Thánh Ngự, đương nhiên Lục Cận Dự chưa từng biết thế nào là luống cuống hay thẹn thùng, thế nhưng lần này anh ta lại cảm thấy rất hồi hộp.
Dù sao thì tình hình bây giờ cũng không giống với lúc trước, hôm nay là tiệc đính hôn của lão đại, nói không hồi hộp thì chắc chắn là nói dối!
Lỡ như làm hỏng chuyện thì chắc chắn lão đại sẽ không tha cho anh ta!
Bởi vậy, anh ta cực kỳ coi trọng chuyện lần này.
Lúc lên lễ đài, anh ta nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí ấm áp và tràn ngập cảm giác hạnh phúc này, trong lòng có phần kích động, trôi chảy hoàn thành lời thoại đã đọc thuộc cả đêm.
Vân Thi Thi kéo khuỷu tay Cung Kiệt, từ đầu đến cuối, sự dịu dàng của cô vẫn luôn khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không khí trong hội trường đạt đến đỉnh điểm.
Lục Cận Dự cười nói: "Tiếp theo, xin mời các vị khách quý đang ngồi đây cùng chứng kiến thời khắc thiêng liêng nhất! Xin mời chú rể của chúng ta tiến vào!"
Thánh ca lại vang lên.
Trước cái nhìn chăm chú của Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết ôm một bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía cô dưới sự chào đón của đám hoa đồng.
Giờ khắc này, Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy khó kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng, ngay cả Cung Kiệt đứng bên cạnh cũng có cảm giác cả người cô đều cứng ngắc.
"Tiểu Kiệt, làm sao bây giờ, chị thấy hơi căng thẳng..."
Cô lén lút nói, trên mặt lại đỏ bừng.
Cung Kiệt dở khóc dở cười, nói với cô: "Chị căng thẳng gì chứ? Chẳng lẽ chị sợ chú rể lâm trận bỏ chạy sao?"
Vân Thi Thi cũng nửa cười nửa mếu, bị anh đùa cho vừa tức vừa buồn cười, lập tức đáp lại: "Làm gì có ai an ủi người khác như em chứ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc