Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 908

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lục Cận Dự nhận điện thoại, nói rõ một chút tình hình xong, cảnh sát bên kia cười ha hả nói: "Thật ra thì cũng không phải chuyện quan trọng, nếu là bạn của cậu Lục đây thì chuyện này xử lý cũng nhanh thôi!"
Thì ra cái người kia giả vờ bị ᴆụng xe, vốn đã có tiền án.
Đám người này rất có chủ ý, trước mấy trăm ngàn chiếc xe khác thì không ᴆụng, lại nhắm ngay mấy xe sang trọng mà ra tay.
Bọn họ cho rằng, cứ lái mấy xe sang trọng là trong túi chắc chắn rủng rỉnh bạc triệu, gặp việc rắc rối này chắc chắn sẽ không nói nhiều lời mà rút tiền ra để giải quyết cho xong chuyện.
Đại gia như vậy, vừa vung tay cái mấy chục triệu là chuyện nhỏ.
Bọn họ đã gây ra hơn mười vụ như vậy, lần nào cũng chót lọt.
Thường đứng ở các ngã ba, trông thấy xe sang trọng lái qua mà có tốc độ lái chậm một chút, là tự động lao tới như thiêu thân lao vào lửa, sống ૮ɦếƭ va chạm với xe đó, rồi yêu cầu chủ xe gọi người thân đưa họ tới bệnh viện.
Mấy người chủ xe thấy tình hình nguy cấp, lại thấy bọn họ kêu gào lăn lộn trên mặt đất đau đớn, cũng sợ hãi sẽ gây ra tai nạn ૮ɦếƭ người vội đưa đi bệnh viện.
Người gọi tới là người thân giả, sau khi nhìn qua một chút, liền đòi một khoản bồi thường để giải quyết riêng.
Đại đa số mọi người đều ngại làm lớn sự việc, nên thường bồi thường luôn.
Có điều hôm nay thật không may là bọn họ đã gặp phải Lục Cận Dự, cực chẳng đã thua trong tay Lục Cận Dự.
Vì vậy Vân Thi Thi rất cảm kích khi được anh ta giúp giải vây.
Sau khi cúp máy, Lục Cân Dự mới phát hiện màn hình điện thoại của cô đã bị nứt vỡ, cho nên đề nghị đưa cô tới trung tâm mua sắm, mua cho cô một cái máy điện thoại mới.
Vân Thi Thi vội từ chối.
Lục Cận Dự lại cố ý nói: "Đã gặp chuyện ở địa bàn nơi em quản lý, làm một người phụ trách, em muốn có trách nhiệm đến cùng! Chị dâu, chuyện này không nên khách khí được không?"
Vân Thi Thi từ chối không được đành gật đầu.
Lục Cận Dự đưa cô đến trung tâm thương mại, bởi vì cô là nhân vật của công chúng, không nên xuất hiện tại những nơi công cộng, vì vậy anh ta để cô ngồi chờ ở trong xe, một mình đi.
Sau mười mấy phút, anh ta mang về một máy iphone đời mới nhất tới, giúp cô active, đổi sim.
Vân Thi Thi cảm kích cười: "Hôm nay làm phiền cậu rồi!"
"Chị dâu mà cứ khách khí như vậy với em, em sẽ giận chị đấy." Lục Cận Dự giả vờ cả giận nói.
Cuối cùng, Lục Cận Dự lái xe đưa cô về nhà, đồng thời phái người đem xe của cô về theo.
Vừa lúc gặp Mộ Nhã Triết ở nhà, ba người đối diện nhau.
Mộ Nhã Triết vừa xuống xe, liền thấy có xe đậu trước cửa biệt thự, Lục Cận Dự đang nắm tay Vân Thi Thi, dìu cô xuống xe.
Ánh mắt của hắn rơi vào vị trí nắm tay của hai người, trong mắt lập tức lạnh xuống!
Lục Cận Dự xoay người, thấy Mộ Nhã Triết đứng ở phía sau, ánh mắt sắc lẹm như dao, nhìn chằm chằm tay của anh ta, giống như bị ngàn kim đâm lên vậy!
Anh ta sợ tới nỗi hành động cũng mất tự nhiên, cứng ngắc rụt tay về, hơi lúng túng cười.
"Đại... lão đại..."
૮ɦếƭ tiệt!
Không xong rồi!
Sao lại xui xẻo vậy chứ?!
A a a --?
Không phải là lão đại đang hiểu lầm là mình đang chiếm tiện nghi của chị dâu chứ?
Không phải --- lão đại, oan uổng mà!
Thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chắm giống như lão hổ bị xâm phạm lãnh thổ vậy, ánh mắt lạnh băng, Gi*t người không thấy máu!
Nhưng anh ta bị oan mà!
Xe anh ta lái là Geogre Bahrton, rất cao, vì vậy anh ta sợ Vân Thi Thi mang giày cao gót, xuống xe không vững sẽ bị té nên mới có lòng cầm tay dìu xuống.
...
Nếu như bị hiểu lầm là đang cố ý chiếm tiện nghi thì anh ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết hơi sửng sốt một chút.
"Anh đã về rồi?"
"Lão đại!" Lục Cận Dự ngập ngừng, anh ta dù sao cũng nên giải thích một chút, có điều bộ dạng này lại giống như chột dạ vậy.
Có chút dở khóc dở cười!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn anh ta: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, khiến cho Lục Cận Dự không rét mà run.
Anh ta khóc mếu nói: "Bởi vì xảy ra một chút việc nên tiện đường đưa chị dâu về!"
"Chuyện gì?"
Vân Thi Thi lập tức giải thích một chút, Lục Cận Dự nhăn nhó nhìn như một con hươu con, chớp chớp mắt nhìn anh.
Mộ Nhã Triết nghe xong tiền căn hậu quả (đầu đuôi sự việc) sắc mặt mới dần hòa hoãn lại.
Lục Cận Dự thấy anh dịu xuống, lúc này mới thở ra một hơi.
"Người cũng đã đưa đến, cậu về được rồi đấy."
Mộ Nhã Triết tiến lên, nắm lấy tay Vân Thi Thi kéo lại gần, nhìn anh ta, không chút nể nang đuổi khách.
Trong lòng Lục Cận Dự giống như bị dao cắt xuống một nhát: "Lão đại, em vừa tới, anh cứ thế đuổi em đi rồi, không để em uống một cốc trà sao?"
"Trà thì lúc nào cũng có thể uống, chúng ta không thiếu dịp." Mộ Nhã Triết nói.
Lục Cận Dự nghe vậy, coi như xong, anh ta gật đầu, bất đắc dĩ cười: "Được."
Dứt lời, anh ta tạm biệt Vân Thi Thi rồi lái xe rời đi. Mộ Nhã Triết đưa Vân Thi Thi vào trong nhà, vừa vào anh liền hỏi: "Sao xảy ra chuyện như vậy lại không gọi điện cho anh?"
Anh chất vấn, hơi tỏ ra tức giận.
Mặc dù cô có giải thích lúc đó bối rối không biết làm thế nào nhưng mà cũng không sao cả, có điều Mộ Nhã Triết nghe xong không đành lòng.
Cô gái ngốc này, nhìn mỏng manh như vậy, dưới tình huống bị một loạt người vây kín chỉ trỏ đe dọa như vậy, không biết làm thế nào cả!
Cô rõ ràng nên gọi cho anh đầu tiên mới phải.
Là người đàn ông của cô, lúc cô gặp chuyện lại không phải người đầu tiên giúp cô.
Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu!
Vân Thi Thi thấy anh hơi tức giận, ngập ngừng nói: "Em... em lúc đó em hơi bối rối."
"Bối rối?"
Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười hỏi lại: "Bình thường anh thấy em mồm năm miệng mười lanh lợi lắm mà, vậy mà lúc bị người ngoài bắt nạt thì lại bối rối?"
"Bọn họ rất đông, vây kín lấy em, lúc đó đầu óc em trống rỗng. Không kịp lấy điện thoại để gọi cho anh."
"Gặp chuyện, không nghĩ tới anh đầu tiên thì nghĩ tới ai?"
Mộ Nhã Triết tỏ ra bất mãn đối với câu trả lời của cô, anh cúi đầu, nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của cô, nói giọng ra lệnh: "Nhớ kỹ! Cho dù là trời sập, anh cũng có thể vì em mà chống đỡ. Người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạ mà em lại như vậy, điều này em muốn anh nghĩ thế nào đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc