Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 91

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trái tim Lục Cảnh Điềm cũng đập loạn lên, nhưng ánh mắt vẫn chấp nhất sưu tầm “Tội chứng” trên người anh, nỗ lực tìm ra manh mối.
Dù như thế nào cô ta cũng không muốn tin tưởng, Mộ Nhã Triết sẽ có quan hệ cùng người phụ nữ như Vân Na!
Tầm mắt của cô ta bỗng nhiên ngưng lại ở chỗ xương quai xanh của anh.
Nơi đó, có một dấu hôn ám muội.
Nói là dấu hôn, không bằng nói là vết cắn.
Một dấu răng nhạt nhưng đặc biệt rõ ràng.
Xem dấu vết này, rõ ràng là lưu lại trước đây không lâu.
Lập tức, Lục Cảnh Điềm như bị sét đánh đứng cứng ngắc tại chỗ.
Trái tim như bị chọc thủng đau nhói.
Cô nhìn Vân Na, nhìn những dấu hôn ám muội không được che đậy trên người cô ta, bụng đầy oan ức cùng xấu hổ, không thể nhịn được nữa!
Anh Mộ... Xưa nay không thích phụ nữ ***ng vào, thậm chí chưa bao giờ cùng cô ta có bất cứ tiếp xúc tay chân, người phụ nữ này... Người phụ nữ này dựa vào cái gì!
"Trời ạ..."
"Đúng là tổng giám đốc Mộ sao? Cùng tiện nhân này xảy ra quan hệ..."
"Xuỵt! Câm miệng, cô không thấy mợ chủ Mộ ở đây sao? Cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ cũng ở đây, cô cẩn thận một chút..."
"Mợ chủ Mộ gì chứ, chỉ mới đính hôn, vợ chưa cưới có tiếng không có miếng mà thôi!"
"Lắm miệng, cô không biết Lục Cảnh Điềm cũng yêu thích cậu chủ Mộ sao?!"
Mọi người lén lút nghị luận, mặc dù giọng nói được đè xuống cực thấp nhưng vẫn truyền vào tai Vân Na.
Cô ta giật mình, không thể tin trợn to hai mắt.
Hóa ra những người phụ nữ ngu xuẩn này hiểu lầm cô ta cùng cậu chủ Mộ xảy ra quan hệ?
Nếu như có thể dựa vào cơn gió đông Mộ Nhã Triết, Hà Lăng Tương tính là gì? Dương Thọ Trình lại tính là gì? Chỉ là một Lý Cửu Hiền càng không tính là gì!
Nhất định Mộ Nhã Triết sẽ không đặc biệt vì chuyện này mà đi giải thích với quần chúng?
Như vậy, cô ta có thể lợi dụng cơ hội!
Nghĩ như thế, Vân Na không khỏi thẳng tắp sống lưng, không dấu vết chậm rãi lui ra khỏi *** Lý Cửu Hiền, rời khỏi ***g *** anh ta.
Mộ Nhã Triết nhìn lướt qua đoàn người, mặt không hề có cảm xúc đi về phía cửa thang máy, bỗng nhiên một bóng người lảo đảo, "Không cẩn thận" va vào trong lòng anh.
Người này chính là Vân Na.
Chỉ thấy cô ta giống như bị vấp phải thứ gì đó, toàn bộ thân thể ngã vào khuỷu tay Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết cũng không thèm nhìn tới, tức thì đẩy cô ta sang một bên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Vân Na ngẩng đầu nhìn anh, dường như bị gương mặt lạnh lùng của người đàn ông dọa sợ, khóc nói: "Xin lỗi! Tổng giám đốc Mộ... Tôi không nói gì, anh không nên tức giận!"
Không nói gì? Lẽ nào giữa bọn họ thật sự có chuyện?
Mọi người lại là bắt đầu nghĩ lung tung.
Câu nói này của cô ta, rõ ràng có hàm nghĩa khác.
Lúc này ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo hạ xuống, mặc dù anh không hiểu người phụ nữ này đang chơi trò quỷ gì, nhưng lại cực kỳ căm ghét loại phụ nữ giỏi về tâm kế như thế.
Mọi người dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.
Đặc biệt là Lục Cảnh Điềm, sắc mặt xám ngắt, đôi mắt trực tiếp đỏ lên, nếu không phải ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, hận không thể lập tức liền xông lên xé nát Vân Na.
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu càng thêm lúng túng, không phải cô ta không biết Vân Na đang đùa giỡn toan tính gì, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Người mới không biết xấu hổ, là không đặt mợ chủ Mộ cô ta vào mắt sao?
Mộ Nhã Triết không hề cảm xúc lấy ra một cái khăn mềm, ra sức lau chùi bàn tay vừa mới đẩy cô ta ra, nói: “Thật bẩn.”
Mặt Vân Na tái nhợt nhìn anh, người đàn ông này, còn lãnh khốc vô tình hơn so với lời đồn.
"Xin lỗi..." Cô ta tiến lên, muốn lau chùi thay cho anh.
"Đừng ***ng, bẩn." Đột nhiên, Mộ Nhã Triết vứt khăn tay lên người cô ta.
“Đừng chạm vào, bẩn.” Mộ Nhã Triết lấy khăn lau người cô.
“Cha! Cha!” Tiểu Dịch Thần chạy đến bên người đàn ông, quan tâm hỏi han: “Bao giờ tiệc R*ợ*u mới bắt đầu a?”
Mộ Nhã Triết nhìn thấy cậu nhóc, sự lạnh lùng trên mặt bớt đi, dịu dàng nắm tay nhỏ của cậu: “Ừm, sắp rồi.”
“Con muốn uống nước nho...”
“Được!” Yêu cầu của tiểu Dịch Thần, từ trước tới nay anh đều muốn gì được nấy.
Sự cưng chiều của Mộ Nhã Triết với cậu nhóc, chan chứa trong lời nói.
Mộ Uyển Nhu thấy cảnh này, lúc này mới nở nụ cười, bước lên khoác khuỷu tay anh: “Triết, tiệc R*ợ*u sắp bắt đầu rồi.”
Người đàn ông không biểu cảm gì, ba người chậm rãi đi vào thang máy.
Lục Cảnh Điềm cũng muốn theo sau, lại bị Mộ Uyển Nhu quay đầu, dùng ánh mắt lườm lườm dọa lui mấy bước.
Cô ta rùng mình, hiển nhiên ánh mắt đấy hù ૮ɦếƭ, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới khôi phục tinh thần.
“Vân Na, đó chính là giám đốc Mộ sao?”
Đằng sau truyền đến giọng nói của Lý Cửu Hiền.
Anh ta nhìn chằm chằm Vân Na, vồn vã hỏi: “Thực sự, là giám đốc Mộ đúng không?”
“Tôi... Tôi không dám nói!” Vân Na yếu ớt khóc lên: “Tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi...”
“Tiện nhân!!”
Lục Cảnh Điềm không kiềm chế nổi lửa giận trong lòng nữa, hùng hổ xông lên, túm tóc Vân Na, chửi bới: “Tiện nhân, đồ đê tiện!”
“Chát -----“ một tiếng, âm thanh chói tai phát ra, gò má của Vân Na lập tức sưng đỏ, hiện lên dấu năm Ng'n t.
Mọi người xung quanh đều sợ không dám lên tiếng.
Dù trong lòng Lý Cửu Hiền thấy không đành lòng, cũng không dám ngăn cản.
Đắc tội với Lục Cảnh Điềm, chính là đắc tội với cả tập đoàn Hoàn Vũ, Lý Cửu Hiền hắn vẫn chưa ngu đến mức đấy.
“Cô là ai? Sao lại đánh tôi?” Vân Na nước mắt giàn giụa trợn mắt nhìn cô ta, không rõ người phụ nữ này từ đâu chui ra, sao lại đánh cô?
“Tôi là ai? Cô có tư cách để hỏi sao! Tôi cứ đánh con hồ ly tinh, tiện nhân cô đấy!”
Lục Cảnh Điềm giận đến đỏ cả mặt, không nói thêm gì nữa quăng thêm cho cô ta mấy cái bạt tai.
“A ------ dừng tay, cứu tôi với!”
Hàn Ngữ Yên thấy vậy, quay sang nói với mọi người: “Tất cả mọi người giải tán đi, hôm nay cô Lục không thoải mái, chúng ta về sảnh trước, tiệc R*ợ*u sắp bắt đầu rồi.”
Đoàn người lập tức biến mất không còn một bóng.
Vân Na thấy vậy, tim như rơi vào hầm băng, trước mắt, Lục Cảnh Điềm đang bừng bừng phẫn nộ.
“Cô tên ‘Vân Na’ đúng không? Sao cô hèn hạ như vậy, kiếp trước chưa từng gặp đàn ông hả? Cô không biết loại đàn ông nào có thể chạm, loại đàn ông nào không thể chạm sao?”
Vân Na cố lấy gan uy hiếp: “Cô đừng có mà quá đáng! Tôi...Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô biết tôi là ai không?”
“Tôi cần gì phải biết? Cô biết tôi là ai không?” Lục Cảnh Điềm nói xong, vịn vào cầu thang, quay qua đá mạnh vào *** cô ta một cái.
Lúc trẻ Lục Cảnh Điềm đã từng luyện quyền đạo, lực trên chân không hề yếu, *** Vân Na bị cô đá trúng, suýt ho ra máu.
“Khụ khụ...Đừng đá, tôi không dám...” Câu chữ của cô ta lộn xộn, ở trước mặt Lục Cảnh Điềm, cô ta không hề có chút khí thế gì.
“Giờ cầu xin còn có tác dụng sao? Cô dựa vào gương mặt này đi quyến rũ đàn ông khắp nơi đúng không?” Lục Cảnh Điềm ngồi xổm xuống trước mặt cô, móc từ trong áo da ra một con dao tỉa mày, lạnh lùng dồn cô ta vào góc tướng.
“Để tôi xem xem bị hủy gương mặt này rồi, cô làm thế nào dụ dỗ đàn ông nữa!”
“Á ---- đừng mà!!”
Tiếng khóc thảm thiết của Vân Na vang vọng trên hành lang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc