Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 922

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bốn người làm cánh tay trái, bờ vai phải của anh đều là tuổi trẻ tài cao, Mộ Nhã Triết nhìn trúng bọn họ ở tài năng cùng nhân phẩm, vì thế liền ra tay kéo bọn họ về, từ lúc sáng lập ra tập đoàn tài chính Thánh Ngự đến giờ, năm người đều cùng nhau trải qua sóng gió, tình cảm anh em gắn bó nhiều năm đã sớm coi nhau như ruột thịt trong nhà.
Chỉ cần một ánh mắt, liền có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Lục Cận Dự đột nhiên hỏi: "Lão đại, hai cậu nhóc nhà anh không tới sao?"
Mộ Nhã Triết nhìn về phía cô.
Vân Thi Thi lập tức giải thích nói: "Sau khi bọn nhóc xuống máy bay có chút mệt mỏi nên ở trong phòng nghỉ ngơi, đợi đến mai, mấy anh sẽ được gặp."
"Đứa bé còn nhỏ, chuyến đi lại dài khẳng định sẽ rất mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Khương Thân nói.
Nói xong, anh ta bỗng nhiên khoe khoang: "Chị dâu, tiệc đính hôn lần này, em đặc biệt chuẩn bị cho chị một món quà vô cùng thần bí!"
Vân Thi Thi có chút tò mò: "Quà gì?"
"Đợi đến ngày mai, chị sẽ thấy được. Chị khẳng định sẽ rất thích nó!"
Khương Thân đắc ý nói, hiển nhiên anh ta rất tự tin.
Lục Cận Dự ở một bên không chút lưu tình nói: "Nếu chị dâu không thích, cậu cũng có thể lăn được rồi."
"Vẫn hơn cậu. Nhìn cậu tay không mà đến còn không biết xấu hổ sao?"
"Cái gì mà nói tay không mà đến? Lần này tôi tới đã chuẩn bị một bao lì xì lớn cho chị dâu."
Khương Thân vô tình ghét bỏ nói: " Thật thô tục!"
Lục Cận Dự trong nháy mắt liền thấy bị tổn thương, đáng thương tội nghiệp nhìn Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi cứu trận nói: "Tôi không thấy thô tục! Bao lì xì thôi, có bao nhiêu?"
"Thấy chưa?! Chị dâu thích!"
Nói xong, Lục Cận Dự cười thần bí, sau đó trừng mắt nhìn Vân Thi Thi: "Tiền lì xì có bao nhiêu đến lúc đó chị tính ra sẽ biết!"
Vân Thi Thi cười, cũng không để lời nói của anh ta vào trong lòng, có điều sau đó cô thật bị Pu't tích của Lục Cận Dự làm cho hoảng sợ.
Cái gọi là bao lì xì lớn, cô còn tưởng tối đa cũng chỉ 6 con số thôi chứ.
Kết quả thì sao?
Thằng nhãi Lục Cận Dự này lại chuẩn bị tiền lì xì đến 7 con số, một phần lớn trong số đó đều là tiền quý của các nước, ước chừng phải vài hộp lớn, Vân Thi Thi đếm đến nỗi tay cũng bị chuột rút rồi!
Hơn một trăm vạn tiền mặt đều là những đồng tiền quý, Vân Thi Thi dở khóc dở cười, người này là muốn đem hết tiềm kiếm vợ ra lì xì cho cô sao?!
Đương nhiên, đây đều để sau này hãy nói!
Sau khi ra khỏi phòng khách, Vân Thi Thi dùng bữa tối rồi quyết định đi nghỉ sớm.
Ngày mai chính là tiệc đính hôn rồi, trong lòng cô có chút khẩn trương lại có có chút kích động.
Cô bỗng nghĩ tới cái gì bèn mở đèn ngủ lên, mở điện thoại gọi cho Cung Kiệt, nhưng đầu giây bên kia lại truyền đến giọng nói nhắc nhở điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng, trong lòng cô đột nhiên có chút buồn!
Trên mặt không nén khỏi có chút cô đơn.
Tiểu Kiệt tắt điện thoại sao?
Hay phải nói là đang trốn tránh cô?
Tiệc đính hôn của cô, em ấy không muốn đến?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy vô cùng thất bại cùng thất vọng.
Có lẽ, cô không nên cưỡng cầu Tiểu Kiệt phải có mặt.
Em ấy không đến cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao, cừu hận của Cung Kiệt với nhà họ Mộ đã ăn sâu vào tận xương tủy, căn bản khó có thể loại bỏ.
Em ấy không cố phản đối hôn sự của cô với Mộ Nhã Triết, xem như đã hết sức thành toàn rồi!
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút thất vọng, có điều cô thật sự rất mệt mỏi, vì vậy nằm trên giường không lâu cô liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nhà tạo mẫu đã sớm mang lễ phục được chuẩn bị thỏa đáng cùng túi lớn túi nhỏ trang điểm đi vào phòng ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, tiếp đó là hơn một giờ trang điểm.
Tiệc đính hôn, chia làm 2 phần, 1 phần là lễ đính hôn, phần còn lại là tiệc tối.
Bởi vậy, nhà tạo mẫu hôm may chuẩn bị cho cô 2 bộ lễ phục.
Hội trường đã được trang hoàng tươm tất.
Biển khơi xanh thẳm, hòa cùng một màu xanh biếc với bầu trời ngày mới, xa xa nhìn lại, biển trời như hòa làm một, vài đám mây hồng lơ lửng như ẩn như hiện, thoáng nhìn qua liền giống như cầu vồng rực rỡ xinh đẹp.
Chim hải âu lượn vòng sát mặt biển, một làn gió nhẹ lướt qua, trên bãi biển trắng tinh là cổng vòm được tạo ra bởi vô số những đóa hoa tường vi xinh đẹp.
Những đóa hoa tường vi này được hái xuống lúc nó nở rộ nhất, sau đó được buộc lại thành từng bó, khong ngừng vận chuyển suốt đêm đến đây, sáng sớm, người hầu liền cắm nó trên cổng vòm, trên những cánh hoa tươi mới vẫn còn đọng lại những giọt sương trong suốt.
Trước cổng vòm, hoa tươi được trải thành thảm, hồng, vàng, tím, muôn hồng nghìn tía, tranh nhau khoe sắc.
Trên hội trường sắp xếp hơn trăm chỗ ngồi, trong hội trường là 5 bàn tiệc đứng dài, phòng bếp đã bắt đầu làm đồ ngọt, để thỏa mãn nhu cầu khác nhau của các vị khách mà nguyên liệu nấu ăn đều là tươi nhất, mới nhất.
Tại cửa thành, chỗ cảng biển có một đội xe BMW xếp thành hàng dài, đương nhiên, cái gọi là đội xe BMW, cũng không phải chỉ xe BMW thường mà những chiếc xe này đều có rèm che, tòa thân một màu tuyết trắng như bạch mã trong truyện cổ tích, toàn bộ đều hoàn hảo đến không thể tin được!
Một ngày trước các khách mời đã đến, giờ phút này họ đã sớm tỉnh lại dùng bữa sáng sau đó ra biển hóng gió tận hưởng cảnh đẹp bình minh buổi sớm!
Có vài người lại tò mò muốn nhìn xem hội trường buổi lễ như thế nào, nhưng tất cả đều bị nhân viên an ninh lễ phép mời về.
Vân Thanh Miêu may mắn được nhìn qua bãi biển nơi diễn ra buổi lễ, trong lòng không khỏi ghen tỵ.
Vân Thi Thi này rốt cuộc phải may mắn thế nào mới bám víu được ông chồng quyền quý như thế?
Chỉ là lễ đính hôn thôi, còn chưa phải là hôn lễ chính thức đâu, vậy mà đã hoành tráng thế này rồi!
Thế mà còn lừa gạt bọn họ nói cái gì mà nhân viên công ty, lừa quỷ đi?!
Vừa nghĩ đến đây trong lòng liền thấy vặn vẹo, ông trời cũng thật bất công!
Sau khi Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần rời giường liền chạy đến phòng Vân Thi Thi, ngày hôm qua bọn họ ngủ t*** đi trên máy bay, lúc xuống cũng là được người ta ôm xuống.
Bởi vậy bọn họ đã bỏ lỡ thời khắc Vân Thi Thi mặc lễ phục, không thể nhìn thấy mẹ mặc lễ phục xinh đẹp như thế nào, cho nên sáng sớm hai anh em đã tò mò hồi hộp chạy tới phòng mẹ.
Hai tiểu gia hỏa đẩy cửa ra.
Trong phòng công chúa, sáng sớm ánh mặt trời hắt qua song cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, Vân Thi Thi đứng bên cửa sổ, giờ phút này cô đã sớm thay lễ phục, cả người giống như một đóa hồng rực rỡ khiến cho người ta chỉ cần nhìn một cái cũng có thể đui mù!
Tiểu Dịch Thần nhất thời mở to đôi mắt long lanh nhìn không hề chớp.
Hữu Hữu liếc mắt nhìn anh trai thấy tình trạng của anh trai không ổn lắm, nên có lòng tốt giơ tay khép cằm giúp cậu.
Tiểu Dịch Thần vẫn thơ thẩn không nói lên lời.
Cậu chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp như mẹ, một thân lễ phục màu hồng, cả người tựa như một đóa hoa rực rỡ tươi sáng, xinh đẹp nhất trần đời.
Hữu Hữu vẫy vẫy tay trước mặt cậu: "Này?! Mộ Dịch Thần, anh choáng rồi hả?"
Người này, vậy mà nhìn đến ngây người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc