Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 914

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trước đây bởi vì một số bạn học, tất cả mọi người đều ầm ĩ tan rã trong không vui, cô ấy còn tưởng rằng, tình cảm của cô ấy và Vân Thi Thi, cứ như vậy mà hết rồi.
Khi nhận được thiệp mời của cô, trong lòng Khương Lê cảm động, quá nhiều niềm vui và bất ngờ.
Lập tức cô ấy chuẩn bị tiền lì xì gấp bốn lần, số tiền này với dân bình thường là đã cực kỳ thể diện rồi.
Nhưng mà so với khách của Mộ Nhã Triết, đúng là không đáng giá nhắc đến.
Nói khó nghe, ngồi một chuyến phi cơ tư nhân, đến đảo tư nhân nhỏ nghỉ ngơi, mấy đồng tiền này không đáng là gì!
Mới đầu cô ấy khó tránh khỏi chột dạ, nhưng Tiếu Tuyết hiểu, cô ấy nói: “Chỉ cần tâm ý của cậu là được! Thi Thi còn để ý chút tiền đấy sao?”
Lúc này Khương Lê mới bình thường trở lại.
Đương nhiên Khương Lê hiểu được cái gì gọi là đúng mực, biết để lại mặt mũi cho Vân Thi Thi, cho dù trong lòng kinh ngạc chấn động, nhưng mà đối mặt với tình cảnh như vậy, trên mặt vẫn giả bộ trấn định.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu vì tham dự lễ đính hôn, mặc hai bộ tây trang, nhưng mà lúc lên phi cơ, nhìn thoáng qua các nhân vật nổi tiếng trong khoang, vẫn cảm thấy có cảm giác áp lực.
Loại cảm giác này khó mà miêu tả trong lúc này.
Chỉ có thể nói, thân phận của bọn họ và tầng lớp Mộ Nhã Triết giống như hai thế giới.
Vì thế trong lòng ông có chút lo lắng cho Vân Thi Thi!
Từ xưa đến nay, kết hôn luôn xem trọng môn đăng hộ đối.
Đương nhiên, không cần phải nói đến môn đăng hộ đối, gia cảnh hai bên nhất định phải tương đương, ít nhất không có lệch trời cách đất như vậy!
Một giai cấp bình dân, một xã hội thượng lưu, khoảng cách đó không phải một lời có thể nói hết!
Ông sợ Vân Thi Thi gả đến nhà họ Mộ, khó tránh khỏi bị ấm ức!
Danh môn vọng tộc, phần lớn đều chướng mắt gia thế bối cảnh của Vân Thi Thi!
Đây là vấn đề Vân Nghiệp Trình lo lắng nhất.
Sau đó cảm thấy quá khẩn trương, Vân Nghiệp Trình nơm nớp lo sợ, mang theo Vân Nghiệp Hậu yên lặng thay đổi khoang, cùng khoang với mẹ con Tương Ngọc.
Tương Ngọc vừa thấy Vân Nghiệp Trình đến, vội vàng kéo ông sang một bên, câu đầu tiên mở miệng nói là: “Anh Trình à! Chuyện này anh đúng là không phúc hậu rồi! Con gái anh có năng lực như vậy, câu được cho anh một con rể vàng! Anh vậy mà gạt chúng em không nói!”
Vân Nghiệp Trình ngẩn ra.
Tương Ngọc lại nhịn không được hỏi thăm: “Rốt cuộc thì chồng chưa cưới của Thi Thi có lai lịch gì thế? Em thấy phi cơ tư nhân đều đã phái ra rồi! Chắc là không thiếu tiền đi?”
Vân Nghiệp Trình nhíu nhíu mày, cực kỳ phản cảm với câu hỏi của bà ta.
“Chồng chưa cưới của Thi Thi có gia thế gì, anh mặc kệ! Anh chỉ quan tâm cậu ta có yêu Thi Thi hay không, có thương Thi Thi hay không, đối xử với Thi Thi có tốt không, chuyện khác anh không quan tâm.”
“Chuyện này sao có thể nói như vậy được?”
Tương Ngọc không cho là đúng: “Cậu ta đều là con rể anh, anh không hiểu rõ cậu ta, thì nói chuyện sao được!”
Nói xong, bà ta thần thần bí bí suy đoán: “Em thấy lai lịch của cậu ta không đơn giản! Không phải người có hàng tỉ sao có thể mua được phi cơ tư nhân xa hoa như vậy? Anh Trình! Em nói này, Thi Thi đúng là không chịu thua kém! Tìm được con rể vàng cho anh như vậy, sau này vinh hoa phú quý của anh, đã có thể không cần lo nữa rồi!”
Trong lời nói của Tương Ngọc không giấu nổi hâm mộ và ghen tị, sau đó lại thở dài một tiếng: “Nếu như hai đứa con gái của em không chịu thua kém một chút, có được một nửa mệnh như Thi Thi, nửa đời sau của em không cần phải khổ sở vất vả như vậy rồi!”
Vân Nghiệp Trình dịu dàng nở nụ cười, nhìn bà ta một cái, trên mặt lại không có biểu tình gì: “Những thứ này anh đều không quan tâm! Thi Thi có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, hai đứa sống tốt với nhau cả đời, đây mới là điều quan trọng! Cái khác, giàu nghèo thế nào cũng được, anh không để ý!”
“Haizz! Anh xem anh này, có mệnh hưởng thụ vinh hoa phú quý, anh lại như vậy… sao anh lại nói thế?” Tương Ngọc có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Vân Thanh Miêu cũng tiến đến gần, hỏi thăm: “Bác, Thi Thi đúng là có phúc! Có thể tìm được người chồng vừa đẹp trai lại có tiền như vậy!”
“Nhìn cháu nói chuyện này, sao lại nói thế chứ. Hai người ở cùng một chỗ, quan trọng là… Tình cảm, những điều kiện vật chất khác, căn bản không quan trọng.” Vân Nghiệp Trình rất lạnh nhạt với chuyện này, ông chưa từng nghĩ tới, nếu Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết ở cùng một chỗ, sau này ông có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nói câu khó nghe, nếu Vân Thi Thi sống tốt, cho dù nửa đời sau của ông khổ sở, cũng cam tâm tình nguyện.
Ông thật sự nghĩ như vậy, cũng làm như vậy!
Thừa dịp còn có chút sức lực, làm chút việc kiếm ít tiền, cũng coi như giảm chút trách nhiệm của cô.
Nhưng Tương Ngọc không nghĩ như vậy, Vân Thanh Miêu lại càng không nghĩ như vậy.
Lời nói của ông họ nghe xong, thấy có chút ý tứ đường hoàng!
Vân Thanh Miêu cười nói: “Bác, lời này bác nói… Nếu chồng chưa cưới của em ấy không có tiền, Thi Thi có thể để ý anh ta sao? Ở cùng với anh ta không phải muốn cuộc sống sau này dễ chịu hơn một chút thôi sao! Gả cho người đàn ông có tiền như vậy, nửa đời sau có thể thoải mái dễ chịu, em ấy chỉ cần làm vợ nhà giàu, không cần phải làm việc, không cần kiếm tiền, có chồng nuôi dưỡng, chỉ cần cố gắng sinh thêm cho anh ta một trai một gái, cuộc sống sau này rất thoải mái rồi!”
Tương Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm thán: “Đúng vậy! Thi Thi đúng là có phúc, không phải cứ hâm mộ là được! Nếu Thanh Miêu và Cầm Lệ giống Thi Thi, ở thủ đô tìm cho em được hai con rể vàng, vậy cuộc sống sẽ rất tốt!”
Nghe đến đó, Vân Nghiệp Trình nửa câu cũng không muốn nói với mấy người nữa!
“Có chút duyên phận, quá nghiêm khắc cầu không được!”
Dừng một chút, ông lại dặn dò nói: “Tương Ngọc, Thanh Miêu, Cầm Lệ, tiệc đính hôn có rất nhiều nhân vật có lai lịch lớn, đến lúc đó mọi người nhớ kỹ không được nói lung tung, thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm việc nói chuyện, tốt xấu gì cũng chừa lại chút đúng mực!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tương Ngọc thay đổi, trong mắt hiện lên không vui.
“A… Anh Trình, lời này của anh là có ý gì, Thi Thi mới chỉ đính hôn, quy củ của anh vậy mà đã lập ra! Thế nào, sợ chúng em làm Thi Thi mất mặt sao? Lời này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Vân Nghiệp Trình không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ nói chuyện làm việc không đáng tin, bằng không sao ông lại nói với bọn họ như vậy?
Tương Ngọc nghĩ Vân Nghiệp Trình đứng trước mặt bọn họ đùa giỡn ngạo mạn rồi!
Con gái gả cho nhà giàu có đã bắt đầu chê bọn họ nghèo, ngại bọn họ không cùng cấp bậc sao?
Chỉ là gả cho nhà giàu có mà thôi, có thể thanh cao như vậy sao?
Giả bộ cái gì chứ!
Rõ ràng không phải sợ bọn họ làm mất mặt?
Nói đến mức này sao.
Vân Thanh Miêu có chút ấm ức nói: “Bác, lời này bác nói không phải có chút tổn thương người khác rồi sao!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc